Chương 878: Cạm bẫy cam tuyền.
Chương 878: Cạm bẫy cam tuyền.Chương 878: Cạm bẫy cam tuyền.
Lúc này, Ngô Giai dẫn theo hơn mười người vội vàng chạy tới, gấp gáp hỏi:
- Lưu Tướng quân, nghe nói có quân tình khẩn cấp?
Ngô Giai mới là Chủ tướng phủ Duyên An, mặc dù Lưu Kỹ có chức quan cùng cấp với Ngô Giai nhưng lại là viện quân, không thể khách át chủ. Lý Diên Khánh đã đặc biệt dặn dò y, Lưu Kỹ hiểu rất rõ điều này.
Lưu Kỹ gật đầu:
- Nhận được bồ câu từ trấn Bình An. Bọn họ phát hiện có một đội kỵ binh tiên phong ba ngàn người đang tiến tới chỗ chúng ta.
Ngô Giai trầm tư một lát rồi nói:
- Lưu Tướng quân cảm thấy nhiệm vụ của ba ngàn kỵ binh này là gì? Tập kích huyện Phu Thi, hay cướp phủ Duyên An?
- Có khả năng này, nhưng ta cho rằng bọn họ còn một nhiệm vụ chính là chinh lương. Nếu tập kích thất bại, bọn họ sẽ đánh cướp lương thực ở các nơi trong phủ Duyên An, chuẩn bị hậu cần cho ba vạn đại quân.
Ngô Giai cười lạnh:
- Chỉ sợ bọn họ sẽ thất vọng!
Ba ngàn kỵ binh nước Kim bất ngờ tới này được điều đến từ phủ Đại Đồng. Bọn họ còn chưa có kinh nghiệm giao chiến với quân Tống. Thủ lĩnh là Mưu Khắc, cũng là Thiên phu trưởng, tên Phái Đương Hải, là một dũng sĩ nổi danh trong tộc Nữ Chân.
Nhiệm vụ của đội kỵ binh này đúng như phỏng đoán của Lưu Kỳ và Ngô Giai, dự định tập kích phủ Duyên An, nhưng khi bọn họ qua Hoàng Hà, Hoàn Nhan Lâu Thất đã nhận được tình báo từ huyện Phu Thi rằng huyện Duyên An đã tiến vào trạng thái chiến tranh. Hoàn Nhan Lâu Thất liền biết không thể tập kích Duyên An được nữa, bèn đổi ý, lệnh cho Phái Đương Hải đi cướp lương thực và súc vật ở các nơi trong phủ Duyên An.
Phái Đương Hải liên tiếp tấn công vào huyện Diên Trường và Diên Xuyên, phát hiện ra hai huyện này là thành không, không có một người dân, không một hạt lương thực, thậm chí chó hoang cũng không thấy. Cả hai tòa huyện thành đều hoàn toàn tĩnh mịch.
Điều này khiến cho Phái Đương Hải khá bất an. Nếu gã không thu hoạch được gì từ các nơi quanh phru Duyên An, chớ nói đến việc không thể hoàn thành nhiệm vụ chủ tướng giao cho, chỉ sợ ngay cả quân đội của mình cũng hết lương.
Tấn công mùa đông có lợi có hại. Lợi là Hoàng Hà đóng băng, mất đi nơi phòng ngự hiểm yếu, với nước Kim lấy kỵ binh làm chủ thì điểm này cực kỳ quan trọng. Nhưng hại cũng rất rõ ràng, là cỏ cây phương bắc khô queo khô quắt, kỵ binh cần phải mang theo nhiều rất nhiều cỏ khô, quân đội cũng cần phải mang theo lương thực, cho nên mặc dù thủ hạ của Phái Đương Hải chỉ có ba ngàn kỵ binh nhưng lại dẫn theo đến sáu ngàn con ngựa, ngoài ba ngàn con chiến mã còn có ba ngàn con ngựa thồ phụ trách cõng cỏ khô và lương khô.
Nhưng cho dù có tự mang theo lương khô cũng chỉ có thể kiên trì được ba bốn ngày, nhất định bọn họ cần phải được bổ sung kịp thời, nếu không sẽ xuất hiện nguy cơ cạn lương.
- Thiên Phu Trưởng, tới phía nam xem xét một chút đi! CÓ thể ở đó sẽ có người!
Một người dẫn đường Nữ Chân quen thuộc phủ Duyên An cao giọng khuyên chủ tướng.
Phái Đương Hải do dự một chút rồi hỏi:
- Phía nam có huyện thành gì sao?
