Chương 1017: Công phá Từ Châu
Chương 1017: Công phá Từ ChâuChương 1017: Công phá Từ Châu
Khoảng cách từ huyện Phù Ly tới Từ Châu khoảng một trăm hai mươi dặm, hai vạn kỵ binh chỉ cần chạy một đêm trên quan đạo, lúc hừng đông là có thể tới. Vùng này đều thuộc về bình nguyên Hoàng Hoài địa thế bình thẳng, cực kỳ có lợi cho kỵ binh tác chiến. Hai bên quan đạo là ruộng lúa mạch mênh mông vô bờ, lúa mạch sắp chín vàng, gió nhẹ thổi qua, từng đợt sóng lúa lăn tăn.
Lúc canh bốn, hai vạn kỵ binh rốt cuộc tiến vào địa giới Từ Châu, đồi núi bắt đầu nhiều hơn. Núi lớn kéo dài không dứt nơi xa chính là Cửu Lý Sơn của Từ Châu, không chỉ đồi núi tăng nhiều, rừng cây cũng nhiều hơn.
Lúc này, hai vạn kỵ binh đã lao vụt vào trong một sơn cốc trầm thấp, sơn cốc dài chừng ba dặm, hai bên đều là đồi núi, quan đạo xuyên qua từ trong sơn cốc. Bởi vì hai bên đều là đồi núi, mảng lớn rừng tùng giống như sóng lợn đâm cao liên tiếp, cho nên loại địa hình này gọi là Khâu Cốc, khá bằng phẳng nhưng lại dễ giấu diếm sát cơ nhất.
Nơi này cách huyện Bành Thành Châu trị Từ Châu không tới ba mươi dặm, Tà Mão A Lý lòng như lửa đốt, nhiều lần hạ lệnh tăng tốc. Hai vạn kỵ binh xông tới sơn cốc nhanh như điện chớp, kỵ binh Nữ Chân xông ở phía trước.
Ngay khi kỵ binh phía trước còn chưa chạy khỏi sơn cốc, tiếng mõ bỗng nhiên vang lên trong rừng cây, vạn tên cùng bắn, mũi tên dày đặc bắn về phía kỵ binh trong sơn cốc như gió bão mưa rào.
Kỵ binh lập tức người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết không dứt. Chiến mã của Tà Mão A Lý trúng liền bốn mũi tên, ngã nhào xuống đất. Tà Mão A Lý bỗng nhiên ngửi thấy mùi dầu hỏa nồng đậm, gã vội hô lớn:
- Nhanh rời khỏi quan đạo, nhanh rời khỏi!
Nhưng mũi tên chỉ là sự khởi đầu của sợ hãi, khi mấy trăm mũi tên lửa bắn vào quan đạo, dầu hỏa chôn dưới quan đạo bắt đầu bốc cháy, sau đó trong quan đạo vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa liên tiếp, một trăm quả Chấn thiên lôi không ngừng nổ tung trên quan đạo, máu thịt văng tung tóe, chiến mã kêu thảm, binh sĩ bị nổ bay lên trời, khói đặc bao phủ toàn bộ hẻm núi.
Sáu ngàn Kim binh hỗn loạn trong hẻm núi, ngoại trừ hơn ba trăm người may mắn chạy trốn từ phía trước, còn lại hơn năm ngàn sáu trăm người hoặc chết dưới loạn tên, hoặc chết dưới vụ nổ và ngọn lửa, thương vong cực kỳ thảm trọng, chủ tướng Tà Mão A Lý bị nổ chết trong sơn cốc.
Một vạn nỏ binh mai phục hai bên chôn đầu thật sâu trên mặt đất, chờ sau khi vụ nổ kết thúc, họ lập tức rút lui, rừng cây cũng bị ngọn lửa văng khắp nơi nhen nhóm, bắt đầu bốc cháy.
Một vạn bốn ngàn kỵ binh phía sau chiến mã cả kinh hí dài, họ lục tục quay đầu, nhưng một đội bộ binh giáp nặng năm ngàn người đã nằm ngang trên quan đạo, ngăn cản đường lui của kỵ binh Kim quốc. Một đại tướng Kim binh ra lệnh:
- Xung kích!
