Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 1004 - Chương 861: Đông Tiến Bất Lợi.

Chương 861: Đông tiến bất lợi. Chương 861: Đông tiến bất lợi.Chương 861: Đông tiến bất lợi.

Khi Lý Diên Khánh lợi dụng Vi Thành không có chiến lược thọc sâu, nhẹ nhàng dọn dẹp xong Vi Thành, mặt phía nam phủ Phượng Tường cũng đang tiến hành một chiến dịch thảm liệt tranh đoạt Đại Tán Quan. Hiện giờ Đại Tán Quan ở chân phía bắc của Tần Lĩnh, của Nam Giao, Bảo Kê, từ xưa vẫn được xưng là “xuyên thiểm yết hầu”, là cửa lớn phía tây của Quan Trung. Đại Tán Quan thất thủ, con như Quan Trung mở rộng cửa lớn, quân Tây Hạ có thể tiến thẳng đến Kinh Triệu.

Nhưng với quân Tây Hạ, Đại Tán Quan còn có một ý nghĩa quan trọng khác. Bọn họ muốn đánh hậu viện của Lý Diên Khánh, để cho hắn phải rút quân khỏi Tây Hạ. Nói lại, mục đích của song phương đều giống nhau, đều hy vọng đối phương sẽ bị ép phải rút quân khỏi phần lãnh thổ của mình.

Đương nhiên, đại quân Tây Hạ còn một lựa chọn khác. Đại quân có thể đánh thẳng lên Đâu Lĩnh và Sát Ngưu Lĩnh, đánh cốc sông Hồ Lô, chặt đứt đường lui của Lý Diên Khánh. Nhưng con đường này quá gian nan, muốn đi phải ngang qua sáu mạch núi uốn lượn mênh mông, cho dù binh sĩ có thể trèo đèo vượt núi, quân nhu hậu cần cũng không thể theo nổi. Không chỉ vậy, quân Tống còn có mấy ngàn quân coi giữ ở các nơi hiểm quan yếu ải. Nếu cưỡng ép tấn công lên phía bắc, làm không tốt, máy vạn đại quân sẽ bị vây chết trong núi lớn mênh mông.

Lý Sát Ca hiểu rất rõ điều này, từ bỏ kế hoạch tấn công Hồ Lô Cốc từ phía tây, chọn phương án thực tế hơn, đánh vào Đại Tán Quan, đại quân giết vào bên trong, bức bách Lý Diên Khánh lui quân về.

Đại Tán Quan do danh tướng Tây Quân Lưu Cáp suất lĩnh một vạn quân tọa trấn. Trước kia Lưu Cáp đảm nhậm Kinh lược sử Tần Phượng lộ, khi Lý Diên Khánh nhậm chức Kinh lược chế trí sử ba lộ tây bắc, lưu thủ Kinh Triệu, thống nhất quản lý tây quân, Lưu Cáp liền được đổi sang đảm nhậm Phủ doãn phủ Thái Nguyên, An phủ sứ Hà Đông lộ. Nhưng tạm thời y vẫn chưa thể đi nhậm chức được, Hà ĐÔng lộ hiện vẫn đang nằm trong tay nước Kim, vẫn cần y phải suất quân đi thu phục, đồng thời, tình thế Tần PHượng lộ nguy cấp, Lý Diên Khánh yêu cầu y tiếp tục tọa trấn Đại Tán Quan, tới khi thế cục ổn định lại sẽ bàn giao ấn soái.

Không chỉ vậy, Lý Diên Khánh còn phái Lưu Thiết suất lĩnh ba ngàn quân đội tới Đại Tán Quan trợ chiến. Mặc dù viện quân không nhiều, nhưng vũ khí mang đến đều là vũ khí thủ thành tân tiến nhất, khắc tinh của thang công thành – phi hỏa lôi.

Đùng đùng đùng. Tiếng trống ngoài Đại Tán Quan chấn động đất trời, ba vạn quân sĩ Tây Hạ như thủy triều đánh lên đầu tường. Đây la lần thứ ba Lý Sát Ca phát động đại chiến công thành.

Địa thế Đại Tán Quan tương đối cao, thành trì dùng đá lớn xây nên, cực kỳ cao lớn kiên cố. Quân Tây Hạ từ chỗ thấp tấn công lên tương đối phí sức. Bọn họ nhất định phải dùng thang công thành loại lớn, dài bốn trượng, rộng chừng bốn thước, trụ thang hai bên to bằng cái bắp chân, dùng gỗ sáp ong tinh khiết đóng thành.

