Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 1022 - Chương 879: Công Thành Bất Lợi.

Chương 879: Công thành bất lợi. Chương 879: Công thành bất lợi.Chương 879: Công thành bất lợi.

Lần này quân Kim tiến đánh phủ Duyên An có hai vạn kỵ binh Nữ Chân và một vạn bộ binh Khiết Đan là chủ yếu. Nhiệm vụ của Hoàn Nhan Lâu Thất là kiềm chế quân Kinh Triệu ở Thiểm Tây lộ, ngăn không cho Lý Diên Khánh vào cứu viện Trung Nguyên.

Nhưng nếu như quân đội của gã không công nổi phủ Duyên An, đương nhiên cũng sẽ không cách nào xuôi nam. Hoàn Nhan Lâu Thất đã cân nhắc tới vấn đề này nên khi sắp xếp quân đội đã chọn một vạn binh sĩ Khiết Đan giỏi công thành.

Ngoài ra còn có hai vạn quân Hán trú đóng ở bờ đông Hoàng Hà, có thể vượt Hoàng Hà tới đây chi viện ngay. Trên thực tế, Hoàn Nhan Lâu Thất đã dẫn theo năm vạn quân đội xâm lấn phía bắc Thiểm Tây lộ.

Sáng sớm hôm sau đại quân đã tới dưới thành Phu Thi, trú đóng ở một nơi có địa hình cao cách huyện thành khoảng ba dặm. Lần này quân Kim cũng mang theo hậu cần và đồ quân nhu, phòng bị sâm nghiêm, không cho quân Tống cơ hội đánh lén.

Doanh trướng bắt đầu được dựng lên. Một đại tướng to xuất hiện, bốn phía không ngừng có kỵ binh đi quanh tuần tra. Hoàn Nhan Lâu Thất cùng mấy trăm kỵ binh và mười mấy danh tướng đang ở trên một tòa thành trì cách đó không xa quan sát huyện thành.

Huyện thành bị một tầng băng cực dày bao quanh, dưới ánh mặt trời lấp lánh mỹ lệ, như một tòa thành thủy tinh trong truyện thần thoại. Tường thành cao ít nhất cũng tới ba trượng, trên đầu thành binh sĩ san sát. Hoàn Nhan Lâu Thất nhìn chăm chú lên thành lâu, nửa ngày sau mới hỏi các đại tướng sau lưng:

- Có thấy không? Thành lâu mới được tu kiến. Có nghĩa là tướng thành cũng mới được sửa không lâu. Quân Tống chuẩn bị rất đầy đủ nhỉ!

Đây là lần thứ hai Hoàn Nhan Lâu Thất nói rằng quân Tống chuẩn bị đầy đủ. Lần đầu tiên là khi phát hiện phủ Duyên An vườn không nhà trống, các hương thôn trong huyện thành không có một ai, lương thực súc vật cũng không còn một miếng, khiến cho gã phải cảm thán. Hôm nay, lần thứ hai gã cảm thán rằng quân Tống chuẩn bị đầy đủ, khiến cho các đại tướng sau lưng cảm thấy hơi mất tự tin.

- Phó soái đề cao quân Tống rồi!

Vạn phu trưởng Hoàn Nhan Bát Khất bên cạnh có vẻ xem thường.

Hoàn Nhan Bát Thất cũng được điều đến từ phủ Đại ĐỒng, trên cơ bản chưa từng tham gia tác chiến với quân Tống. Nhưng gã biết mấy chục vạn quân Tống tan nát trong một trận ở Hà Bắc, không chịu nổi một gậy. Các châu huyện đi qua vừa thấy đã hàng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi quân Kim đã chiếm được Hà Bắc khiến cho gã coi thường quân Tống. Cho nên, xem thái độ nghiêm trọng của Hoàn Nhan Lâu Thất, Hoàn Nhan Bát Khất chỉ cảm thấy chủ tướng đã ca ngợi chí khí quân Tống mà giảm uy phong của mình rồi.

Hoàn Nhan Lâu Thất khẽ hừ một tiếng:

- Ngươi cho rằng tướng lĩnh quân Tống đều là hạng người vô năng sao?

Hoàn Nhan Bát Khất lập tức đỏ bừng mặt, ôm quyền thưa:

- Ty chức xin lệnh, ngày mai sẽ làm đại tướng tấn công. Nếu không công được thành, ty chức tự nguyện chịu trừng phạt theo quân pháp!