Một ngàn kỵ binh bỗng nhiên gia tốc, ý đồ xông mở bộ binh giáp nặng. Nhưng nghênh đón họ lại là kiếm lớn trảm mã dày đặc như mưa gió không lọt, kỵ binh không kịp dừng bước, lục tục va chạm vào, chiến mã và binh sĩ đều phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, trong nháy mắt hơn ba trăm người ngựa phía trước nhất bị đâm xuyên thân thể, chết thảm tại chỗ.
Bộ binh giáp nặng giống hệt như tường đồng vách sắt đẩy về phía trước, những nơi đi qua xác kỵ binh ngã khắp nơi trên mặt đất, sắc bén không thể đỡ được, giết cho Kim binh liên tục bại lui.
Lúc này, mũi tên Thần tí nỏ của quân Tống lại phóng tới như mưa rào bão táp, từng mảng binh sĩ ngã xuống đất. Phía trước là bộ binh giáp nặng tường đồng vách sắt, đằng sau lại là mũi tên Diêm Vương đòi mạng. Quan đạo đã không cách nào đi được, Kim binh vạn bất đắc dĩ, đành phải quay đầu ngựa lại chạy tới ruộng lúa mạch hai bên.
Thông thường mà nói, Kim binh sẽ cố gắng phòng ngừa tác chiến trong ruộng lúa mạch, cành cây lúa mạch bén nhọn sẽ đâm xuyên móng ngựa. Vả lại ruộng lúa mạch sâu ngang eo, bên trong ẩn giấu quá nhiều nguy hiểm không biết, lực cản lại rất lớn, chiến mã không cách nào lao đi. Vương Quý bố trí trong ruộng lúa mạch hai vạn trường thương thủ, họ mai phục trong ruộng lúa, xuất quỷ nhập thần, Kim binh hơi không cẩn thận, một cây trường thương sắc bén bỗng nhiên đâm ra, lập tức đâm xuyên kỵ binh.
Hoặc bị một thương đâm xuyên bụng chiến mã, khiến chiến mã rên ỉ đổ xuống, kỵ binh lập tức ngã xuống theo, rốt cuộc cũng không đứng dậy được.
Kim binh chủ yếu tập trung chạy trốn từ phía đông, phía tây không dễ đi, chỉ ba ngàn người lựa chọn phía tây, hơn một vạn kỵ binh bỏ mạng chạy trốn trong ruộng lúa mạch dài tới mười mấy dặm. Trong bóng tối, kỵ binh không thấy rõ binh sĩ ẩn giấu trong ruộng lúa mạch.
Chỉ thấy họ không ngừng kêu thảm ngã xuống, kỵ binh bỏ mình ngày càng nhiều. Khi kỵ binh vọt ra được hơn mười dặm, rốt cuộc rời khỏi ruộng lúa mạch, hơn một vạn người chỉ còn lại không tới năm ngàn người, tử thương hơn một nửa.
Mà lúc này, tất cả kỵ binh Kim quốc đều ngây dại, đối diện và hai bên họ, ba vạn kỵ binh xếp ba tòa đại trận kỵ binh, xuất hiện hình tam giác bao vây họ lại.
Lý Diên Khánh lạnh lùng hạ lệnh:
- Giết!
Tiếng kèn lệnh thổi lên, ba vạn kỵ binh lao nhanh chiến mã, sát khí ngập trời, từ ba phía vọt mạnh về năm ngàn kỵ binh. Chờ đợi kỵ binh chỉ có một kết cục, toàn quân bị diệt.
Trời dần sáng, ruộng lúa mạch và Khâu cốc gọi là Đại Long Phô này rốt cuộc lộ ra bộ mặt thật của nó, trên quan đạo dài tới năm dặm nằm đầy thi thể của Kim binh, còn từng đống xác bị nổ hoàn toàn biến đổi, gò núi phía tây sơn cốc cũng bị lửa lớn thiêu hủy một nửa, toàn bộ dốc núi một màu đen kịt, vô cùng thê thảm.