Ba vạn binh sĩ Tây Hạ khiêng hàng trăm chiếc thang công thành cỡ lớn mãnh liệt xông tới thành quan. Mấy ngàn tên lính cầm sẵn cung lớn sẵn sàng đón địch, mấy chục cái máy ném đá nhỏ cũng được kéo ra ken két. Quân Tây gần như không có hỏa khí lợi hại như Chấn Thiên Lôi. Triều đình cũng không ngờ quân Tây Hạ sẽ tấn công Hi Hà Lộ với quy mô lớn, nên đã điều mấy trăm quả chấn thiên lôi còn lại ở phủ Kinh Triệu và Phượng Tường đến Thái Nguyên và ĐÔng Kinh cả.

Trong máy ném đá trên đầu thành đã đặt sẵn đá tảng lớn nặng mấy chục cân. Máy ném đá cỡ nhỏ này cán chỉ dài một trượng, có thể ném được tảng đá nặng ba bốn chục cân được khoảng ngoài trăm bước. Nhưng Lưu Thiết đến đã thay đổi điểm yếu về vũ khí phòng ngự của Đại Tán Quan, không chỉ mang đến một ngàn mai phi lôi, còn cả năm mươi quả chấn thiên lôi, cường hóa lực phòng ngự của Đại Tán Quan lên mức cực đại.

Lúc này, hai mươi viên chấn thiên lôi đã được đặt vào trong túi đựng của máy ném đá. Lưu Cáp chăm chú nhìn binh sĩ Tây Hạ đang mãnh liệt xông tới thành. Binh sĩ Tây Hạ đã tới vào trong phạm vi một trăm năm mươi bước, y lập tức ra lệnh:

- Bắn tên nỏ!

Cờ hồng vung xuống, một ngàn cỗ Thần Tí Nỏ bắn ra đầu tiên. Lực sát thương của chúng là trong khoảng một trăm năm mươi đến một trăm tám mươi bước. Phần lớn binh sĩ Tây Hạ mặc xuyên trứ bì giáp, tay cầm trường mâu, không có tấm thuẫn hộ vệ, chỉ có quân đao thuẫn mới có thuẫn bài kiên cố. Dù sao Tây Hạ cũng chỉ là một nước nhỏ, quốc lương tương đối nghèo, không thể trang bị đầy đủ như quân Tống, cũng chỉ có cấm quân mới được trang bị tấm thuẫn, sương quân phổ thông và hương binh không được trang bị gì.

Một ngàn mũi tên bắn dày đặc bắn về phía quân địch, binh sĩ chạy trước nhào nhào ngã xuống, thương vong hàng trăm người. Nhưng thương vong mấy trăm người so với đại quân ba vạn chỉ như một giọt nước trong bể lớn, không có ý nghĩa gì. Đại quân Tây Hạ tiếp tục chạy tới quan thành.

Sau hai lượt bắn tên, năm ngàn cung nỏ thủ Tây Hạ đi đầu cuối cùng đã chạy vào phạm vi trăm bước.

Thấy quân địch đã tiến vào tầm bắn của máy ném đá, Lưu Hạ tỉnh táo hạ lệnh:

- Máy ném đá. Bắn!

Lá cờ xanh trên đầu thành khua khua, máy ném đá đã chuẩn bị sẵn sàng, binh sĩ đốt lửa. “Bành, bành”, hai mươi quả chấn thiên lôi bay lên, đập xuống đầu binh sĩ Tây Hạ cách ngoài trăm bước.

Hiển nhiên binh sĩ Tây Hạ chưa được huấn luyện tránh nổ có hệ thống, bọn họ không biết rằng phủ phục dưới tấm thuẫn sẽ bảo vệ mình tốt nhất, càng sẽ phải có quan lôi binh chuyên môn.

Trước sự tấn công của chấn thiên lôi, binh sĩ Tây Hạ chỉ có thể quay đầu bỏ chạy, dựa vào may mắn mà trốn được bạo kích. Hai mươi quả chấn thiên lôi nổ tung trên vùng quê rộng hai dặm, tiếng nổ kinh thiên động địa, khói lửa tràn ngập, khắp nơi đều là tiếng kêu khóc la rên, chỉ riêng số người bị nổ chết ngay tại chỗ đã lên tới hơn ngàn người, binh sĩ bị mảnh đạn vụn bắn vào người mà chết còn nhiều gấp mấy lần.

