Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 1037 - Chương 985: Giết Khỏi Trùng Vây

Chương 985: Giết khỏi trùng vây Chương 985: Giết khỏi trùng vâyChương 985: Giết khỏi trùng vây

Vào lúc canh ba, Lý Diên Khánh mang theo thân vệ trở về thuyền chiến của mình. Hắn rốt cuộc thở phào một hơi, lúc này hạ lệnh đội thuyền rút lui về Thái Hồ phía bắc.

- Phu quân, không bằng chúng ta trực tiếp xuôi nam tiến tới vịnh Hàng Châu, sau đó đi đường biển bắc thượng Trường Giang Khẩu.

Hỗ Thanh Nhi ở bên đề nghị.

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Vừa rồi chúng ta qua sông đã làm thí nghiệm, đường sông quá chật hẹp, thân tàu của chúng ta quá lớn, đối phương dễ dàng ngăn cản chúng ta lại. Nếu như đối phương dùng hỏa công, tất cả thuyền đều bị thiêu hủy, không thể mạo hiểm như thế.

Lần này Lý Diên Khánh mang theo tổng cộng sáu mươi chiếc thuyền ngàn thạch vào kinh, tổng cộng có ba ngàn bộ binh giáp nặng và rất nhiều lương thảo vật tư. Lý Diên Khánh đã cân nhắc tới xử lý lúc xảy ra nguy cơ, đội thuyền của hắn hoặc tiến vào vịnh Hàng Châu, hoặc lui về phía sau, từ Hồ Châu tiến vào Thái Hồ, cũng chỉ nhiều hơn năm mươi dặm lộ trình so với tiến vào vịnh Hàng Châu.

Mặc dù vịnh Hàng Châu cách hơn ba mươi dặm, nhưng cân nhắc từ an toàn, lui vào Thái Hồ tốt hơn nhiều so với cưỡng ép đột phá trọng binh vây quanh để tiến vào vịnh Hàng Châu, vả lại cũng không xa hơn bao nhiêu.

Đội thuyền đã kéo buồm, bắt đầu nhanh chóng bắc thượng. Cùng lúc đó, Triệu Cát mệnh lệnh Dương Chử dẫn một vạn tinh binh đuổi theo Lý Diên Khánh về phía bắc.

Triệu Cát lại hạ lệnh thủ tướng Phủ Ninh Quốc và Phủ Gia Hưng điều năm ngàn quân đội tới chi viện, trên thực tế có hai vạn đại quân tới vây Lý Diên Khánh.

Canh năm, đội thuyền rời khỏi sông Đại Vận, tiến vào sông Ô Trình. Lúc này, đội thuyền đã tiến vào địa giới Hồ Châu.

Lý Diên Khánh đứng ở mạn thuyền chăm chú nhìn nơi xa. Trong nắng sớm mông lung, mơ hồ thấy được một vệt đen đang hối hả đuổi theo dọc quan đạo, cách họ khoảng năm sáu dặm.

Lý Diên Khánh quyết định thật nhanh hạ lệnh:

- Đội thuyền cập bờ, bộ binh giáp nặng chuẩn bị nghênh chiến!

Đội thuyền nhanh chóng cập bờ, bộ binh giáp nặng đã sớm thay giáp trụ, họ chạy vội lên bờ dưới sự dẫn đầu của chủ tướng Quan Thắng, nhanh chóng bày trận. Không bao lâu, ba ngàn bộ binh giáp nặng bày trận ba hàng, ngăn cản đường đi của truy binh.

Quân đội đuổi giết chính là một vạn quân tinh nhuệ Hoài Nam do Dương Chử dẫn đầu. Đội quân này chiêu mộ vào mùa thu năm trước, Triệu Cấu hạ chỉ hết thảy các vùng Hoài Nam và Giang Nam chiêu mộ mười vạn đại quân, làm Tân Cấm Quân thủ vệ kinh thành, phân biệt trú đóng ở Phủ Lâm An và Châu Phủ chung quanh. Một vạn người mà Dương Chủ dẫn đầu chính là một đọi tinh nhuệ trong đó, áo giáp kiên cố, binh khí sắc bén, đãi ngộ rất tốt, bình thường đóng ở khu vực sông Hoạn Đường.

Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời. Nuôi quân ròng rã hai năm, hôm nay lần đầu đưa vào chiến đấu, nhưng quân đội đứng trước họ lại là bộ binh giáp nặng trong quân Kinh Triệu.

