Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1059 - Q7 - Chương 070: Kế Hoạch Cưu Chiếm Tổ Thước Của Lý Phu Nhân.

Q7 - Chương 070: Kế hoạch cưu chiếm tổ thước của Lý phu nhân. Q7 - Chương 070: Kế hoạch cưu chiếm tổ thước của Lý phu nhân.

Khuyển đài cung từ khi Lý Quảng Lợi rời đi không còn nuôi chó nữa.

Mưa xuân liên miên rơi xuống gạch, khiến sắc gạch vốn tươi thành màu sẫm thâm trầm, tâm tình con người sầu khổ, cho dù là góc tường có một cành đào nở rộ, cũng chỉ thấy ý cảnh bi thương.

Hai năm bệnh tật triền miên tước đoạt hết dung nhan diễm lệ, tước đi toàn bộ thứ Lý phu nhân kiêu ngạo.

Vừa mới từ Trường Môn cung về Khuyển đài cung, Lưu Triệt thở dài nói với Lý Duyên Niên theo hầu bên cạnh:” Ta vào xem sao.”

Lý Duyên Niên cố nén bi thương:” Ngày đi của Kiều Nga đã ở trước mắt.”

Lưu Triệt lặng lẽ đi vào tẩm cung Lý phu nhân, màn buông kín mít, chỉ nghe bên trong có tiếng hơi thở khó nhọc, tâm tình càng thêm trĩu nặng, đưa tay định vén màn lên.

“ Thiếp trường kỳ bệnh tật nằm giường, dung nhan tiều tụy, không thể gặp bệ hạ.”

Biết Lý phu nhân xưa nay yêu cái đẹp, Lưu Triệt dừng tay:” Nàng còn chuyện gì chưa yên tâm muốn nói với trẫm không?”

Giọng hư nhược của Lý phu nhân truyền ra:” Thiếp được bệ hạ ân sủng, sinh được long tử, còn gì không thỏa mãn, chỉ là nay sắp rời bệ hạ đi xa, hi vọng gửi gắm nhi tử và huynh đệ cho bệ hạ.”

“ Nếu nàng gặp trẫm một lần, trẫm thưởng ngàn vàng, ban cho huynh đệ nàng quan chức tôn quý.” Lưu Triệt trầm giọng nói:

“ Có được quan chức hay không, tôn quý hay không là ở bệ hạ, không phải ở có gặp thiếp hay không.”

Lưu Triệt vừa vén màn lên, Lý phu nhân quay người khóc, không nói chuyện nữa, làm hắn không vui, dù yêu thương nàng thì sự kiên nhẫn của hắn luôn rất ít:” Hai ngày sau A Kiều tới Khuyển đài cung, có chuyện gì tự nàng nói.”

Dứt lời đứng dậy không nói thêm lời nào.

Hoàng đế đi rồi, Lý Duyên Niên đứng ngây ra rất lâu, thấy muội tử dựa vào đống chăn lông dầy, nói nhỏ:” Quý nhân vì sao không gặp bệ hạ, chẳng lẽ oán giận bệ hạ sao?”

Lý phu nhân cười yếu ớt:” Ta nhờ dung mạo mà có được địa vị và sủng ái, lấy mỹ sắc quyến rũ người ta, nay sắc suy, tình ắt giảm, không tình thì ân đoạn nghĩa tuyệt. Luận tới tình, ai hơn A Kiều, luận tới lợi, ai so được với Vệ thị? Bệ hệ sở dĩ mãi không quên muốn tới thăm ta, đó là vì ta dung mạo hơn người, nếu giờ thấy dung mạo ta bị hủy, nhan sắc không như xưa, ắt sinh lòng ghét bỏ, làm sao còn biết thương xót huynh đệ ta.”

Lý Duyên Niên nghe muội tử nói thế thầm gạt nước mắt, chuyện này là sự thực:” Vì sao lại phải gửi Xương Ấp vương cho A Kiều, ta sợ nó còn nhỏ, sau này quên mất quý nhân là mẫu thân.”