Hoàn Nhan Lâu Thất khẽ gật đầu”:

- Ngươi đã chủ động xin đi, vậy ta sẽ cho ngươi thỏa mãn!



Hiệu suất hạ trại của bộ binh Khiết Đan rất cao, chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi đã dựng đại doanh rất chắc chắn. Hoàn Nhan Lâu Thất lập tức hạ lệnh cho hai vạn quân Hán ở Hà Đông vận chuyển lương thực đến đại doanh, thành lập đường tiếp tế ở dọc đường.

Sáng sớm hôm sau, trong đại doanh quân Kim đã gõ trống trận ầm ầm. Cửa doanh mở rộng, Hoàn Nhan Bát Khất suất lĩnh một vạn bộ binh Khiết Đan và năm ngàn kỵ binh Nữ Chân chậm rãi hành quân theo tới phía bắc thành. Bọn họ mang theo mấy trăm thang công thành và mười xe tổ công thành, còn có chùy công thành giản dị.

Hoàn Nhan Lâu Thất tự mình suất lĩnh năm ngàn kỵ binh áp trận. Dĩ nhiên Hoàn Nhan Lâu Thất không hành động theo bản tính. Gã cũng cần phải tiến đánh huyện Phu Thi chiếm được phủ Duyên An, sau này sẽ dùng nơi đây làm căn cớ kiếm chế quân Tống, khiến cho Lý Diên Khánh không dám suất quân đi viện trợ Trung Nguyên.

Đương nhiên, Đô Nguyên soái Hoàn Nhan Tà Dã cũng cân nhắc đến khả năng bất lợi khi tiến đánh phủ Duyên An, cho nên lại lệnh cho Hoàn Nhan Xương suất năm vạn quân tiến đánh Lạc Dương, chặt đứt liên hệ quân sự của Tây Bắc Đại Tống với Trung Nguyên.

Một vạn bộ binh tộc Khiết Đan chỉ còn cách thành Phu Thi một dặm, tập kết thành một phương trận to tướng. Sau lưng là năm ngàn kỵ binh. Đương nhiên năm ngàn kỵ binh sẽ không xông lên công thành, nhưng bọn họ sẽ bắn tên yểm hộ tộc Khiết Đan tấn công.

Hoàn Nhan Bát Khất huy kiếm chỉ lên đầu tường, hét lớn:

- Tấn công!

- Tùng! Tùng! Tùng!

Trống trận gõ vang, nhóm năm ngàn quân Kim tộc Khiết Đan đầu tiên giơ cao tấm thuẫn kêu gào xông tới thành trì.

Binh sĩ chạy giữa đồng trống, mang theo hơn trăm bộ thang công thành như thủy triều dũng mãnh lao lên đàu thành. Trên đầu thành có một vạn quân coi giữ, chỉ huy tác chiến là Phó Đô thống Lưu Kỹ phụ trách, hai viên đại tướng Ngô Lân và Dương Tái Hưng phụ trách đoạn phía bắc và phía nam tường thành. Ngô Giai phụ trách cân đối.

- Chuẩn bị cung nỏ!

Lưu Kỹ hạ lệnh, lệnh kỳ trên đầu thành múa vung lên, năm ngàn cung nỗ thủ giơ cung lớn thủ thành lên, đầu mũi tên hơi chếch lên trên. Ưu thế lớn nhất của cung lớn thủ thành là có thể rời khỏi lỗ châu mai, đứng ở hậu phương trên đầu thành mà bắn ra theo đường vòng cung, cung tiễn dưới thành sẽ không thể làm gì được cung nỏ thủ, mà tới gần lỗ châu mai sẽ là đại thuẫn đoản mâu thủ, chiến đấu với quân địch leo lên đầu thành.

Mặt khác, ba trăm giá hỏa pháo trên đầu thành cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Ban đầu trên đầu tường thành huyện Phu Thi lắp hai trăm khung máy ném đá cỡ nhỏ, nhưng trong chiến dịch tấn công Tây Hạ, hai trăm máy này đều bị Lý Diên Khánh đem tới Tây Hạ hết. Trên đầu thành chỉ có hỏa pháo. Thực ra, khoảng cách bắn của hỏa pháo không kém máy ném đá cỡ nhỏ mấy, mà hiệu quả tấn công của nó còn cao hơn nhiều, ví dụ như bắn tổ xe, sau khi hỏa pháo được cải tiến thích hợp cũng bắn được dầu hỏa, cho nên, lần phòng ngự này, Ngô Giai không dùng máy ném đá nữa mà dùng ba trăm giá hỏa pháo cỡ lớn.