Lúc này, Vương Quý chạy tới phía trước Lý Diên Khánh ôm quyền báo cáo:
- Khởi bẩm Đô Soái, đã kiểm kê hoàn tất, hơn một vạn tám ngàn quân địch bị giết, không có quân địch tù binh, thu được chín ngàn ba trăm thớt chiến mã, khoảng hơn một ngàn quân địch chạy trốn, chủ yếu chạy từ phía bắc và phía tây.
- Chúng ta thương vong bao nhiêu?
- Tổng cộng thương vong bảy trăm bốn mươi người, chủ yếu là kỵ binh.
Lý Diên Khánh gật đầu, đây cũng là thương vong lúc cuối trận, thương vong không ít nhưng nằm trong phạm vi bình thường.
Lý Diên Khánh lập tức ra lệnh:
- Xử lý thi thể, đại quân xuất phát huyện Bành Thành!
…
Huyện Bành Thành lúc này chỉ có hơn hai ngàn thủ quân, ngoài một ngàn binh sĩ quân Hán vốn có ra, còn một ngàn hai trăm Kim binh trốn về. Chủ tướng trong thành Lý Triệu đáng thương, sau khi mở cửa để Kim binh vào, liền bị Thiên phu trưởng Kim binh một đao làm thịt, chết cũng thành quỷ hồ đồ, không biết vì sao mình lại bị giết?
Thiên phu trưởng gọi là Niêm Đáp, lòng gã nóng như lửa đốt, mới sáng sớm gã đã phái người gửi thư bồ câu tới Phủ Yến Sơn, cầu cứu Hoàn Nhan Tà Dã. Đây là do tin tức của Kim binh khá bế tắc, Hoàn Nhan Tông Càn dẫn quân qua Hoàng Hà đến Vận Châu, Kim binh Từ Châu lại không biết được, nếu không một ngàn Kim binh này chắc chắn trực tiếp lao tới Vận Châu, mà sẽ không lưu lại Từ Châu chờ chết.
Giữa trưa, mười vạn quân Tống tới dưới thành Từ Châu, Lý Diên Khánh từ xa chăm chú nhìn thành trì, thấy binh lực đầu tường thưa thớt, hắn cười lạnh một tiếng, quay đầu nói với Vương Quý:
- Chặn ba cửa, bỏ qua cửa bắc!
- Tuân lệnh!
Vương Quý lập tức đi sắp xếp quân đội, Lý Diên Khánh lại nói với Tào Mãnh:
- Ngươi dẫn một vạn kỵ binh chặn đường cách cửa thành bắc Từ Châu năm dặm, chờ Kim binh chạy ra khỏi thành bắc, một người cũng không được bỏ qua!
Tào Mãnh thi lễ:
- Ti chức tuân lệnh !
Tào Mãnh dẫn một vạn kỵ binh đi vòng qua hướng bắc. Không bao lâu, Vương Quý phái người đến báo:
- Đã trú binh ba mặt cửa thành!
Lý Diên Khánh lập tức ra lệnh:
- Lệnh lính ném lên nổ cửa thành nam cho ta!
Một lát, ba trăm tên lính dùng tấm thuẫn kết thành tường thuẫn, hộ vệ hai tên lính ném chậm rãi đi tới cửa thành. Cửa thành nam làm bằng gỗ dày, ở giữa dùng vòng sắt bóp chặt. Ngoại trừ thành lớn chiến lược như Biện Lương hoặc Phủ Đại Danh sẽ dùng gang đúc thành ra, cửa thành các nơi còn lại đều kết cấu này.
Mặt khác trước cửa thành nam còn một cây cầu treo, đầu cầu treo cách măt jđất khoảng hai trượng. Mặc dù cầu treo có thể ngăn cản quân địch công kích cửa thành, nhưng nó lại sáng tạo một loại tiện lợi khác cho Chấn thiên lôi, đó chính là thế năng lăn từ trên cao xuống, đây chính là mặt có lợi và có hại.
Một lát, ba trăm binh sĩ hộ vệ lính ném đi tới dưới cầu treo, họ đã tiến vào phạm vi bắn tră mbước, mấy trăm binh sĩ trên đầu thành lập tức bắn tên như mưa, mũi tên dày đặc bắn về ba trăm tên lính, nhưng mũi tên không có chút ý nghãi nào, tường thuẫn kiên cố chặn đứng mũi tên.