Khuôn mặt vàng vọt của Lý phu nhân hồng lên vài phần:” Chỉ có gửi cho A Kiều, con ta mới có cơ hội lên ngôi vị chí tôn.”

Lý Duyên Niên thất kinh:” Bệ hạ đã lập thái tử rồi.”

“ Năm xưa bệ hạ cũng đâu phải thái tử.” Lý phu nhân nói nhẹ như không:

Hai hàm răng Lý Duyên Niên va vào nhau cồm cộp, không rõ là sợ hãi hay kích động:” Chúng ta không có lực lượng đó.”

“ Chúng ta đúng là không có, nhưng A Kiều có, thứ A Kiều thiếu chỉ là nhi tử mà thôi, nếu nàng có rồi, lại thêm Vân Lang hỗ trợ, thiên hạ còn mấy người chống lại được. Chỉ cần con ta lên làm đấng cửu ngũ, nó có nhớ người mẹ này hay không thì ta cũng là thái hậu, dù chết, cũng đáng!”

…… ……

A Kiều cuối cùng sắp nhận nghĩa tử rồi.

Thực tế nhi tử của thiếp thất giao chính thất nuôi dưỡng vốn là quy củ bình thường của Đại Hán, nhất là trong đại hộ, thiếp thất sinh con xong cho ít tiền đuổi khỏi nhà giao con cho chính thất nuôi như con mình là chuyện bình thường. Cho nên ai ai cũng nói, A Kiều sắp có nhi tử rồi.

Ý chỉ của hoàng đế ban ra, thiên hạ chấn kinh.

Đám chân chó của A Kiều nhảy nhót reo hò, bao lâu này A Kiều không có nhi tử là vết thương lòng của họ, đám người này sinh mạng trói buộc vào Trường Môn cung, nay Trường Môn cung có người kế thừa, tương lai họ cũng được bảo đảm, sao không hân hoan.

Nếu Xương Ấp vương con cháu đời đời truyền thừa, con cháu bọn họ cũng đời đời phú quý.

Đương nhiên người vui thì có kẻ buồn, Vệ hoàng hậu và Trường Bình nửa đêm tới gặp A Kiều, ba nữ nhân tôn quý nhất Đại Hán ngồi cùng phòng, không ai có động tĩnh gì mà xung quanh đã nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm, cung nhân đều tránh thật xa.

“ Đây là ý bệ hạ, không liên quan tới ta.” A Kiều ngáp một cái, bị quấy rầy giấc ngủ, nàng vô cùng bất mãn:

Chuyện diễn ra gần như không có dấu hiệu nào báo trước, công sức bao năm rất có thể vì thế đổ vỡ, nhất là gần đây hoàng đế không ít lần tỏ thái độ bất mãn với Lưu Cư, Trường Binh tức giận không kìm được, nghiến răng rít lên:” Cô không nên tiếp chỉ.”

Nữ nhân này thật vô lý, A Kiều chẳng thèm trả lời.

Vệ hoàng hậu còn giải thích giúp A Kiều:” Đây là ý bệ hạ, không ai ngăn được.”

A Kiều bực bội:” Sao cô không nhận Xương Ấp vương, cô mới là hoàng hậu, ta đỡ phiền.”

Vệ hoàng hậu tức giận:” Bệ hạ có vẻ sợ ta gây chuyện bất lợi cho Xương Ấp vương.”

“ Mặc dù ta coi thường cô, nhưng ở tâm tính cô thì ta yên tâm, chuyện bất lợi nhất cô làm với Xương Ấp vương cũng chỉ là nuôi dạy nó thành một tên hoàn khố mà thôi, nó thành hoàn khố không phải chuyện xấu.”

Trường Bình cũng đã nghĩ tới giải pháp này:” Ai sẽ dạy Xương Ấp vương?”

