Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1060 - Q7 - Chương 071: Đáng Thương Lòng Cha Mẹ.

Q7 - Chương 071: Đáng thương lòng cha mẹ. Q7 - Chương 071: Đáng thương lòng cha mẹ.

Nhìn thái độ cứng rắn kiên quyết của A Kiều, Trường Bình nghiến nát răng, chuyện vốn tưởng chắc cả mười phần vậy mà nảy sinh biến cố thế này, nhưng A Kiều nói không sai, vì một đứa bé ba tuổi mà họ thất thố thế này thì quá rồi.

Nghĩ lại Lưu Cư có được vị trí thái tử quá dễ dàng, không có ai cạnh tranh, làm hắn sinh cuồng ngạo, nếu giờ có uy hiếp, khiến Lưu Cư phải hành sự cẩn trọng hơn nói không chừng, tái ông thất mã.

Ý chỉ của hoàng đế không chỉ làm người lớn đứng ngồi không yên.

Trương An Thế không chỉ một lần đẩy Vân Triết ra khỏi phòng mình, hắn thấy rất phiền phức, khi Vân Triết lại lần nữa thập thò ở cửa sổ, đành thở dài:” Có gì nói đi.”

“ Huynh biết Xương Ấp vương Lưu Bác không?” Vân Triết hỏi:

Trương An Thế gật đầu, tất nhiên là biết, dù trước kia không biết thì giờ thiên hạ ai ai cũng biết.

“ Nó sắp thành tiểu sư đệ của chúng ta rồi đấy.” Vân Triết nói rất kịch tính:

“ Thì sao nào sư phụ rất khó từ chối thỉnh cầu của A Kiều quý nhân, chuyện này có gì mà lạ.” Trương An Thế thản nhiên như không:

“ Nhưng mà ...” Vân Triết ngập ngừng:

Trương An Thế thò tay ra xoa đầu Vân Triết, thuận tiện đóng cửa sổ lại:” Chúng ta có thêm một tiểu sư đệ thôi mà, nhảy lên nhảy xuống như khỉ làm gì? Xéo đi, hôm nay nhiều bài lắm đấy, nếu không làm xong, mai đệ mới gọi là đau khổ.”

Vân Triết rất tổn thương, nó thấy Trương An Thế coi thường nó, coi nó là trẻ con.

Nó quyết định tìm mẫu thân.

Không lâu sau Vân Triết bị mẫu thân đuổi đi, bảo rằng đây không phải chuyện của nó, nó không phục lại chạy tới tiểu lâu của Trác Cơ.

Trác Cơ dùng khăn lông lau mái tóc dài, nhìn thấy Vân Triết mắt đảo tròn, bực mình mắng:” Cái hay không học, lại học cha con, cứ lúc người ta tắm thì chạy tới.”

Nói rồi hơi đỏ mặt, nhớ ra thằng bé này đã mười tuổi, không thể đùa như thế.

“ Nói, có chuyện gì?”

“ Mẫu thân của Xương Ấp vương sắp chết rồi, bệ hạ giao nó cho A Kiều quý nhân nuôi, nó có thể thành tiểu sư đệ của con.” Vân Triết chớp chớp mắt nhìn Trác Cơ đầy kỳ vọng:

Trác Cơ vốn định qua loa một câu, chẳng qua Vân thị có thêm học đồ thôi, nhưng gặp ánh mắt khẩn thiết của Vân Triết, đoán chừng thằng bé này chạy khắp nơi không ai để ý nên tìm tới mình, nên kệ nó có hiểu hay không, nói:” Tiểu tử, nữ tử Đại Hán trông nhu nhược, nhưng không ai vừa đâu, con muốn hiểu chuyện này thì phải bắt đầu từ tổ mẫu Trường Bình công chúa ...”

Dưới ánh trăng dìu dịu, Trác Cơ đem điều mình biết cùng nghĩ tới nói với Vân Triết, nàng thích đứa bé này, không ai biết được, khi sinh ra một khuê nữ, nàng thất vọng ra sao.