Hai tên lính ôm một quả Chấn thiên lôi lớn như bí đao, một tên lính khác châm ngòi lửa, hai tên lính hô nhỏ:
- Một, hai, ba!
Hai người cùng phát lực, Chấn thiên lôi được quăng nhẹ lên cao ba trượng. Một tiếng đông vang lên, nó rơi ầm ầm trên cầu treo, lăn nhanh như chớp tới cửa thành. Ba trăm tên lính lập tức rút lui, họ giơ tấm thuẫn chạy, nhanh chóng chạy ra ngoài trăm bước. Lúc này, họ vội nằm rạp xuống mặt đất, dùng tấm thuẫn che đầu và thân thể, tay che tai.
Chấn thiên lôi vừa lăn tới cửa thành, va nhẹ vào cửa liền dừng lại. Chỉ chốc lát, liền nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa, mặt đất rung động, thành trì lung lay, gỗ vụn văng khắp nơi, khói đặc tràn ngập cửa thành.
Thật lâu, khói đặc biến mất, cửa thành nam đã sớm trở nên hỗn độn, cầu treo bị nổ gãy, một nửa cầu treo lơ lửng trên sông hộ thành, cửa thành bị nổ rơi một nửa, chỉ còn lại chút rìa treo trên cửa thành. Gạch hai bên thành cũng bị nổ thủng trăm ngàn lỗ, nhưng không đổ sụp, miễn cưỡng chống cự được tường thành và thành lâu.
Chẳng qua binh sĩ trên đầu thành lại biến mất, hoặc bị nổ chết, hoặc bị chấn choáng váng, gần như vậy không che lỗ tai, chỉ riêng tiếng nổ cũng có thể khiến hai lỗ tai bị điếc.
Cửa thành mở rộng, lúc này Lý Diên Khánh ra lệnh:
- Kỵ binh giết vào thành, bảo vệ nhà kho!
Lập tức có năm ngàn kỵ binh dưới sự dẫn đầu của Cao Sủng chạy vội tới cửa thành. Ba trăm binh sĩ trước đó đã dựng năm tấm ván gỗ trên sông hộ thành, tạo thành một cầu nối giản dị. Xông vào thành đầu tiên, năm ngàn kỵ binh xông qua cầu gỗ vọt vào cửa thành, trực tiếp chạy tới nhà kho gần thành nam, bao vây bảo vệ nhà kho.
Đây cũng là nguyên nhân Lý Diên Khánh phát động tấn công thành nam, hắn nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất bảo vệ tốt nhà kho thành nam, nếu không Kim binh trực tiếp ném một đốm lửa lên chồng cỏ khô, hắn quả thực sẽ khóc không ra nước mắt.
Trên thực tế, bố cục chiến tranh Lý Diên Khánh tấn công Từ Châu cũng thoáng yêu cầu ổn định một chút, hắn có thể sớm lấy được Từ Châu, có lẽ lại phái một đội quân mai phục chỗ cách phía nam Từ Châu vài dặm, chặn đường Kim binh trốn về.
Nhưng Lý Diên Khánh từ bỏ phương án này, làm như vậy cũng có rất nhiều nguy hiểm, cách thành trì quá gần, rất dễ bị trinh sát quân địch phát hiện. Một khi họ thông báo Kim binh bắc thượng, mình sẽ phí công nhọc sức. Cho nên vì cam đoan phương án diệt địch thành công, trong thành trì và toàn diệt Kim binh, Lý Diên Khánh lựa chọn cái sau.
Chẳng qua Lý Diên Khánh không vây thành bắc, chính là không cho Kim binh đi tới tuyệt vọng, ngọc đá cùng vỡ, lưu lại cho họ một tia hi vọng, cũng là vì có thể giữ được kho lúa.
Kết quả không ngoài dự liệu, một ngàn hai trăm kỵ binh Kim quốc nhanh chóng mở cửa thành bắc chạy trốn khi quân Tống vào thành, bỏ lại thành Từ Châu. Binh sĩ quân Hán còn lại lục tục buông vũ khí quỳ xuống đất đầu hàng.