Chương 1016: Đại quân giết tới
Chương 1016: Đại quân giết tớiChương 1016: Đại quân giết tới
Ngay khi quân tình quân Tống cướp đoạt thành Đại Danh truyền tới Phủ Lâm An, Lý Diên Khánh lợi dụng thân phận Nhiếp Chính Vương Giám Quốc chính thức truyền đạt lệnh bắc phạt, cũng phát biểu dõng dạc hịch văn khôi phục cố quốc tới thiên hạ Đại Tống, liệt kê từng tội ác ngập trời mà Kim binh phạm phải, liệt kê sự chờ đợi khổ sở của quân Tống bắc phạt các khu vực bị luân hãm, đồng thời hiệu triệu nghĩa sĩ khu vực bị luân hãm khởi binh phản khảng sự quản lý tàn khốc của Kim quốc, nghênh đón đại quân khôi phục Đại Tống.
Dưới hịch văn cổ vũ của Lý Diên Khánh, nghĩa sĩ các nơi ở Trung Nguyên và Hà Bắc lục tục khởi nghĩa. Nghĩa quân kháng Kim thế lực lớn nhất Thái Hành Sơn là năm huynh đệ Lưu thị dẫn quân công chiếm Phủ Hà Gian, Trương Bằng Tương Châu dẫn mấy ngàn người chiếm cứ huyện An Dương, Lý Miêu Phủ Chân Định vốn bị trấn áp lại khởi nghĩa lần nữa, tập trung mấy ngàn người chiếm cứ huyện Thường Sơn.
Khu vực Trung Nguyên khởi binh bốn phía, Mã Thiết Trần Châu dẫn ba ngàn lao công bến thuyền khởi nghĩa. Chung Đào Nhi Trịnh Châu cũng tập trung mấy ngàn người nâng cờ khởi nghĩa. Huyện Úy Trường Cát Phủ Dĩnh Xương Chu Lập dẫn sáu ngàn lưu dân khởi nghĩa. Các huỵn khác còn rất nhiều nghĩa binh quy mô nhỏ, quan phủ các nơi ở Trung Nguyên và Hà Bắc cũng hoảng loạn, lục tục phái người chạy tới Lâm An liên hệ Tri Chính Đường.
Cùng lúc đó, Lý Diên Khánh phát quân lệnh cho các Đô Thống, yêu cầu họ xuất binh dựa theo kế hoạch cố định.
Nhạc Phi dẫn sáu vạn đại quân xuất binh từ Tương Dương, tiến đánh Đặng Châu và Nhữ Châu. Thủ tướng Đặng Châu Lý Thành dẫn năm ngàn Tề quân đầu hàng. Quân đội Nhạc Phi đi như chẻ tre, các Châu Huyện nhìn thấy là đầu hàng, mục tiêu của đại quân trực chỉ thành Lạc Dương.
Ngay khi đại quân của Nhạc Phi tiến vào Nhữ Châu, Trương Tuấn cũng dẫn ba vạn đại quân vượt Hoàng Hà ở Mạnh Châu, xuất phát tới Lạc Dương. Mà Ngô Giai Quan Trung cũng dẫn ba vạn đại quân rời Đồng Quan, xuất phát tới Hàm Cốc Quan.
Ba đường mười hai vạn đại quân từ ba phía chỉ thẳng Lạc Dương, mà thủ quân Lạc Dương chỉ có hai vạn người. Chủ tướng là Lưu Lân trưởng tử của Lưu Dự, gã biết chuyện lớn không ổn, vội gửi bồ câu cầu cứu phụ thân Lưu Dự. Lưu Dự nhanh chóng hồi âm, trong thư chỉ một câu, tử thủ Lạc Dương, chờ đợi Kim binh xuôi nam cứu viện.
Lưu Dự đã biết Kim quốc tăng binh mười vạn tới Phủ Yến Sơn, tổng binh lực Phủ Yến Sơn đã đạt tới mười lăm vạn. Dù thế nào, Hoàn Nhan Tà Dã sẽ không ngồi nhìn Trung Nguyên và Hà Bắc thất thủ, nhất định sẽ xuôi nam cứu viện. Nhưng Lưu Dự không biết, huynh đệ Nguyễn thị đang đại khai sát giới trên Hoàng Hà, quét hang hết thảy bến thuyền.