Bộ binh giáp nặng được xưng quân đội đứng đầu Tây Bắc, không chỉ vì họ khoác giáp nặng trên người, sức chiến đấu cường đại, mà còn vì tất cả binh sĩ đều trải qua trăm trận, về sau mới được lựa chọn gia nhập bộ binh giáp nặng. Sát khí và ý chí chiến đấu của họ hoàn toàn không phải đám truy binh có thể sánh được.

Một vạn truy binh đã giết tới, Dương Chử nhìn mấy chục chiếc thuyền lớn trên mặt sông, đã cách gã không tới một dặm. Trong lòng gã cực kỳ lo lắng, đồng thời cũng có một loại kích động không nhẫn nại được. Thái thượng hoàng hạ chỉ, dù là người nào, chỉ cần dâng lên đầu Lý Diên Khánh sẽ được phong Thân Vương, thưởng trăm vạn lạng bạc. Dương Chủ dường như trông thấy phú quý chức cao đang ở trước mắt gã.

Mặc dù Dương Chử cũng xuất thân quân Tây Bắc, nhưng gã không gặp phải kỵ binh Thiết Diêu Tử của Tây Hạ, lý giải không đủ đối với giáp nặng. Gã thấy đối phương chỉ có ba ngàn người, đội ngũ của mình gấp ba đối phương, gã lập tức kích động hô lớn:

- Đại quân bày trận, chuẩn bị bắn tên!

Một vạn bộ binh nhanh chóng bày trận, ba ngàn cung nỏ thủ phía trước, bảy ngàn đao thuẫn quân và trường thương binh ở phía sau. Khi hai quân cách nhau trăm bước, Dương Chủ cao giọng ra lệnh:

- Bắn tên!

Một tiếng mõ vang lên, mưa tên phô thiên cái địa bắn về phía quân trận bộ binh giáp nặng đối diện. Mưa tên dày đặc bắn vào binh sĩ bộ binh giáp nặng, mũi tên bắn không xuyên qua áo giáp, không có một bộ binh giáp nặng nào ngã xuống.

Dương Chử lập tức hiểu được không đúng, giáp nặng của đối phương lại bắn tên không xuyên. Da đầu của gã hơi run lên, hôm nay sợ rằng gặp được kình địch.

Nhưng hiển nhiên không có khả năng rút lui, gã thấy trường thương binh và đao thuẫn quân phía sau kích động, sĩ khí dâng cao, gã hô lớn một tiếng:

- Cung nỏ thủ lui về phía sau, bộ binh giết tới!

Cờ hồng vung vẩy, ba ngàn cung nỏ thủ nhanh chóng lui về phía sau, bảy ngàn bộ binh kêu gào giết về phía quân địch.

Lý Diên Khánh cũng hạ lệnh:

- Nổi trống xuất kích!

- Thùng!

Tiếng trống trận gõ vang, chậm chạp mà có lực. Dựa theo tiếng trống, ba ngàn bộ binh giáp nặng đánh tới quân Hoài Nam đối diện từng bước một, mỗi bước đi đều chấn động lòng người, mỗi bước đi đều khí thế như núi.

Dương Chử hô lớn một tiếng:

- Giết!

- Giết!

Bảy ngàn binh sĩ quân Hoài Nam kêu gào phóng tới bộ binh giáp nặng, trong phút chốc hai đám bộ binh va chạm vào nhau, giống hết hai con sóng va chạm nhau trong bão tố.

Trảm mã kiếm chém thành đường máu, trường mâu phá tan tường sắt, tường sắt vô cùng kiên cố của quân giáp nặng thúc đẩy, Trảm mã kiếm vung vẩy, lưỡi kiếm sắc bén bổ ra phòng ngự của quân Hoài Nam, đầu người bay tứ tung, tứ chi rơi khắp trên mặt đất.

Trường thương liên tục bị chém đứt dưới lưỡi kiếm sáng như tuyết, chỉ là số lượng quân Hoài Nam quá nhiều, lực trùng kích mạnh mẽ cũng khiến gần trăm tên binh sĩ giáp nặng bị ngã.

Nhưng một nhóm binh sĩ ngã xuống, một nhóm binh sĩ khác lập tức bổ sung. Hai đội quân kẹp vào nhau, giết khó phân thắng bại. Lúc này ba ngàn cung nỏ thủ cũng hóa thân thành đao thuẫn quân tham chiếm. Họ hướng tới bộ binh giáp nặng từ phía sau, bộ binh giáp nặng xếp phía sau cũng quay người nghênh chiến.

Nhìn lại từ trên thuyền lớn, trên chiến tuyến dài dằng dặc, ba ngàn bộ binh giáp nặng đang hỗn chiến với một vạn quân Hoài Nam, hai bên chém giết cực kỳ tanh máu.