Ngoài cung nỏ và hỏa pháo, Lưu Kỹ còn mang đến một ngàn hỏa lôi thủ, chuyên môn phụ trách ném phi hỏa lôi. Đây là sát thủ đối phó với thang công thành và thang mây. Mấy tháng nay, quân Kinh Triệu lại chế tạo được thêm năm ngàn quả phi hỏa lôi, lần này bảo vệ phủ Duyên An, Lý Diên Khánh mang tới hai ngàn quả, đủ để phá hủy tất cả thang công thành của quân Kim.

Thực ra còn có rất nhiều biện pháp đối phó với thang công thành, bên Tông Trạch là dùng dầu hỏa dội xuống, rồi châm lửa đốt, mặt khác, mùa đông dùng băng để bảo vệ tường thành, nên có thể ném chấn thiên lôi cho nổ luôn. Chấn thiên lôi không nổ banh được lượt áo băng ngoài tường thành mà vẫn nổ nát được thang công thành.

Chớp mắt, năm ngàn quân Kim đã vọt tới dưới thành. Trên đầu thành bắn cung tiễn dày đặc như mưa, cho dù quân Kim đều có tấm thuẫn phòng hộ nhưng vẫn không ngừng có binh sĩ trúng tên, kêu thảm ngã xuống.

Lúc này, một trăm giá hỏa pháo trên đầu thành bắc bắn hơn một trăm viên chấn thiên lôi xuống dưới thành. Binh sĩ trên tường thành hô lên một tiếng, bịt tai ngồi thụp xuống. Dưới thành chỉ còn tiếng bom nổ kinh thiên động địa, khói lửa tràn ngập chiến trường, khắp nơi chỉ còn chân cụt tay đứt, nơi nơi đều có tiếng kêu rên đau đớn thống khổ.

Nhưng chấn thiên lôi chỉ có thể sát thương khoảng một ngàn binh sĩ trước mặt, trong tiếng trống trận dồn dập cuả quân Kim, quân Kim đằng sau lại nâng thang công thành xông lên, phi ầm ầm tới tường thành. Từng thang công thành lần lượt được dựng lên, quân Kim nhảy lên, nâng thuẫn trèo lên thoăn thoắt, trên đầu thành nện gỗ lăn xuống, quét luôn mười mấy lính Kim đi.

Phi hỏa lôi được phát động. Quân Tống đã tích lũy được không ít kinh nghiệm dùng thứ này. Thời cơ tốt nhất để dùng phi hỏa lôi là khi quân địch vừa chạm vào thang. Nếu chờ tới khi địch bò đầy trên thang thì có thể chúng sẽ ngăn không cho phi hỏa lôi quấn vào thang, thất bại.

Cho nên, với hỏa lôi thủ, nắm được thời cơ là một yêu cầu cực kỳ quan trọng. Khi rất nhiều thang công thành vừa được dựng lên, binh sĩ còn chưa kịp trèo lên, phi hỏa lôi đã bay ra, lượn vòng rồi quấn vào thang, chớp mắt đã nổ “oành” một tiếng. Sức nổ đáng sợ đập gãy thang công thành làm hai đoạn, ngay sau đó, mấy chục thùng dầu hỏa thay thế gỗ lăn từ trên đầu thành nện xuống, đuốc cũng được ném xuống theo. Dưới thành lập tức biến thành một biển lửa.

Hoàn Nhan Lâu Thất thấy bất lợi, liền hạ lệnh rút quân. Ba tiếng chuông lui binh gõ vang, quân Kim đang tấn công lui lại như thủy triều.

Lần công thành thứ nhất, quân Kim thương vong hơn hai ngàn người, tổn thát một trăm năm mươi máy ném đá, quân Kim không thể không lui về bàn đối sách tái chiến.



Trong đại trướng, Hoàn Nhan Lâu Thất xanh mặt nghe thám tử báo cáo xong xuôi, rốt cuộc đã biết kết cục của ba ngàn kỵ binh. Tối hôm trước huyện thành Cam Tuyền bị đốt thành bãi đất trống, ba ngàn kỵ binh qua đêm trong thành không một ai trốn thoát, tất cả đều chết trong lửa lớn.