Cho dù Hoàn Nhan Tà Dã có lòng, cũng chưa chắc có thể cứu gã.
Ở tuyến đông, Hàn Thế Trung và Lưu Quang Thế dẫn bốn vạn đại quân bắc thượng, đối thủ của họ là bốn vạn Tề quân Tứ Châu và hai vạn Kim binh Từ Châu.
Hàn Thế Trung và Lưu Quang Thế không để Tề quân trong lòng, nhưng họ lại rất kiêng kị hai vạn kỵ binh Nữ Chân Từ Châu, cho nên tốc độ hành quân của hai người cũng không nhanh, cố gắng đánh cuộc chiến trận địa, chiếm lĩnh từng tòa thành, thời gian đi bên ngoài dã ngoại cũng không nhiều.
Nhưng khiến Hàn Thế Trung và Lưu Quang Thế cảm thấy vui mừng chính là, Lý Diên Khánh tự mình dẫn ba vạn kỵ binh lặng yên bắc thượng.
Lý Diên Khánh dẫn ba vạn kỵ binh bắc thượng ở Trường Giang Khẩu Thái Châu, từ Thái Châu tiến vào Sở Châu, lại từ Sở Châu tiến vào Hải Châu, tại Thuật Dương lại quay đầu tây tiến tới Bi Châu. Lúc này, họ cách Từ Châu chỉ có lộ trình một trăm hai mươi dặm, Lý Diên Khánh lập tức ra lệnh quân đội đóng đại doanh ở huyện Túc Thiên, án binh bất động.
Vốn kế hoạch của Lý Diên Khánh là tiến vào Kinh Đông Tây Lộ, phối hợp đại quân Vương Quý lên đất liền ở vịnh Giao Châu tiêu diệt ba vạn Kim binh Vận Châu.
Nhưng tình thế thay đổi ngoài dự liệu của hắn, duyên hải nam bộ bán đảo Sơn Đông xuất hiện cuồng phong sóng lớn, khiến thuyền biển không cách nào bắc thượng, đại quân Vương Quý đành phải lên bờ sớm ở huyện Đông Hải. Bởi vì đội thuyền của Trương Thuận và Nguyễn Tiểu Nhị đi trước mấy ngày, may mắn tránh thoát sóng gió, đã chạy tới cửa Hoàng Hà.
Bởi vì đại quân Vương Quý lên bờ sớm ở Hải Châu, lại thêm Kinh binh Vận Châu thông qua cướp đoạt lương thực, tạm thời giải quyết nhu cầu cấp bách của binh sĩ và chiến mã, nhất thời không xuôi nam tập trung với Kim binh Từ Châu. Lý Diên Khánh liền thay đổi kế hoạch, quyết định tập trung binh lực tiêu diệt hai vạn Kim binh Từ Châu.
Huyện Đông Hải cũng chính là cảng Liên Vân hiện giờ, Vương Quý dẫn bảy vạn đại quân lên bờ ở huyện Đông Hải, dừng lại nửa ngày, liền lập tức đánh tới Từ Châu cách hai trăm dặm.
Chủ tướng Kim binh Từ Châu gọi là Hoàn Nhan Tà Mão A Lý, thuộc về Hoàn Nhan Bộ Nữ Châu, nhưng cũng không phải tôn thất. Gã là võ sĩ nổi danh trong người Nữ Chân, dáng người khôi ngô, cao lớn vạm vỡ, dùng một cây Lang nha bỗng bằng tinh cương nặng sáu mươi cân, ba năm trước đây được Lang Chủ phong làm Mãnh An, cũng chính là Vạn phu trưởng.