Một viên chấn thiên lôi có thể chứa được mấy trăm miếng sắt nhỏ, bao gồm cả hạt sắt khảm bên ngoài, từng mảng lớn binh sĩ Tây Hạ bị đánh trúng mà ngã xuống. Một vòng chấn thiên lôi bạo tạc, thương vong lên đến ba ngàn người, quả thực binh sĩ Tây Hạ có hơi sợ hãi.

Lý Sát Ca lại càng nóng lòng như lửa đốt. Quân Tây hạ đã tiến vào khoảng cách trong trăm bước, tuyệt đối không thể rút lui, có thương vong bao nhiêu cũng nhất định phải tiếp tục, nghiêm nghị quát to:

- Tiếp tục tấn công. Ai muốn lui lại, chém thẳng!

Thùng thùng thùng thùng, trống trận gõ vang kịch liệt, mấy vạn binh sĩ Tây Hạ không thể lùi lại, chỉ đành kiên trì tấn công. Ba ngàn cung nỏ thủ đã chạy tới dưới thành, bắt đầu bắn tên lên đầu thành áp chế tấn công của binh sĩ thần tí nỗ. Nhưng ba ngàn binh sĩ đại cung đứng đằng sau, bắn tên như ném đá, mũi tên thô to rơi xuống như mưa, binh sĩ Tây Hạ khó mà tránh nổi, nhao nhao trúng tên, hoặc chết hoặc bị thương, tổn thật cực kỳ thảm trọng. Cung nỗ thủ Tây Hạ đã bị áp chế, các cung nỗ thủ còn lại đành phải lui lại đằng sau.

Đồng thời, đợt Chấn Thiên Lôi thứ hai được bắn ra. Trong tiếng nổ mạnh liên tiếp, không ngừng có binh sĩ bị bắn bay lên trời, trên chiến trường tràn ngập khói lửa, thịt nát tung bay, bọt máu văng khắp nơi, tử trạng của binh sĩ bị nổ chết cực kỳ thảm thiết.

Thấy binh sĩ tấn công đã chùn lại, Lý Sát Ca lập tức thét lên, lệnh cho năm trăm đao phủ thủ tiến lên áp trận, giết hết binh sĩ lui lại. Sau khi mấy trăm binh sĩ bị giết, binh sĩ Tây Hạ lại một lần nữa phát động tấn công. HƠn một vạn binh sĩ vọt tới dưới thành, dựng thang công thành to tướng lên đầu thành.

Lưu Thiết suất lĩnh năm trăm lính ném đá ra tay. Bọn họ là binh sĩ chuyên môn ném hỏa lôi, cực kỳ thành thạo kỹ thuật ném. Bọn họ đốt ngòi lửa ngắn, lập tức ném vung ra, bị hai viên phi hỏa lôi bị xích sắt dài nhỏ kéo lượn vòng tới chỗ thang công thành. Soạt. Xích sắt bị thang công thành cản lại, bay lên, theo đà cuốn phi hỏa lôi vào thang. Ngay sau đó, “Oành” “Oành”. Hai tiếng bạo tạc, thang công thành bị nổ tan tành!

Không chỉ có một cái thang công thành, hơn trăm thang vừa được dựng lên tường thành lập tức bị nổ gãy. Quân Tống lập tức đổ dầu hỏa xuống thang, dùng đuốc châm lửa. Lửa lớn nuốt sống hơn một trăm thang công thành cỡ lớn. Binh sĩ Tây Hạ trợn mắt há mồm. Bọn họ không thể công thành, đành lùi lại.

Xa xa, Lý Sát Ca thấy rõ cảnh này, hơn trăm thang công thành bị lửa thiêu sáng rực. Gã đành thở dài, hạ lệnh:

- Truyền lệnh của ta, toàn quân rút lui!

Choeng! Choeng! Choeng!

Tiếng chuông gõ vang, các binh sĩ đã mất hết sĩ khí rút lui như thủy triều.

Trên đầu thành, binh sĩ hoan hô vang dậy.

Trận công phòng chiến này, quân Tây Hạ thương vong gần vạn người, mà Đại Tán Quan không tổn thất chút nào. Quân coi giữ trên thành chỉ có bốn mươi người trúng tên, không có ai bỏ mạng, phi hỏa lôi và chấn thiên lôi đã tạo ra chiến quả huy hoàng cho chiến dịch này.

Lý Sát Ca cũng biết không thể đoạt được Đại Tán Quan,, không thể không suất lĩnh đại quân ảm đạm rút lui về hướng Hội Châu.

Bình Luận (0)
Comment