Cộng thêm thương vong của ngày đầu tiên công thành, chiến tranh vừa mới bắt đầu, tổn thất đã vượt qua năm ngàn người, nhất là ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ người Nữ Chân kia khiến cho Hoàn Nhan Lâu THất đau thấu tim gan. Ba ngàn người, ai nấy đều là kỵ binh dũng mãnh thiện chiến, ấy vậy mà đều chết trong đại hỏa.

Nhớ lại trận công thành sáng nay, Hoàn Nhan Lâu THật thực sự uể oải, không còn bao nhiêu lòng tin với việc công thành huyện Phu Thi.

Mưu sĩ Trần Quảng Triệu thấp giọng hiến kế:

- Đại tướng quân, thực ra việc có đánh được thành Phu Thi hay không cũng không ảnh hưởng quá lớn đến kế hoạch của chúng ta.

- Vậy là sao?

- Mục tiêu của chúng ta là kiềm chế quân Tống trong quan. Chúng ta hoàn toàn có thể lờ đi huyện Phu Thi, đại quân tiếp tục xuôi nam. Chỉ cần quân đội đánh vào Phu Châu, quân Tống trong quan cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mà thám tử nói Phu Châu không có quân đội đóng giữ, đây là cơ hội cho chúng ta.

- Nhưng quân Tống ở thành Phu Thi đã chặn đường lui của chúng ta, phải làm sao?

- Rất đơn giản, để lại năm ngàn kỵ binh coi chừng bọn họ. CHỉ cần quân Tống dám ra khỏi thành, kỵ binh sẽ sẵn sàng tấn công ngay!

Hoàn Nhan Lâu Thất chắp tay đi qua đi lại. THực ra phương án này cũng có thể thực hiện. Thám tử của y đã báo, quân Tống chỉ thực hiện vườn không nhà trống ở phủ Duyên An, mặt phía nam Đan Châu, Phu Châu và Phường Châu đều không áp dụng kế sách này. Nói cách khác, quân đội chỉ cần giết vào được Phu Châu sẽ có tiếp tế kịp thời.

Hoàn Nhan Lâu Thất tới trước địa đồ, cẩn thận nghiên cứu tuyến đường xuôi nam. Từ Thiểm Bắc muốn xuôi nam chủ yếu có hai con đường, một là đi đường Lạc Thủy phía đông, dọc theo đại hạp cốc Lạp Thủy xuôi nam. Một đường khác là Mã Lĩnh Hà ở phía tây, theo hạp cốc Mã Lĩnh Hà – Kính Thủy mà vào quan.

Hoàn Nhan Lâu Thất vẫn có lòng tin vào quân đội của mình. Trong tình huống công thành bất lợi, kế sách của mưu sĩ Trần Quảng Triệu đã mở ra cho y một mạch suy nghĩ khác. Nghĩ tới Phu Châu và Phường Châu không có quân Tống đóng quân, quả thực y khá động tâm.

Nhương 880: Nhân vật mấu chốt.

Nhương 880: Nhân vật mấu chốt.

Khi Hoàn Nhan Lâu Thất suất lĩnh năm vạn đại quân đánh vào phủ Duyên An ở Thiểm Bắc, quân Kim cũng phát động chiến dịch mùa đông. Hai mươi vạn đại quân nước Kim chia làm ba đường vượt Hoàng Há tấn công Trung Nguyên và Sơn Đông.

Trong đó, Hoàn Nhan Xương từ Mạnh Tân Độ vượt Hoàng Hà, suất lĩnh năm vạn đại quân vây công Lạc Dương. Đồng tri phủ Lạc Dương, lão tướng Diêu Cổ suất lĩnh hai vạn quân Tống tử thủ Lạc Dương. Ngày thứ ba quân Kim tấn công thành, Hoàn Nhan Xương giả chết giả lui, đại tướng Phó Đô Thống Tiêu An Tiết của Diêu Cổ tranh công sốt ruột, dẫn quân ra khỏi thành truy kích quân Kim, lọt vào bẫy mai phục. Tiêu An Tiết cùng một vạn quân Tống chiến tử. Lạc Dương quân tâm dao động, Diêu Cổ suất quân từ bỏ Lạc Dương rút lui xuống phía nam. Lạc Dương lập tức thất thủ. Hàm Cốc Quan cũng bị quân Kim chiếm lĩnh, cắt đứt con đường Tây Quân cứu viện Trung Nguyên.

