Chương 986: Từ Tướng Nhiếp Chính
Chương 986: Từ Tướng Nhiếp ChínhChương 986: Từ Tướng Nhiếp Chính
Trong vòng một đêm phong vân kịch biến trong thành Lâm An. Trời vừa sáng hôm sau trong thành bắt đầu áp dụng giới nghiêm toàn diện, từng đội quân sĩ chạy trong thành, bách tính toàn thành nhanh chóng nhận được tin tức quân đội thả ra.
Tấn Vương Lý Diên Khánh mưu phản, ý đồ tiến công thành Lâm An, hoàng cung lập tức phát ra một loại ý chỉ, tước đoạt hết thảy tước vị và chức quan của Lý Diên Khánh, giáng thành thứ dân, cũng ra giá mười vạn lạng bạc trắng treo thưởng bắt Lý Diên Khánh.
Quan phủ bắt đầu niêm phong Bảo Nghiên Trai quy mô lớn. Trước đó đông chủ Bảo Nghiên Trai là Lý Đại Khí đã tránh đi Giang Hạ, trốn qua một kiếp.
Bản ý chỉ thứ hai nhanh chóng truyền ra từ cấm cung, Thiên tử bị thương nặng trong sự kiện Lý Diên Khánh tạo phản, tạm thời ngừng triều hội năm ngày.
Buổi sáng, sáu tên Tướng Quốc Phạm Trí Hư, Lữ Di Hạo, Cao Thâm, Trịnh Vọng Chi, Phạm Tông Doãn và Chu Thắng Phi bị Thái thượng hoàng Triệu Cát mời tới Tri Chính Đường nghị sự.
Cao Thâm ngồi xe ngựa của Phạm Trí Hư, lập tức nhỏ giọng nói:
- Tối qua xảy ra chính biến cung đình!
Phạm Trí Hư không để lộ vẻ gì nói:
- Điều này mọi người cơ bản đều có thể đoán được. Nghe nói tối hôm qua Tào lão gia tử ốm chết, Lý Diên Khánh đi Tào phủ phúng viếng, suýt nữa bị bắt, có phải thế không?
Cao Thâm gật đầu:
- Tin tức là thật, ta nghe Tào Nghiễm nói, Miêu Phó dẫn một vạn năm ngàn người bao vây Tào phủ, nhưng Lý Diên Khánh chạy trốn từ địa đạo, hẳn là chạy trốn thành công.
Phạm Trí Hư khẽ thở dài:
- Thực ra ta quan tâm tình hình của quan gia hơn, nếu như ta đoán không sai, quan gia đã…
Đối phương truyền tin tức Thiên tử bị thương nặng ra, như vậy lưu lại phục bút bước tiếp theo Thiên tử không thể chữa trị mà bỏ mình. Phạm Trí Hư cực kỳ đau đớn trong lòng, khó khăn lắm xuất hiện một quân vương có thể dẫn dắt Đại Tống đi tới trung hưng, lại nhanh chóng biến mất như vậy.
Cao Thâm trầm mặc chốc lát nói:
- Mặc kệ tình hình quan gia hiện giờ thế nào, nhưng Thái thượng hoàng tuyệt đối không dám công bố tin quan gia đã chết, nhiều nhất mấy tháng sau lấy dưỡng thương làm cớ thoái vị.
Ngừng một chút Cao Thâm lại nói:
- Còn một tin tức quan trọng ta phải nói cho ngươi.
- Tin tức gì?
- Rạng sáng hôm nay, Lý Diên Khánh dẫn quân đánh bại truy binh ở Hồ Châu, Phó Đô Thống Dương Chử bỏ mình.
- Tại sao ngươi biết tin tức này?
Cao Thâm cười nhạt một tiếng:
- Sáng hôm nay Lý Diên Khánh phái người nói cho ta biết, hắn nói bản thân mình sẽ không trở về Tây Bắc.
Phạm Trí Hư hơi suy nghĩ, xem ra vở kịch còn xa chưa hề kết thúc!
