Chương 989: Chặn đường Trường Giang
Chương 989: Chặn đường Trường GiangChương 989: Chặn đường Trường Giang
Lưu Quang Thế vì phụ thân Lưu Diên Khánh tham gia ngoại thích Giang Nam phản loạn mà bị triều đình lạnh nhạt một thời gian, nhưng Tông Trạch lại nhìn gã với con mắt khác, luôn trọng dụng đề bạt gã. Sau khi đại quân của Tông Trạch lui giữ Giang Hoài, Tông Trạch để gã dẫn một vạn quân đội thủ Tứ Châu.
Sau khi Tông Trạch bất hạnh chết bệnh ở Sở Châu, tám vạn quân đội trong tay lão do ai chỉ huy liền trở thành tiêu điểm tranh đoạt của Thiên tử Triệu Cấu và Thái thượng hoàng Triệu Cát. Ban đầu Triệu Cấu muốn để Hàn Thế Trung tiếp quản, nhưng Triệu Cát lại kiên quyết phản đối, cho rằng binh lực trong tay Hàn Thế Trung quá nhiều, không có lợi cho triều đình khống chế.
Cuối cùng hai cha con đạt thành thỏa hiệp, chia tám vạn quân đội thành hai. Bốn vạn quân giao cho Nhạc Phi thống soái, tiến tới trấn thủ Kinh Tương. Bốn vạn quân khác Triệu Cát cho Lưu Quang Thế, cũng tăng gã lên làm Đô Thống Chế, thành quân độc lập. Điều này khiến cho Lưu Quang Thế lại được trọng dụng lần nữa, tay nắm năm vạn trọng binh, quan bái Thượng Tướng Quân, Phòng Ngự Sứ Hoài Đông, Đô Thống Chế, trở thành quan lớn địa phương, phụ trách trấn thủ tuyến Tứ Châu, Sở Châu, Thái Châu cùng Thông Châu.
Lưu Quang Thế gần như cùng lúc nhận được thư của Lý Diên Khánh và Thái thượng hoàng Triệu Cát, điều này khiến gã quả thực do dự hai ngày. Từ tình cảm, gã đương nhiên khuynh hướng Thái thượng hoàng Triệu Cát một tay đề bạt gã. Nhưng làm trọng thần triều đình, gã cũng phản đối Thái thượng hoàng phát động chính biến cung đình. Nhất là tại thời điểm quan gia chưa biết sống chết, gã sợ mình đi nhầm một bước, sẽ trở thành tội nhân lịch sử.
Chẳng qua cuối cùng Lưu Quang Thế vẫn quyết định xuất binh tấn công Lý Diên Khánh. Gã không có chỗ lựa chọn, hai đứa con trai của gã đều ở kinh thành, nằm trong tay Triệu Cát, khiến gã không dám không nghe theo.
Lưu Quang Thế không dám công khai hưởng ứng Triệu Cát, đây là ranh giới cuối cùng của gã, gã không thể công khai đứng đội. Gã liền dùng chim bồ câu nói cho Triệu Cát, gã sẽ bí mật xuất binh, tấn công Lý Diên Khánh từ phía sau lưng.
Lưu Quang Thế cũng không đè toàn quân tới, gã lưu lại hai vạn quân đội tiếp tục trấn thủ Tứ Châu và Sở Châu, tự mình dẫn ba vạn đại quân tới Thái Châu.
Ba vạn đại quân tập kết ở trấn Lô Khư, Lưu Quang Thế đứng ở chỗ cao nhìn bờ sông dài bên kia. Ở xa là một vệt đen, mặt sông vùng này gần hai mươi dặm, sóng nước mênh mông. Lưu Quang Thế trĩu nặng trong lòng, gã biết rõ các Châu trong thiên hạ đều giữ vững trung lập, không muốn cuốn vào trận chính biến cung đình này, chỉ có gã không hề lui bước lội vào vũng nước đục này.
Trong lòng gã khó chịu giống như ăn phải con ruồi, chỉ là con trai nằm trong tay Triệu Cát, gã không xuất binh không được.
- Nhanh đi hỏi thăm thuyền đã tới chưa?
Lưu Quang Thế cao giọng hỏi.
Thuyền trên Trường Giang đều ở bờ nam, đây là quy định của triều đình. Bờ nam không phái thuyền tới đón, gã chỉ có thể điều thuyền xuôi nam từ Hoài Hà, đây chính là nguyên nhân gã chậm chạp không qua sông.
Một lát, một Phó tướng chạy tới bẩm báo:
- Khởi bẩm Đô Thống, thuyền đã tới rồi!
Lưu Quang Thế quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy chục chiếc thuyền lớn đang dọc theo bờ Thái Thủy chạy tới, gã lập tức ra lệnh:
- Đệ nhất quân chuẩn bị vượt sông!