Trung quân do Hoàn Nhan Tông Vọng suất lĩnh tám vajnq uân từ Vệ Châu qua Hoàng Hà xuôi nam. Đầu tiên, đột phá các tuyến phòng ngự dọc bờ nam sông Hoàng Hà của quân Tống, công chiếm Hoạt Châu. Hoàn Nhan Tông Vọng lập tức suất quân giết vào phủ Khai Phong, tấn công Biện Lương. Lão tướng Tông Trạch vừa tử thủ Biện Lương vừa phái đại tướng tâm phúc Nhạc Phi suất lĩnh năm ngàn quân đánh lén Hoạt Châu, tại huyện Bạch Mã, đánh bại hai vạn quân Hán của nước Kim lưu thủ ở Hoạt Châu. Chủ tướng quân Kim Cao Đại Bảo bị Nhạc Phi giết chết. Hoàn Nhan Tông Vọng lo lắng đường lui bị đoạn, không thể không rút quân về Hoạt Châu ở hướng bắc.

Cùng lúc đó, Tông Trạch viết thư cho thủ lĩnh các lộ nghĩa quân tại Hà Bấc, yêu cầu bọn họ khởi binh kháng Kim. Ngay lập tức, phong trà khởi nghĩa kháng Kim ở Hà Bắc gió nổi mây phun. Hoàn Nhan Tông Vọng bị ép phải phái đại tướng Hoàn Nhan Ngân Thuật suấ lĩnh ba vạn quân quay về Hà Bắc, tàn khốc trấn áp nghĩa quân các nơi.

Mặc dù quân Kim gặp phải khó khăn khi tấn công Trung Nguyên, nhưng quân Kim do Hoàn Nhan Tông Hàn suất lĩnh tấn công Đông Kinh lại đánh bại quân Tống dễ dàng. Đô tổng quản Kinh Đông lộ Hồ Trực Nhụ và hai con trai chiến tử, Tri phủ Tề Nam Lưu Dư đầu hàng quân Kim vào thời khấc mấu chốt, khiến cho quân Tống đang ác chiến với quân Kim ở Thanh Châu mất đi hậu viện, toàn quân tan tác, Đô Thống chế Tùy Sư Nguyên bỏ mình trong loạn quân. Quân Kim thế như chẻ tre, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã chiếm được toàn bộ hai lộ Đông Kinh.

An phủ sứ hai lộ Kinh Tây Lý Cương bị ép phải dẫn theo máy ngàn tàn quân rút lui về hướng Túc Châu.

Lúc này, Hoàn Nhan Tà Dã đã tới đại doanh Hoạt Châu. Hoàn Nhan Tông Vọng vào trướng, qufy xuống thỉnh tội với Đô Nguyên soái:

- Ti chức tiến đánh Trung Nguyên bất lợi, nhận tội với Đô nguyên soái!

Hoàn Nhan Tà Dã cười nhạt:

- Ngươi chỉ đánh phủ Khai Phong không thuận lợi, không liên quan đến Trung Nguyên.

Hoàn Nhan Tông Vọng không hiểu ý chủ soái, cúi đầu không nói gì. Hoàn Nhan Tà Dã lại nói:

- Thát Lại đánh được Lạc Dương, phái đại tướng A Lý Quát đánh Trịnh Châu và phủ Toánh Xương. Tông Hàn đã hpasi đại tướng Địch Cổ, Huynh đệ Địch Cổ cướp phủ Ứng Thiên, Từ Châu và Bặc Châu, Trung Nguyên chỉ còn lại một phủ Khai Phong. Ngươi nghĩ xem, vi sao khôngđánh được phủ Khai Phong?

Hoàn Nhan Tông Vọng thấp giọng biện giải:

- Không phải không đánh được phủ Khai Phong, chỉ là không đánh được Biện Lương thôi.

- Được, xem như Biện Lương đi, vậy ngươi nói xem nguyên nhân ở đâu?

- Một phần là do thành trì phòng ngự quá kiên cố. Mặt khác, Tông Trạch không ngừng phái quân quấy rối đường lui của ty chức, khiến ty chức không thể nào toàn tâm ứng chiến.

- Tông Trạch biết phái binh quấy rối đường lui kéo chân ngươi, vì sao ngươi không biết nghĩ cách kéo chân Tông Trạch?

Hoàn Nhan Tông Vọng do dự một chút mới đáp:

- Ty chức không tìm được cơ hội.