A Kiều cười quỷ dị:” Lam Điền gửi cho Vân thị, vậy Xương Ấp vương cũng thế.”

Trường Bình nghĩ tới một đám yêu ma quỷ quái chạy khắp Vân thị, dứt khoát nói:” Không được.”

“ Chuyện này tỷ nên đi nói với bệ hạ, năm xưa Lưu Cư cũng được gửi tới Vân thị, nó lại nói rằng ở đó suốt ngày nô đùa, không ai có lòng cầu tiến, bệ hạ nghĩ Lưu thị tử tôn trí tuệ cao tuyệt, tìm vô số tiên sinh ...” A Kiều nói đầy hàm ý:

Trường Bình không nói được lời nào, lần này Vệ Thanh đích thân dạy Lưu Cư đạo quân quốc, nhưng Lưu Cư không chú tâm, vì chuyện nhỏ xíu mà phất tay áo bỏ đi không nói gì.

Vệ Thanh về phủ liên tục nhiều ngày không ngủ được, thường xuyên thở dài.

Nếu nói thứ Vân Lang dạy, Trường Bình cũng không biết rốt cuộc tốt ở chỗ nào, nhưng đạo quân quốc mà Vệ Thanh truyền thụ, đó là học vấn mà quân vương phải biết.

Trước Vân Lang dạy đạo phú dân, Lưu Cư không muốn học, nay Vệ Thanh dạy đạo quân quốc, hắn cũng không thích.

Nếu theo học Vân Lang, ắt Vân Lang sẽ toàn lực giúp hắn, cũng là để học vấn Khoa kỹ Tây Bắc truyền khắp thiên hạ. Nếu theo học Vệ Thanh, có thể thống ngự tướng lĩnh của ông ta.

Vậy mà cả hai sư phụ tốt như thế Lưu Cư đều không muốn! Trời ơi, rốt cuộc hắn muốn cái gì?

Nghĩ tới đó Trường Bình cảm thấy mệt mỏi chưa từng có, lần đầu nhận ra gửi gắm kỳ vọng sai người.

“ Cầu xin hai vị tỷ tỷ nể tình, thương lấy đứa bé ngốc đó.” Vệ hoàng hậu rơi lệ nghẹn ngào, nàng cũng biết chuyện Lưu Cư làm gần đây, nếu trước kia còn nhỏ hi vọng uốn nắn dạy bảo được, giờ cả Vệ Thanh cũng bất lực, nàng không biết phải làm sao. Nếu hoàng tử bình thường không nên thân đã đành đi, sống phú quý bình an cả đời là được, nhưng thái tử thì làm gì còn đường lui nữa, không thể lên ngôi thì chỉ còn một kết cục:

Trường Bình lấy lại tinh thần, nói dứt khoát:” Xương Ấp vương không thể vào Vân thị cầu học.”

A Kiều nhíu mày, càng nghe tiếng khóc của Vệ hoàng hậu càng giận:” Xương Ấp vương nay mới ba tuổi, Lưu Cư đã là thái tử, một vương tử không còn mẫu thân, sao mà sợ hãi như thế. Nếu Lưu Cư mà sợ đứa bé ba tuổi, ngày sau sao có thể thành hoàng đế Đại Hán ta! Ngậm mồm lại, còn khóc ta giết Lưu Cư cho rồi, tránh sau này nó họa hại giang sơn.”

Vệ hoàng hầu tức thì nín khóc đứng bật dậy, chỉ tay quát:” Cô muốn giết con ta?”

“ Lưu Cư dám giết Xương Ấp vương thì ta dám giết nó!” A Kiều sợ ai chứ nhìn thẳng vào mặt Vệ hoàng hậu:

.................

Hôm nay dừng ở đây nhé, truyện này tác giả không chú trọng vào mưu kế thôi, còn toàn nhân vật không đơn giản.

Bình Luận (0)
Comment