Dựa theo lệ cũ của Kim binh, hai vạn Kim binh đóng quân Từ Châu không có khả năng đều là người Nữ Chân, một vạn Kim binh là người Nữ Chân, họ là chủ quân, một vạn người khác là quân Khiết Đan, thuộc về quân tôi tớ, cũng do Tà Mão A Lý thống soái. Một đội chủ quân phối hợp một đội quân tôi tớ, đây mới là lệ cũ bài binh của Kim binh. Lúc nguy hiểm tiến tới, quân tôi tớ chống đỡ yểm hộ chủ quân, đây cũng là chỗ khiến người ta lên án Kim binh nhất, trong mấy lần chiến dịch lớn ở mấy năm trước, quân tôi tớ thương vong lớn hơn quân Nữ Chân nhiều, quả thực khiến rất nhiều bộ lạc bất mãn.
Như Bột Hải Bộ đã tỏ thái độ rõ ràng, nếu như người Nữ Chân lại để binh sĩ Bột Hải làm quân tôi tớ, vậy họ sẽ không bỏ ra một binh một tốt.
Kim quốc liền thay đổi sách lược, không cho quân đội Bột Hải Cao Ly làm quân tôi tớ, mà để Khiết Đan và người Hề làm quân tôi tớ. Đây cũng là bi ai của người diệt quốc, người Khiết Đan và người Hề ngoại trừ yên lặng tiếp nhận ra, không có bất kỳ chỗ trống lựa chọn nào.
Lúc này Tà Mão A Lý đã nhận được tin tức Hàn Thế Trung và Lưu Quang Thế xuất binh, Tề Vương Lưu Dự cầu viện binh khẩn cấp với gã. Tà Mão A Lý trú quân Trung Nguyên có hai nhiệm vụ, một là giám thị Lưu Dự, phòng ngừa Lưu Dự cấu kết triều Tống sau lưng, bán lợi ích Kim quốc. Tiếp theo là giám thị triều Tống, một khi quân Tống có dấu hiệu bắc thượng, họ nhất định phải lập tức chi viện quân đội Lưu Dự tác chiến với quân Tống.
Cho nên sau khi Lưu Dự đưa thư cầu viện tới, Tà Mão A Lý không do dự, lập tức dẫn hai vạn kỵ binh xuôi nam Túc Châu.
Sau khi hai vạn kỵ binh Kim quốc xuôi nam, huyện Bành Thành chỉ còn lại một ngàn quân Hán phụ trách duy trì trật tự trong thành, Thống Lĩnh gọi là Lý Triệu, gã vốn là Chỉ Huy Sứ sương quân của quân Tống trú tại Từ Châu, sau khi Kim binh đánh tới, gã dẫn người đầu hàng Kim binh.
Từ khi chủ tướng Tà Mão A Lý dẫn quân xuôi nam, Lý Triệu đã có một loại cảm giác cực kỳ bất an, một buổi sáng, gã đứng ngồi không yên, luôn cảm thấy sẽ có nguy hiểm sắp tới.
Giữa trưa, gã dứt khoát lên tường thành tuần sát, lúc này gã cũng không để ý duy trì trật tự trong thành, mà kéo toàn bộ một ngàn binh sĩ lên đầu tường tuần tra.
Lúc này, có binh sĩ tới báo:
- Thống Lĩnh, một thương nhân tới từ thành đông, nói có tình báo quan trọng!
Lý Triệu giật mình, vội vàng tiến tới cửa thành đông, có một nam tử trung niên đen béo bộ dạng thương nhân đang lo lắng nhìn chung quanh.
Gã vội vàng cao giọng hỏi:
- Có tin tức khẩn cấp gì?
Binh sĩ nhắc nhở thương nhân:
- Đây chính là Lý Thống Lĩnh của chúng ta!
Thương nhân trung niên vội vàng tiến lên khom người thi lễ:
- Tại hạ Diêu Phú Quý, có bình báo quan trọng bẩm báo Thống Lĩnh.
- Tình báo quan trọng gì?
- Ta nhận được tin tức của huynh đệ truyền đến từ Hải Châu, một đội quân Tống mấy vạn người đang từ Hải Châu đánh tới Từ Châu.
Tin tức này khiến Lý Triệu giật nảy mình:
- Có bao nhiêu người?