Cho dù số lượng quân Hoài Nam hơn xa bộ binh giáp nặng, nhưng bộ binh giáp nặng dựa vào trang bị và chiến kiếm không gì sánh nổi, giết cho quân địch liên tục bại lui.

Binh sĩ quân Hoài Nam bị thương quỳ dưới mặt đất đau khổ cầu khẩn, nhưng vẫn bị trận hình bộ binh giáp nặng chém thành mảnh vỡ, máu chảy thành sông, xác chất từng đống, toàn bộ bờ sông trở thành lò sát sinh nhân gian.

Lý Diên Khánh thở dài một tiếng nhẹ nhàng, đều là quân đội Đại Tống, không nên tự giết lẫn nhau như vậy. Hắn quay đầu nhìn Hỗ Thanh Nhi nói:

- Kết thúc trận chiến này đi!

Hỗ Thanh Nhi hiểu ý, lập tức quay đầu ra lệnh:

- Hơn trăm dũng sĩ tới, xuống thuyền cùng ta!

Chỉ thấy một đội kỵ binh lao xuống từ trên thuyền lớn, ước chừng trăm người, dẫn đầu là một viên nữ tướng, đầu đội nón trú tú anh, người khoác Ngân Long Giáp, tay cầm một thanh đại đao lá liễu, sau lưng là mươi hai miếng phi kiếm ngắn, đằng đằng sát khí, chính là Nữ Phi Tướng Hỗ Thanh Nhi trong quân Kinh Triệu.

Họ không giết vào trận địa quân địch, mà vờn quanh bên ngoài, lao thẳng tới cờ soái quân Hoài Nam. Dương Chử đang ở dưới cờ soái, bên người có năm trăm thân binh. Lúc này liền nghe một tiếng nữ nhân truyền đến:

- Con rùa rụt đầu, có dám tới đây đánh một trận?

Dương Chử quay đầu lại, là một viên nữ tướng chửi mình con rùa rụt đầu. Dương Chử giận tím mặt, giục ngựa rống to:

- Tiểu nương, ông bắt được ngươi, chắc chắn khiến ngươi sống không bằng chết!

Gã vung thương đánh tới Hỗ Thanh Nhi, thân binh của gã vội vàng đuổi theo. Lúc này Hỗ Thanh Nhi bỗng nhiên giục ngựa chạy vội qua bên, nàng vung tay lên, một viên phi thạch đánh ra, sau đó một thanh phi kiếm rời tay nhanh như chớp.

Tốc độ phi thạch nhanh không gì sánh nổi, khối phi thạch này đánh trúng trán chiến mã của Dương Chử, chiến mã hí lên một tiếng, móng trước giơ cao, suýt lật tung Dương Chử xuống dưới. Đúng lúc này, phi đao nhanh như thiểm điện xuất hiện chuẩn xác trước mắt Dương Chử.

Dương Chử giật nảy cả mình, há mồm muốn hô. Chỉ nghe phốc một tiếng, phi đao bắn vào đầu gã từ lông mày, mắt Dương Chử tối sầm lại, liền rơi xuống ngựa, chết thảm tại chỗ.

Thân binh của Dương Chử kinh hãi, vội xông lên cướp thi thể. Trăm tên kỵ binh giết tới, mỗi người vô cùng dũng mãnh, tăng thêm đại đao của Hỗ Thanh Nhi tung bay trên dưới, những nơi đi qua thây ngã khắp nơi, trong nháy mắt giết hơn hai trăm người, thân binh còn lại sợ hãi quay đầu chạy trốn.

Bộ tướng thân binh Vương Tiến cắt lấy thủ cấp Dương Chử, chọc vào mũi thương chạy tới hô:

- Dương Chử chết rồi! Dương Chử chết rồi!

Quân Hoài Nam vốn không chống đỡ nổi, nghe nói chủ tướng đã chết, đại quân lập tức sụp đổ. Quân đội binh bại như núi đổ, quay đầu chạy trốn trong vùng quê, vứt bỏ khôi giáp, phi nước đại chạy trốn.

Trận chiến này, quân Hoài Nam chết trận hơn hai ngàn năm trăm người, chủ tướng Dương Chử bị Hỗ Thanh Nhi giết chết. Bộ binh giáp nặng cũng tử thương gần ba trăm người, chẳng qua vì không tiện truy kích, không cách nào bắt được tù binh, đại quân thu dọn qua loa chiến trường một chút, lại lên thuyền tiếp tục đi tới.

Giữa trưa, đội thuyền rốt cuộc tiến vào Thái Hồ mênh mông.

Bình Luận (0)
Comment