Sau khi hòa nhập vào Vân thị, thằng bé này xuất hiện trước mắt nàng, không giống đích tử nhà khác sẽ không qua lại gì với thiếp thất của phụ thân, Vân Triết lại suốt ngày chạy quanh mấy mẫu thân mình. Vân Triết là đứa bé thông minh, nhưng nó không như Hoắc Quang luôn kiêu ngạo lạm dụng trí tuệ của mình đùa bỡn người khác. Vân Triết đối xử với người khác luôn tình cảm ấm áp, ngay cả đứa bé tâm tư tương đối u ám như Tào Tín cũng thích nó, ngang ngược vô lý như Lam Điền cũng thích chơi với nó.

Nhìn Vân Triết lớn lên từng ngày, sự đề phòng với người thân mà nàng mang tới từ gia tộc lớn mới thả lỏng.

Chỉ là thằng bé này cái gì cũng thích hỏi ngọn nguồn.

“ Vậy là sau này A Kiều quý nhân sẽ đem hết chú ý lên người Xương Ấp vương ạ?” Vân Triết nghe hết rầu rầu hỏi:

Trác Cơ vỗ đầu hiểu ra:” Con bất bình cho Lam Điền à?”

“ Lam Điền ngốc lắm.” Vân Triết thở dài như ông cụ non:

Chuyện này Trác Cơ chẳng thể an ủi được Vân Triết rồi, nàng rất hiểu tầm quan trọng một nhi tử với A Kiều ra sao, một đứa bé như thế muôn vàn sủng ái tập trung lên người cũng không có gì là quá hết. Nữ nhân thời đại này lúc nào cũng phải chịu thiệt thòi, béo cái má phính của Vân Triết, đúng là giống đa tình, mới tí tuổi đầu biết lo lắng cho nữ nhân:” Vậy thì sau này con đối xử với Lam Điền tốt hơn một chút, thế khoogn phải xong à?”

Vân Triết gật mạnh đầu, quyết định rồi, nếu Lam Điền chịu ủy khuất một thì nó sẽ bù lại gấp mười, cùng lắm cho Lam Điền đánh một trận, thấy đã khuya rồi, liền cáo từ Trác Cơ theo hành lang về tiểu lâu của mình.

Nó ở tầng hai, Vân Động và nhũ nương ở tầng ba, còn muội tử Vân Nhạc thì ở cùng mẫu thân nó, chưa buồn ngủ nên Vân Triết lên tầng ba, Vân Động ngủ rồi, nhũ nương đang ngồi thêu thùa.

Tới bên giường đệ đệ ngủ say, Vân Triết bám thành giường nhìn xuống:” Sao nó bé thế ạ?”

Nhũ nương cười:” Nhị công tử chưa tới ba tuổi, tất nhiên là bé, đại công tử khi ba tuổi cũng bé như thế.”

Vân Triết chợt nhớ ra cái gì:” Tất cả những đứa bé ba tuổi đều bé thế này sao?”

“ Đương nhiên rồi.”

Tốt quá, Vân Triết thở phào, thế thì yên tâm rồi, vui vẻ chạy về phòng cởi áo, nhảy lên giường, ngủ tít luôn.

Lưu Cư không ngủ được, hắn say khướt ngã xuống đài cao ở Vị Ương cung, nhìn ánh trăng gào thét điên dại.

Hoàng đế tới Trường Môn cung, tùy thị là Chung Ly Viễn, nên Tùy Việt được ngủ sớm.

Tiếng kêu gào của Lưu Cư xuyên vào tai, Tùy Việt lấy chăn chùm đầu, hi vọng còn ma men này đi cho sớm, hắn ra lệnh cho cung nhân vờ không thấy gì hết.

Chuyện mạo phạm bình thường này, Tùy Việt thấy không cần nói với hoàng đế, vì hoàng đế biết sẽ nổi giận, khi đó chẳng ai có lợi.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, Vị Ương cung rốt cuộc cũng yên tĩnh như thường ngày, Tùy Việt mặc áo mở cửa thiên điện ra ngoài, không thấy thái tử mà thấy hoàng hậu, rối rít gọi cung nhân mang ô che:” Hoàng hậu, đêm khuya sương nặng, người bảo trọng thân thể.”