- Sai! Ngươi có cơ hội, nhưng không không bắt lấy!

Hoàn Nhan Tà Dã chắp tay đi vài bước rồi quay đầu lại:

- Không phải mỗi một vị quan lớn triều Tống trong thành Biện Lương đều muốn tử thủ đến cùng. Không phải chỉ mình Tông Trạch định đoạt, Đỗ Sung là một kẻ mềm yếu dễ thỏa hiệp. Ngươi phải tạo ra tình huống khiến cho Đỗ Sung cảm thấy tuyệt vọng, rồi cho lão một chút hy vọng sống, lão sẽ chủ động từ bỏ Biện Lương. Còn về Tông Trạch, cho dù ý chí của y có mãnh liệt đến đâu cũng phải nghe theo triều đình an bài, tuân theo ý chỉ của Thiên tử.

- Ty chức…hiểu!

Hoàn Nhan Tà Dã nhìn y nửa ngày, cuối cùng lắc đầu:

- Được rồi, chuyện này ngươi làm không tốt. Để ta sắp xếp. Ngươi đánh hạ tất cả châu huyện xung quanh đi, để lại một tòa thành Biện Lương đó thôi!

- Ty chức tuân lệnh!



Đỗ Sung là Phủ doãn phủ Khai Phong, An phủ sứ hai lộ Hà Bắc mới nhậm chức, còn nóng hôi hổi. Thiên tử Triệu Cấu đã hứa hẹn với lão là làm xong nhiệm kỳ này sẽ cho lão nhập tướng, vào Chính Sự Đường. Vì lời hứa này, Đỗ Sung mới miễn cưỡng đồng ý trở lại phủ Khai Phong.

Nhưng lúc này, Đỗ Sung đang vạn lần hối hận vì quyết định của mình. Quân tử không đứng dưới tường đổ, lão lại tự đẩy mình vào vùng nguy hiểm, liên tiếp các tin tức xấu truyền đến khiến cho lão cảm nhận được sâu sắc sự cường đại của quân Kim và sự bất lực của quân Tống, cũng hoang mang không thể nắm giữ được vận mệnh của mình.

Đỗ Sung cũng từng nghĩ đến việc thoát khỏi Biện Lương, nhưng quân Kim tứ phía lại khiến cho lão không dám mạo hiểm rời Biện Lương. Mấy hôm nay, ngày nào Đỗ Sung cũng sống trong hoảng sợ hoang mang, nhưng không thể làm được gì.

Một buổi chiều, Đỗ Sung uống rượu trong phủ một mình, bên ngoài không ngừng có tiếng la hét của dân phu huấn luyện khiến cho lão cực kỳ bực bội. Tông Trạch không chịu nghe lời khuyên của lão, cưỡng ép thực thi quân dân lệnh ở Biện Lương, thiếu niên từ mười bốn tuổi trở lên cho đến ông già từ sáu mươi tuổi trở xuống đều phải được huấn luyện quân đội. Đây là tư thái muốn quân dân toàn thành sống chết cùng Biện Lương đây mà.

Lúc này, có lão quản gia ngoài cửa bẩm báo:

- Lão gia, bên ngoài có khách tìm, nói là cố nhân của lão gia.

Đỗ Sung nhướn mày:

- Cố nhân? Tên gì?

- Y nói tên là Trần Nhiên.

Đỗ Sung giật mình. Trần Nhiên không phải Thông phán phủ Hà Gian sao? Vẫn là tâm phúc do mình đề bạt lên khi còn làm Chuyển vận sử Hà Bắc. Sao y lại ở đây?

Đỗ Sung nghi hoặc nhưng vẫn vội nói:

- Mời y tới gặp ta!

Không bao lâu sau, một văn sĩ ba mươi mấy tuổi bước nhanh vào, cười tủm tỉm ôm quyền chào:

- Minh công, từ khi chia tay tới giờ, không có vấn đề gì chứ?

Đỗ Sung nhìn đối phương từ trên xuống dưới dò xét, chỉ thấy sắc mặt y rất tốt, béo ra, hoàn toàn không có vẻ xanh xao vàng vọt của quan viên lưu lạc. Đỗ Sung kinh ngạc hỏi:

- Văn Thanh, hai năm nay ngươi ở đâu?

Trần Nhiên khẽ cười:

- Đương nhiên là ở phủ Hà Gian. Hiện giờ ta là Tri phủ Hà Gian của nước Kim.