- Có, huyện Cam Tuyền ở ngay phía nam, cách đây ba mươi dặm. Ở đó khá giàu có, nhân khẩu khá đông, hẳn là có lương thực.
Phái Đương Hải quay đầu lại hỏi:
- Lương thảo có thể chống đỡ bao lâu?
- Lương khô có thể chống đỡ ba ngày, nhưng cỏ khô nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo được hai ngày.
Do dự thật lâu, cuối cùng gã hạ quyết tâm:
- Tới huyện Cam Tuyền!
Đoàn người quay đầu ngựa rẽ sang phía nam, nhưng đi trên cánh đồng tuyết cũng không được nhanh lắm, khi tới huyện Cam Tuyền thì trời đã sắp tối. Lúc này, trời đông giá rét, các binh sĩ lạnh cóng run cầm cập. Mấy tên lính từ trong thành vọt ra, hưng phấn hô lớn:
- Tướng quân, bọn thuộc hạ tìm thấy không ít cỏ khô và lương thực trong một gia đình.
Phái Đương Hải vô cùng mừng rỡ, vội vàng hỏi:
- Trong thành có cư dân sao?
- Không có cư dân, nhưng hình như bọn họ đào tẩu vội quá nên có rất nhiều thứ không kịp mang đi, có khả năng sẽ còn nhiều lương thực.
Phái Đương Hải mừng rơn, lập tức ra lệnh:
- Đại quân vào thành, tìm tòi lục kỹ cả thành cho ta. Tài vật thuộc về bản thân, lương thực phải nộp hết lên.
Ba ngàn binh sĩ nghe được sẽ được giữ lại tài vật tinh thần lập tức lên gấp trăm lần, nhao nhao tranh nhau chen lấn xông vào thành.
Chẳng mấy chốc màn đêm đã lặng lẽ phủ xuống, trong thành náo nhiệt vô cùng, không ít binh sĩ đã tìm được của cải và lương thực. Đầu bếp bắt đầu nấu cơm cho ba ngàn binh sĩ được ăn no nê. Một ngày hành quân khiến cho bọn họ mệt mỏi không chịu nổi nữa rồi, tự đi tìm phòng trống, ngã đầu liền ngủ. Có rất nhiều binh sĩ còn phàn nàn không có nữ nhân ngủ cùng. Khoảng canh một, toàn thành đều yên tĩnh, chỉ có vài binh sĩ đi qua đi lại tuần tra trên đầu thành.
Ngoài thành, phía xa xa, có vài chấm đen nhỏ đang lặng lẽ tiến lại gần hai cửa thành nam bắc của huyện thành. Xa hơn nữa, trong một rừng cây ở phía nam, Lý Diên Khánh đang lạnh lùng nhìn thành trì phía xa xa. Huyện Cam Tuyền là một cái mồi câu, đã câu được ba ngàn kỵ binh, tiếp theo sẽ là lúc giết cá.
- Truyền lệnh cung nỗ thủ, toàn bộ áp lên!
Một vạn cung nỗ thủ từ hai phía nam bắc chạy tới hai cửa thành. Mấy trăm binh sĩ đã đến dưới chan thành bắt đầu bắn hỏa dược tiễn vào trong thành. Hỏa dược tiễn này thuộc về nhóm hỏa dược dẫn lửa, có thể thiêu đốt rất mạnh. Trước đó quân Tống đã trải rất nhiều cỏ khô trên các nóc nhà, bị hỏa dược tiễn bắn trúng, bén lửa, bốc cháy bừng bừng.
Lúc này quân tuần tra trên thành cũng bắt đầu la lối. Mấy ngàn thần tí nỗ của quân Tống lạnh lùng nhắm vào cửa thành, mấy trăm binh sĩ không ngừng bắn hỏa tiễn vào trong thành.
Trong thành hừng hực lửa, khói đặc tràn ngập, lửa lớn lan tràn cực nhanh, dầu hỏa chôn trên đường cái cũng đã bắt lửa. Ba ngàn quân Kim trong thành loạn thành một bầy, người hô ngựa hí, các binh sĩ hoảng sợ la lớn. Nhóm binh sĩ đầu tiên chạy như điên ra khỏi cửa thành bắc.
- Doanh thứ nhất, bắn!