Năm ngàn người đệ nhất quân đã chuẩn bị sẵn sàng, họ cũng không phải lên thuyền ở Trường Giang, mà lên thuyền trên Thái Thủy ở trấn Lô Khư, sau đó đội thuyền trực tiếp lái vào Trường Giang. Sau nửa canh giờ, năm ngàn quân đội lên thuyền toàn bộ, ba mươi lăm chiếc thuyền lớn chở đầy binh sĩ, bắt đầu chạy tới bờ sông dài bên kia.
- Đô Thống, ti chức nghe được một tin tức, dường như Hàn Thế Trung cũng bí mật phái ba vạn quân xuôi nam.
Người báo cáo tình hình là Phó tướng Đỗ Lân, gã vừa mới đưa thuyền trở về từ Hoài Hà, không kịp chờ đợi liền báo cáo tin tức này cho Lưu Quang Thế.
Lưu Quang Thế khẽ giật mình:
- Tại sao họ lại có thuyền vượt sông?
Đỗ Lân thở dài nói:
- Đô Thống vẫn chưa rõ sao? Chắc chắn là bờ bên kia phái thuyền sang sông tiếp ứng.
Lưu Quang Thế lập tức trầm mặc, hóa ra Hàn Thế Trung ủng hộ Lý Diên Khánh. Chẳng qua cũng khó trách, Hàn Thế Trung vốn là thuộc cấp của Lý Diên Khánh, gã ủng hộ Lý Diên Khánh cũng rất bình thường.
Trong ba quân đội lớn ở khu vực Giang Hoài, chỉ có Phòng Ngự Sứ Duyên Giang Tào Thịnh công khai ủng hộ Lý Diên Khánh. Lưu Quang Thế và Hàn Thế Trung mặt ngoài đều giữ vững trung lập, trên thực tế hai người lại tự mình âm thầm xuất binh.
- Mau nhìn, đó là đội thuyền nào?
Có binh sĩ bỗng nhiên chỉ vào mặt sông hô lớn.
Lưu Quang Thế cũng nhìn thấy, trên mặt sông bỗng nhiên xuất hiện một đội thuyền, chừng năm sáu mươi chiếc, đang xếp thành một hàng trên mặt sông, trên thuyền treo cờ rồng đen nền vàng của quân Tống. Lưu Quang Thế kinh hãi trong lòng, trên Trường Giang cũng không có thủy quân nha! Đây là thủy quân đến từ nơi nào?
Gã không thấy rõ lắm, liền giục ngựa xông lên một mô đất, điều này khiến tầm mắt gã mở rộng.
Nguyễn thị tam hùng dẫn sáu mươi chiếc thuyền chiến cùng năm ngàn thủy quân đã tới hôm qua. Dương Châu là địa bàn Hàn Thế Trung trấn thủ, Lưu Quang Thế chắc chắn phải vượt sông từ Thái Châu hoặc Thông Châu. Chẳng qua mặt sông Thông Châu quá rộng lớn, khả năng từ Thái Châu lớn nhất, họ liền ôm cây đợi thỏ, chờ ở bờ bên kia Thái Châu.
Nhìn qua hơn ba mươi chiếc đò ngang trên mặt sông, Nguyễn Tiểu Thất cực kỳ hưng phấn, khẽ nói với huynh trưởng:
- Đánh chìm toàn bộ, chơi con mẹ nó!
Nguyễn Tiểu Nhị lườm huynh đệ một cái:
- Ngươi quên Đô Thống nói thế nào à?
Lý Diên Khánh liên tục dặn dò họ, chỉ cần Lưu Quang Thế không tỏ thái độ đứng đội công khai, đã nói gã cũng không cam tâm tình nguyện xuất binh, vậy thì không cần giết quá ác, cảnh cáo một chút là được. Nếu như cảnh cáo không được, lại lợi dụng ưu thế thuyền chiến bắt toàn bộ đối phương là được.
Cảnh cáo trong này là quan trọng nhất, cụ thể cảnh cáo thế nào, liền do Nguyễn Tiểu Nhị tự quyết định.
- Chuẩn bị hỏa pháo!
Lập tức có binh sĩ đẩy ba hỏa pháo tới mạn thuyền, hiện giờ còn chưa có hỏa pháo hình ống, vẫn là hỏa pháo loại bắn ra, nhưng họ lại là lần đầu tiên sử dụng Chấn thiên lôi thủy chiến.
Chấn thiên lôi thủy chiến thực ra chính là Chấn thiên lôi đinh dài đối phó sào xa lúc thủ thành, hai mặt vỏ sắt ngoài của Chấn thiên lôi đều có đinh dài sắc bén, khi Chấn thiên lôi đụng vào thuyền, đinh dài sẽ xuyên thấu boong thuyền, đính vào thuyền.