Đỗ Sung đứng thẳng lưng, nghiêm nghị hỏi:

- Vậy tại sao ngươi lại ở Biện Lương?

- Huynh trưởng an tâm chớ vội. Mời ngồi xuống nghe ta chậm rãi nói. Ta tới đây là vì muốn giúp huynh trưởng thôi.

Đỗ Sung chầm chậm ngồi xuống, hừ một tiếng:

- Nói! Muốn giúp ta thế nào?

- Ta chỉ hỏi huynh trưởng một câu, Đỗ huynh có muốn vào Lâm An làm tướng không?

Đỗ Sung hơi ngẩn ra, nửa ngày sau mới lắc đầu:

- Bây giờ đến mệnh còn không gánh nổi, làm sao còn ý nghĩ gì khác.

- Huynh trưởng nghĩ về Lâm An không đơn giản sao? Ta nỏi một câu, huynh trưởng có thể thuận lợi về Lâm An, không có bất kỳ ai dám chặn đường huynh trưởng.

Trần Nhiên vừa dứt lời, bỗng bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập. Lão quản gia gấp gáp báo:

- Lão gia, Trương Hổ dẫn người tới cửa, nói trong phủ lão gia có gian tế, phải vào điều tra!

Sắc mặt Trần Nhiên đại biến, vội ôm quyền xin:

- Huynh trưởng, xin cứu ta!

- Ngươi đừng sợ, ta là Phủ doãn phủ Khai Phong, là HỘ bộ Thượng thư triều đình. Một thống lĩnh nho nhỏ dám điều tra phủ đệ của ta sao?

Đỗ Sung để cho lão quản gia đưa Trần Nhiên tới phòng của nữ quyến trong nội trạch ẩn nấp, rồi không chút hoang mang đi ra ngoài.

Trương Hổ đang suất quân chờ bên ngoài chính là tâm phúc của Lý Diên Khánh, vì Tông Trạch thiếu đầu lĩnh tình báo tinh anh nên đã cầu viện hắn. Lý Diên Khánh bèn giới thiệu Trương Hổ sang, được Tông Trạch bổ nhiệm làm Thống lĩnh Tình Báo Doanh, cai quản một ngàn người điều tra gian tế trong thành.

Không phụ kỳ vọng của Tông Trạch, Trương Hổ liên tiếp diệt trừ bảy ổ tình báo của quân Kim, cơ bản đã quét sạch gian tế của quân Kim trong thành, được Tông Trạch đánh giá cao.

Trương Hổ biết Đỗ Sung không đáng tin, nên phái người bí mật giám thị phủ đệ của lão. Vừa rồi, y nhận được tin báo, có một người khả nghi đi vào trong phủ Đỗ Sung.

Đỗ Sung chậm rãi đi ra lạnh lùng hỏi:

- Trương Tướng quân có chuyện gì?

- Vừa rồi có người báo có nhân sĩ không rõ lai lịch vào trong nhà Phủ doãn. Ty chức lo lắng cho sự an toàn của Phủ doãn, cho nên tới xem xét.

- Nếu Trương tướng quân thực sự lo lắng cho an toàn của ta, ta đa tạ. Nhưng nếu Trương tướng quân có ý đồ khác. Hừ! Nhất định ta sẽ buộc Tông Trạch phải có giải thích cho ta!

Trương Hổ cười nhạt:

- Nói vậy, quả thực trong phủ của Phủ doãn đang có khách?

- Ta không có khách gì cả, nhưng cũng không muốn cho người khác tới quấy rầy. Ngươi đi đi!

Trương Hổ không tiện cưỡng ép lục soát phủ đệ của Đỗ Sung, mà cũng không thể khẳng định người vừa đi vào có phải gian tế hay không, hay chỉ là người muốn trốn quân dân lệnh. Dù sao Đỗ Sung cũng là quan lớn trong triều, đắc tội lão sẽ ảnh hưởng lớn đến Tông soái.

Trương Hổ bèn ôm quyền thi lễ:

- Quấy rầy rồi!

Y dẫn người quay đi. Đỗ Sung hừ một tiếng, lệnh cho lão quản gia đóng cửa lại. Trương Hổ đi không xa liền thấp giọng dặn thủ hạ:

- Giám thị phủ đệ của Đỗ Sung thật kỹ cho ta. Nếu có người đi ra, bắt ngay lập tức!

Bình Luận (0)
Comment