…
Hai người ngồi xe ngựa chạy vào hoàng cung, trên đường đi thấy các binh sĩ như gặp đại địch, chỉ thấy trắng trợn điều tra trên đường đi, cũng không biết họ đang điều tra cái gì?
Cao Thâm và Phạm Trí Hư đều hơi kinh ngạc, chẳng lẽ chính biến còn chưa kết thúc sao?
Khi xe ngựa chậm rãi chạy qua bên người một binh sĩ đứng gác, Cao Thâm bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi hắn:
- Xảy ra chuyện gì?
Binh sĩ đứng gác nhìn hai bên, nhỏ giọng nói:
- Không rõ tung tích Thái tử điện hạ.
Mặc dù Triệu Cấu còn chưa chính thức cử hành đại điển sắc lập Thái tử, nhưng một tháng trước gã đã hạ chiếu phong Triệu Phu làm Hoàng trữ, đây chính là điềm báo trước lập Thái tử, quần thần cơ bản nhận định Triệu Phu là Thái Tử.
Cao Thâm và Phạm Trí Hư nhìn nhau, hai người đều rất chấn kinh. Không rõ tung tích Thái tử điện hạ, chỉ sợ Thái thượng hoàng sẽ ngủ không ngon giấc.
Không bao lâu, xe ngựa chạy tới Tri Chính Đường, Cao Thâm và Phạm Trí Hư xuống xe ngựa, trực tiếp đi vào đại đường. Bốn người khác đều đã tới rồi, mỗi người ngồi bên bàn trầm mặc không nói, mọi người đều biết xảy ra chính biến cung đình, lúc này giữ yên lặng thì tốt, tránh họa trời giáng.
Cao Thâm và Phạm Trí Hư cũng không nói chuyện, hai người đi vào đại đường ngồi xuống, bầu không khí trong đại điện bắt đầu trở nên quỷ dị.
Lúc này, Phạm Tông Doãn khẽ thở dài một tiếng:
- Kết quả này không phải ta chờ mong.
Năm người khác tiếp tục trầm mặc. Phạm Tông Doãn bỗng nhiên rơi lệ, giọng nói nghẹn ngào:
- Ta… ta thực xin lỗi quan gia !
Lữ Di Hạo thản nhiên nói:
- Hiện giờ nói gì cũng không còn ý nghĩa, chờ đợi kết quả đi!
…
Bên trong Thiên điện Thùy Củng Điện, Triệu Cát nổi trận lôi đình, chỉ vào hai người Lưu Chính Ngạn và Trương Uy mắng to:
- Một đứa trẻ cũng không tìm được, nó mới hai tuổi, chắc chắn bị người khác giấu đi rồi, các ngươi đã điều tra kỹ càng cho ta chưa?
Trương Uy nơm nớp lo sợ nói:
- Vi thần đã lục soát từ đầu tới cuối ba lần, mỗi góc đều lục soát khắp nơi, quả thực không phát hiện đứa trẻ kia.
Lưu Chính Ngạn bổ sung:
- Điều tra loại bỏ, có khả năng có một manh mối.
- Manh mối gì?
- Ti chức kiểm lại một lần danh sách hoạn quan và cung nữ, phát hiện thiếu một cung nữ nhỏ, là cung nữ thiếp thân bên người quan gia, tên là Lý Thải Nga, nàng mất tích rồi, ti chức hoài nghi đứa trẻ kia bị nàng ôm đi.
- Cung nữ này có rời cung hay không?
- Tạm thời không biết, chẳng qua ti chức đã tra được địa chỉ nhà nàng, là người Việt Thành huyện Hội Kê.
- Lập tức phái người tới nhà nàng chặn đường, mặt khác lại điều tra một lần nữa cho ta!
- Tuân chỉ!
Triệu Cát chợt nhớ tới một chuyện, quay đầu lại hỏi:
- Đã lục soát phía sau núi hay chưa?
Trương Uy hơi do dự:
- Phía sau núi chỉ có hai tòa chùa chiền và Mai Hoa Am, chẳng qua ti chức đã phái người tới rồi.