Chẳng qua Chấn thiên lôi thủy chiến vẫn có chỗ khác biệt đặc thù, đó chính là miệng ngòi lửa có trang bị một loại vỏ ngoài giống như vỏ ốc sên, bảo vệ ngòi lửa của nó không bị nước sông làm ướt.
Thuyền chiến của Nguyễn Tiểu Nhị chạy tới một chiếc đò ngang lớn nhất, trên chiếc thuyền này chở ít nhất một trăm năm mươi tên lính. Binh sĩ thủy quân không ngừng hô lớn:
- Lập tức trở về, nếu không đánh chìm các ngươi!
Nhưng trả lời họ là mũi tên dày đặc, mấy tên binh sĩ gọi hàng bất hạnh trúng tên ngã trên boong thuyền.
Nguyễn Tiểu Nhị giận dữ, ra lệnh:
- Chuẩn bị bắn!
Chiến thuyền giao thoa qua đò ngang, hai bên cách nhau không tới ba mươi bước. Chỉ nghe hai tiếng bành bành, hai quả Chấn thiên lôi đồng thời bắn ra, bắn thẳng tắp về thuyền lớn của đối phương, liên tục đánh trúng thân thuyền đối phương. Nhưng một quả Chấn thiên lôi trong đó không găm được vào thân thuyền, đã rơi vào trong nước. Một quả Chấn thiên lôi khác đính trên thân thuyền.
Chiến thuyền của Nguyễn Tiểu Nhị sau khi bắn xong liền nhanh chóng rút lui, lúc cách khoảng năm mươi bước liền nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa, mảnh vụn văng khắp nơi, một cỗ khói đặc bốc lên cao, cột buồm cao cao đổ xuống ầm ầm, cả chiếc đò ngang bị nổ ngang thành hai đoạn, một trăm năm mươi tên lính rơi xuống nước toàn bộ.
Lưu Quang Thế ở bờ bắc xem xét tình huống lập tức cả kinh trợn mắt há mồm. Gã được chứng kiến Chấn thiên lôi, không nghĩ tới Chấn thiên lôi cũng có thể sử dụng trên mặt sông.
- Không được!
Gã hô lớn một tiếng:
- Đây là thuyền chiến của Lý Diên Khánh!
Lưu Quang Thế lập tức hô lớn:
- Để tất cả thuyền trở về!
Trên bờ vang lên tiếng chuông rút quân.
Thực ra không cần hiện giờ thu binh, uy lực cường đại của Chấn thiên lôi đã sớm dọa sợ đò ngang khác, họ lục tục quay đầu chạy tới bờ bắc.
Nhưng Nguyễn Tiểu Nhị lại không chịu buông tha những đò ngan này, chờ sau khi quân Tống lên bờ, gã sẽ đánh chìm toàn bộ đò ngang, sẽ không cho đối phương cơ hội vượt sông.
Phó tướng Đỗ Lân sợ hãi trong lòng, gã khẽ nói với Lưu Quang Thế:
- Không bằng để lại những chiếc thuyền này ở Trường Giang, dứt khoát để đối phương đánh chìm toàn bộ, chúng ta liền thỉnh cầu thuyền chi viện từ Phủ Lâm An.
Lưu Quang Thế gật đầu, đây cũng là một biện pháp trong tuyệt vọng, không phải mình không chịu xuất binh, mà là không có thuyền vượt sông, liền để Triệu Cát phái thuyền biển Minh Châu tới tiếp ứng mình đi!
Lưu Quang Thế cũng tin tưởng Triệu Cát sẽ không ngu xuẩn uy hiếp con của mình, làm như vậy chỉ khiến đẩy mình về phía Lý Diên Khánh.
Xế chiều hôm đó, Lưu Quang Thế rút quân về Sở Châu, Nguyễn Tiểu Nhị lập tức phóng hỏa thiêu hủy ba mươi mấy chiếc thuyền ngang, gã lại phái ra mấy chiếc thuyền lục soát dọc bờ Trường Giang, thiêu hủy toàn bộ thuyền ẩn giấu.
Lưu Quang Thế rút lui ở bờ bắc, đồng thời gửi bồ câu đưa thư cho Triệu Cát Lâm An, nói cho y biết đò ngang của mình ở Trường Giang bị chiến thuyền của Lý Diên Khánh phục kích, tất cả thuyền bị chiến thuyền đối phương đánh chìm, vô số binh sĩ rơi xuống nước, đoán sơ đã bỏ mình hơn ba ngàn người.
Lưu Quang Thế lập tức yêu cầu Triệu Cát phái thuyền biển Minh Châu tiếp ứng mình vượt sông.
Cùng lúc đó, ban đêm Lưu Quang Thế phái một tâm phúc bí mật ngồi thuyền nhỏ sang sông, đưa một phong thư cho Nguyễn Tiểu Nhị, để gã chú ý có thể Trường Giang Khẩu xuất hiện thuyền biển.