Một ngàn mũi tên bắn vào cửa thành rào rào như mưa, một trận người ngã ngựa đổ, hơn trăm kỵ binh chạy đầu tiên cùng với chiến mã nhao nhao đổ xuống. Một ngàn mũi tên của doanh thứ hai lại vọt vào trong thành. Ngay sau đó là doanh thứ ba. Chỉ ba lượt bắn đã dập tắt ý định chạy ra khỏi thành của mấy trăm lính Kim. Rất nhanh, lại thêm một nhóm binh sĩ cưỡi ngựa kêu khóc chạy ra cổng thành nữa, nhưng nghênh đón bọn họ lại là một cơn mưa tên nỏ. Gần như không có binh sĩ nào trốn được ra khỏi thành, hoặc bị lửa lớn nuốt trọn, hoặc là chết trong mưa tên của quân Tống.
Trời sáng dần, trong huyện thành Cam Tuyền vẫn mù sương, phần lớn lửa đã được dập tắt, chỉ còn có mấy tòa nhà ở phía đông bắc thành vẫn đang cháy. Ba ngày quân Kim không một ai chạy ra khỏi thành, nhưng bên thành nam cũng có hơn sáu trăm con chiến mã trốn ra được, trở thành chiến lợi phẩm của chiến dịch lần này cho quân Tống. Quân Kim trong thành cho dù trốn được lửa lớn và mưa tên cũng không trốn được khói độc thiêu đốt, cho dù trốn trong hầm ngầm cũng sẽ ngạt thở mà chết.
Tới tận giữa trưa, năm trăm quân Tống bắt đầu vào trong thành dò xét tình hình. Nửa canh giờ sau, các binh sĩ lần lượt từ trong thành đi ra, Thuộc cấp đi đầu bẩm báo với Lý Diên Khánh:
- Khởi bẩm Đô Thống, tất cả công trình kiến trúc trong thành đều bị thiêu hủy, xác chết cháy vô số, không còn ai sống sót.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Tập trung thi thể lại thiêu đi, phòng ngừa xuất hiện dịch bệnh!
- Tuân lệnh!
Năm trăm binh sĩ lại vào trong thành xử lý thi thể.
Xế chiều, trinh sát truyền đến tin tức bờ tây Hoàng Hà xuất hiện mấy vạn lính Kim. Quân chủ lực quân Kim đã vượt qua Hoàng Hà, đánh tới phủ Duyên An.
Lý Diên Khánh lại hạ lệnh cho quân đội trú đóng ở Lạc Giao rút khỏi Phu Châu, di chuyển tới Phường Châu.
…
Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh trên mặt tuyết trắng mênh mang, tuyết trắng đến mức phản xạ lại ánh mặt trời sáng lên chói mắt. Hoàn Nhan Lâu Thất nheo mắt lại. Thực chất gã không tán thành phát động chiến tranh vào mùa đông. Gã có kinh nghiệm phong phú khi tác chiến với nước Liêu, biết rõ tác chiến mùa đông sẽ đem lại áp lực rất lớn cho quân đội, đánh xuống phương nam còn tốt một chút, chứ tác chiến trong trời tuyết lớn ở phương bắc, cho dù là tiếp tế, hành quân hay công thành cũng đều cực kỳ khó khăn, căn bản sẽ không phát huy được ưu thế chạy nhanh của kỵ binh quân Kim.
Nhưng quyết định chiến tranh được đưa ra từ hội nghị đại tù trưởng tối cao của nước Kim, do Thiên tử phê chuẩn, mọi tướng lĩnh nước Kim đều phải chấp hành.
- Quân tiên phong có tin tức gì không?
Hoàn Nhan Lâu Thất bất mãn hỏi.
Phái Đương Hải suất lĩnh ba ngàn người vào phủ Duyên An từ hôm qua liền mất tích, đến nay vẫn không có tin tức gì, quả thực đã khiến cho gã nổi nóng. Không biết Phái Đương Hải đã tự tiện suất quân xâm nhập vào lòng địch hay đội quân ba ngàn người này đã bị quân Tống diệt hết.
Theo như cách suy nghĩ thông thường thì suy đoán đầu tiên có khả năng hơn. Dù sao thì đây cũng là ba ngàn kỵ binh, cho dù có bị quân Tống tiêu diệt cũng sẽ có vài kỵ binh chạy thoát ra được, không thể không sót mống nào.
Hoàn Nhan Lâu Thất nghi ngờ Phái Đương Hải sốt ruột tranh công, trực tiếp suất kỵ binh giến tới Phu Châu. Nếu vậy, mình có nên phái quân đội đi tiếp ứng không?
Quả thực gã không nắm chắc. Có binh sĩ hồi báo vẫn không có tin tức gì của tiền quân. Hoàn Nhan Lâu Thất đành thở dài một tiếng, suất lĩnh ba vạn đại quân đánh tới huyện Phu Thi.