Vệ hoàng hậu quay đầu sang, ánh trắng chiếu lên khuôn mặt diễm lệ của nàng càng thêm nhợt nhạt.

Không nói gì cả, Vệ hoàng hậu cứ đứng đó suốt cả đêm, khi mặt trời lên mới về tẩm cung.

Tùy Việt đứng cùng hoàng hậu nửa đêm, biết tâm sự của hoàng hậu, đó là thái tử không phải là lựa chọn duy nhất nữa, hoàng đế dùng hành động thực tế của mình thể hiện sự bất mãn với Lưu Cư tới cực điểm.

Vân Lang không dạy được, Vệ Thanh không dạy được, Hạ Hầu Tĩnh không dạy được, Đổng Trọng Thư cũng lấy lý do tuổi cao sức yếu, từ chối thành thái tử thái phó.

Điều này chứng tỏ rõ ràng bản thân Lưu Cư có vấn đề rồi.

Sáng sớm hôm sau, A Kiều dẫn đội ngũ nanh vuốt cực lớn của mình rầm rộ kéo tới Khuyển đài cung, nhất là người của Trần thị và Đậu thị, thế tộc trăm đời im lặng đã lâu im hơi lặng tiếng, lần này thể hiện lực lượng làm người khác phải chấn kinh.

Vân Triết và Lam Điền muốn đi theo, bị A Kiều mắng cho, đành ở lại Vân thị học, Lam Điền không thích đi học, nhưng tới lớp là ở Vân thị không có chuyện thân phận gì hết, nó không được chiều như ở Trường Môn cung.

Vân thị vẫn bình yên như thế, trừ xe ngựa của Tống Kiều rời đi thì không có biến hóa gì.

“ Quý nhân, bệ hạ không ở Khuyển đài cung mà về Trường An, lão nô cứ thấy có vấn đề.”

“ Bệ hạ không thể đi, nếu bệ hạ ở đó lúc ta tiếp nhận Xương Ấp vương thì chuyện này nâng tầm rồi, khác nào là tuyên bố với thiên hạ đã không còn hi vọng gì vào Lưu Cư nữa, điều này chứng tỏ bệ hạ vẫn coi Lưu Cư là thái tử, chỉ giận hắn kém cỏi thôi. Có điều bệ hạ không phải người có sự kiên nhẫn, Lưu Cư không có nhiều thời gian.”

A Kiều tuy tối hôm trước thái độ với hoàng hậu cùng Trường Bình rất cứng rắn sái thoát, nhưng thực tế không hề đơn giản nhu vậy.

Trước đó Trường Môn cung luôn thiện chí với Lưu Cư, chí ít không hề ngăn cản chuyện Lưu Cư lên làm thái tử, quan hệ với phe Vệ thị cũng cải thiện, Lưu Cư còn thường tới Trường Môn cung, điều này thiên hạ đều biết, kỳ thực Lưu Cư làm thái tử, bình yên kế thừa ngai vàng là chuyện tốt.

Bây giờ toàn bộ vấn đề xảy ra trên người Lưu Cư, mọi chuyện đảo lộn hết.

Những người như Vệ Thanh, Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh tuy có quan hệ tương đối gần gũi với Lưu Cư ở mức độ khác nhau, nhưng muốn được họ ủng hộ, Lưu Cư phải thể hiện được chân thành.

Vừa vặn đây là điểm Lưu Cư thiếu nhất, Lưu Cư không tệ đến thế, nhưng hắn dường như cho rằng ba người kia hết lòng ủng hộ hắn là điều hiển nhiên, nên khi sự việc không diễn ra như thế, hắn lại sinh lòng bất mãn, oán hận.

Một nhận thức sai lầm dẫn đến loạt sai lầm, làm hỏng tất cả.

Bình Luận (0)
Comment