- Ước chừng hai tới ba vạn người!
- Tin tức này có thể tin được không?
- Hồi bẩm Thống Lĩnh, tin tức này tuyệt đối có thể tin tưởng, cửa hàng của tiểu nhân ở trong thành, không dám báo tin giả.
Lý Triệu tin tưởng, từ Hải Châu tới nơi này ước chừng hai trăm dặm, nếu hành quân nhanh chóng, không ngừng trong đêm, lúc trưa mai có thể giết tới Từ Châu.
Gã nhất định phải lập tức phái người đi bẩm báo cho Tà Mão A Lý tin tức này.
- Nhanh đi tìm lính báo tin tới cho ta!
…
Ban đêm, hai vạn Kim binh trú binh nghỉ ngơi ở phía tây huyện Phù Ly. Tà Mão A Lý một mình nghiên cứu sách lược tác chiến của quân Tống trong đại trướng. Gã chăm chú nhìn bản đồ, trên bản đồ cắm cờ nhỏ hai màu đỏ trắng, biểu thị hai quân Tống, điều này khiến Tà Mão A Lý hơi hoang mang. Quân Tống cũng không hợp binh một chỗ, gom tám vạn đại quân thành một nắm đấm, điều này không phù hợp với phong cách tác chiến của Lý Diên Khánh lúc trước.
Lý Diên Khánh tác chiến trước đó, mặc kệ quân địch chia binh mấy chỗ, họ luôn tập trung binh lực tiêu diệt quân địch tại một chỗ. Lần này tám vạn đại quân chia binh hai đường, tự mình tác chiến.
Đương nhiên, Tà Mão A Lý cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là hai chủ tướng khác biệt, địa vị bình đằng, liền tồn tại vấn đề ai lãnh đạo ai, không tập trung một chỗ cũng có thể hiểu được, cũng giống vấn đề của Kim binh lúc trước. Chỉ là vì sao Lý Diên Khánh không để họ tập trung một chỗ, hai đội quân tự mình tác chiến cũng không có vấn đề, nhưng có thể cùng tấn công một mục tiêu.
Tà Mão A Lý không nghĩ ra nguyên nhân trong này, gã cũng không nghĩ nhiều nữa, truyền lệnh đại quân nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm mai xuôi nam phối hợp Tề quân, chuẩn bị toàn diệt Hàn Thế Trung bắc thượng Túc Châu.
Ngay khi Tà Mão A Lý thổi đèn chuẩn bị đi ngủ, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một tên lính gấp giọng báo cáo:
- Khởi bẩm tướng quân, phía Từ Châu cầu viện khẩn cấp!
Tà Mão A Lỹ cả kinh ngồi dậy, đi ra khỏi đại trướng hỏi:
- Lính báo tin ở đâu?
Lúc này, một lính báo tin được dẫn tới, quỳ một chân xuống nói:
- Một đội quân Tống mấy vạn người đang từ Hải Châu tiến thẳng tới Từ Châu, khoảng cách không tới năm mươi dặm, Lý Thống Lĩnh thỉnh cầu tướng quân lập tức trở về cứu viện!
Tà Mão A Lý cả kinh trợn mắt há mồm, hóa ra quân Tống chia binh mê hoặc mình, chủ lực thực sự của họ đã giết tới Từ Châu, chuẩn bị đánh lén Từ Châu, lật hang ổ của mình.
Tà Mão A Lý nghĩ tới mười mấy tiểu thiếp và rất nhiều lương thảo vật tư của mình, gã lập tức nóng lòng như lửa đốt, lập tức ra lệnh:
- Toàn quân đứng dậy, lập tức bắc thượng về Từ Châu!
Đám binh sĩ vừa chìm vào giấc ngủ đều bị đánh thức, họ cực kỳ mỏi mệt, nhưng cũng đành phải oán trách cưỡi chiến mã, ngay cả doanh trướng cũng không cần, hai vạn kỵ binh quay đầu nhanh chóng chạy về Từ Châu. Về phần sự sống chết của Tề quân, Tà Mão A Lý hiện giờ tạm thời không để ý tới.