Triệu Cát khôn khéo cỡ nào, lập tức nhìn ra Trương Uy nói sai sự thật, y lập tức cả giận:
- Lập tức đi lục soát sau núi, mỗi một bụi cỏ cũng không thể bỏ qua!
- Tuân chỉ!
Hai người lảo đảo chạy xa.
Triệu Cát tâm phiền ý loạn, lần chính biến này có thể nói thành công một nửa. Lý Diên Khánh chạy mất, Thái tử Triệu Phu lại không rõ tung tĩnh. Cũng may y khá thận trọng, không tuyên bố tin Triệu Cấu chết, nếu không chuyện sẽ phiền toái.
- Bệ hạ, người của Tri Chính Đường đều tới rồi, nếu không để họ về trước, hôm nào lại bàn bạc?
Hoàng Tiềm Thiện thận trọng nói.
- Không cần, cứ dựa theo phương án thứ hai, trước vượt qua mấy tháng rồi nói sau.
…
Tri Chính Đường vẫn yên lặng như cũ. Lúc này, thị vệ hô lớn:
- Thái thượng hoàng bệ hạ giá lâm!
Lữ Di Hạo, Phạm Tông Doãn và Chu Thắng Phi vội vàng đứng dậy. Trịnh Vọng Chi do dự một chút, cũng đứng dậy. Phạm Trí Hư và Cao Thâm lại không nhúc nhích chút nào, dường như không nghe thấy.
Một lát, Thái thượng hoàng Triệu Cát nhanh chân đi tới đại đường, bốn người vội vàng tiến lên khom người hành lễ:
- Tham kiến Thái thượng hoàng bệ hạ!
Triệu Cát gật đầu, liền thấy Phạm Trí Hư và Cao Thâm ngồi đó bất động. Trong lòng y lập tức không vui, lườm hai người một chút:
- Hai vị Tướng công có vấn đề gì?
Phạm Trí Hư đứng lên nói:
- Vi thần muốn biết tình hình của qua ngia, có thể xin Thái thượng hoàng bệ hạ thông báo một chút hay không?
- Sáng hôm nay hắn đã hạ chỉ, bản thân hắn bị trọng thương, tạm thời không thể tham gia triều hội.
- Vậy có thể để vi thần đi thăm viếng quan gia hay không, để thỏa mãn cảm xúc nghĩ tới quân chủ của vi thần.
Triệu Cát vẫn không khách khí cự tuyệt lão:
- Thiên tử thương thế nghiêm trọng, không thể gặp khách, sau này hãy nói!
Phạm Trí Hư trầm mặc một lát, lấy một phần tấu biểu trong ngực ra:
- Vi thần tuổi tác đã cao, chỉ sợ khó mà đảm nhiệm trọng chức Tướng Quốc, đây là đơn từ chức của vi thần, xin Thái thượng hoàng chuyển giao cho quan gian.
Triệu Cát không đáp ứng cũng không cự tuyệt, ánh mắt nhìn tới Cao Thâm:
- Cao Tướng công có lời gì muốn nói?
Cao Thâm cũng lấy một bản thư từ chức, đặt lên bàn nói:
- Tào lão gia chết bệnh, ta phải xử lý hậu sự giúp, tạm thời không để ý tới triều vụ. Ta nghĩ vẫn đừng nên ảnh hưởng triều đình vân jchuyeenr, nhường hiền tài khác thì tốt hơn.
Nói xong, Cao Thâm liếc mắt nhìn chằm chằm Hoàng Tiềm Thiện sau lưng Triệu Cát.
Trước đó Cao Thâm và Phạm Trí Hư cũng không thương lượng, không hẹn mà cùng đưa đơn từ chức. Hai người nhìn nhau, có chút ý cùng chung chí hướng.
Khuôn mặt Triệu Cát hết sức khó coi, y muốn bãi miễn Phạm Trí Hư và Cao Thâm, nhường vị trí cho Hoàng Tiềm Thiện và Uông Bá Ngạn. Nhưng hiện giờ không phải thời điểm, chờ sau khi triều đình ổn định lại, rồi tìm chuyện bãi miễn hai người. Không ngờ hai người từ chức trước, quả thực khiến Triệu Cát hơi khó khăn.
Chẳng qua Triệu Cát chỉ khó xử trong nháy mắt, hai người này từ chức cũng tốt, tiện cho bố cục của mình. Trong vòng một tháng sau đó, y nhất định phải khống chế tuyệt đối Tri Chính Đường, cho nên hai người Phạm Cao từ chức cũng hợp ý y.
Triệu Cát liền lập tức thuận sườn núi xuống lừa nói:
- Hai vị đều không thể đảm nhiệm Tướng Quốc, trẫm liền cho phép các ngươi từ chức!
Phạm Trí Hư và Cao Thâm thi lễ với mọi người, quay người bước nhanh rời khỏi Tri Chính Đường.
Lúc này, Triệu Cát quay đầu nói với Hoàng Tiềm Thiện và Uông Bá Ngạn:
- Tri Chính Đường không thể thiếu Tướng, hai người các ngươi tạm thời tiếp nhận, chờ có người lựa chọn thích hợp nói sau!
Hoàng Tiềm Thiện và Uông Bá Ngạn vui mừng, cùng khom người thi lễ:
- Đa tạ bệ hạ hậu ái!
Hai người việc nhân nghĩa không nhường ai ngồi lên Tướng vị của Phạm Trí hư và Cao Thâm, đây là chuyện Triệu Cát đã ấn định trước đó. Hoàng Tiềm Thiện làm Hữu Tướng, Uông Bá Ngạn đảm nhiệm Xu Mật Sứ, hai người đều không có bất kỳ lời khách khí nào.
Nhất là Hoàng Tiềm Thiện ngồi lên vị trí Hữu Tướng của Phạm Trí Hư, trong mắt Tả Tướng Lữ Di Hạo lóe lên vẻ bất mãn. Dựa theo lý, hẳn là y tiếp nhận Hữu Tướng, lúc nào đến phiên tiểu nhân Hoàng Tiềm Thiện này lên vị?
Nhưng hiện giờ Hoàng Tiềm Thiện đã cưỡi lên đầu y, Lữ Dư Hạo đành ngăn chặn bất mãn trong lòng, cố gắng không biểu lộ ra mặt.
Triệu Cát vung tay:
- Mời các vị ngồi xuống!
Sáu vị Tướng Quốc đều ngồi xuống, Hoàng Tiềm Thiện và Uông Bá Ngạn mặt mày hớn hở, hai người họ rốt cuộc thực hiện tâm nguyện nhập Tướng. Nhất là Hoàng Tiềm Thiện vui vẻ nhướng mày, mình lại ngồi vào vị trí Hữu Tướng, sao có thể không khiến gã vui vẻ trong lòng.
Triệu Cát cười nhạt một tiếng nói:
- Quan gia thương thế rất nặng, trong một khoảng thời gian dài sẽ không cách nào quản lý chính vụ. Nhưng nước không thể một ngày không có vua, cho nên trẫm thương lượng với quan gia, trong lúc quan gia dưỡng thương, tạm thời để trẫm đảm nhiệm Nhiếp Chính Vương, thay thế Thiên tử xử lý triều vụ, mọi người có ý kiến gì không?
Nếu như Lý Diên Khánh bị bắt được, như vậy sẽ đẩy cái chết của Triệu Cấu lên đầu Lý Diên Khánh, y sẽ quang minh chính đại đăng cơ làm Đế lần nữa.
Nhưng hết lần này tới lần khác Lý Diên Khánh lại chạy mất, cho nên Triệu Cát quyết định trước khi chưa bắt được Lý Diên Khánh, trước tiên duy trì sự tồn tại của Triệu Cấu, bản thân mình đảm nhiệm Nhiếp Chính Vương. Chờ xử lý Lý Diên Khánh rồi, y sẽ tuyên bố tin tức Triệu Cấu bị thương nặng không thể chữa trị sau đó chính thức đăng cơ, đây chính là phương án thứ hai của Triệu Cát.
Đối với Triệu Cát khát vọng đăng cơ làm Đế lần nữa mà nói, đây chỉ là thời gian mấy tháng mà thôi, y chờ được.