Chương 1048: Bắc phạt Cao Ly (hạ)
Chương 1048: Bắc phạt Cao Ly (hạ)Chương 1048: Bắc phạt Cao Ly (hạ)
Hoàn Nhan Thịnh chắp tay đi vài bước, chậm rãi nói:
- Phía Cao Ly tạm thời ta không định cứu viện, ngươi thấy thế nào?
- Lang Chủ lo lắng cứu viện không thành, lại rơi vào trong đó?
Hoàn Nhan Thịnh gật đầu:
- Cao Ly đều là vùng núi, không có lợi cho kỵ binh tác chiến. Mà quân Tống giỏi thủ thành, ngoài ra lại có thủy quân hô ứng, ta quả thực lo lắng cứu viện thất bại, lại tổn thất mấy vạn quân đội, ảnh hưởng tới sĩ khí, vậy thì được không bằng mất.
Hoàn Nhan Tông Vọng biết Lang Chủ đã nói như vậy, thực tế chính là từ bỏ Cao Ly.
Gã trầm ngâm một chút nói:
- Chỉ sợ quân Tống đánh hạ Cao Ly, cung ứng sắt của chúng ta sẽ bị cắt đứt.
- Không phải còn mỏ quặng Phủ Liêu Dương sao? So với dựa vào Cao Ly, không bằng dựa vào chính mình.
Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu, lại hỏi:
- Vậy hội minh thảo nguyên làm sao bây giờ?
- Còn có thể làm sao, ta chỉ cho họ là một đám người ô hợp, ai cũng có âm mưu, không thành tài được.
Ngừng một chút, Hoàn Nhan Tông Vọng lại đề nghị:
- Lang Chủ đã không định cứu viện Cao Ly, vậy không bằng điều năm vạn quân tới Phủ Lâm Hoàng, chống lại liên quân các bộ lạc thảo nguyên.
- Có thể!
Hoàn Nhan Thịnh biểu thị đồng ý:
- Có thể chấp hành phương án này.
Mặc dù trên chiến lược có thể khinh thường liên hợp của các bộ lạc thảo nguyên, nhưng trên chiến thuật lại không thể phớt lờ. Ba vạn quân của Phủ Lâm Hoàng quá ít, gia tăng tới tám vạn là tốt nhất.
Lúc này, ngoài trướng có thị vệ bẩm báo:
- Ngột Thuật tướng quân cầu kiến khẩn cấp!
- Để hắn tiến vào!
Một lát, Hoàn Nhan Tông Bật bước nhanh vào vương trướng, quỳ một chân xuống bẩm báo:
- Vừa mới nhận được tin tức, Gia Luật bộ Khiết Đan và Tốc Cổ bộ người hề đã di chuyển mấy chục vạn người về phía tây.
- Cái gì?
Mắt Hoàn Nhan Thịnh mở to, qua một năm này, Khiết Đan và Hề tộc không ngừng di chuyển về phía tây, vì thế Kim quốc giám thị nghiêm mật Gia Luật bộ Khiết Đan và Tốc Cổ bộ người Hề.
Hai bộ lạc này theo thứ tự là bộ lạc lớn nhất của họ, có vài chục vạn người. Một khi họ di chuyển về hướng tây, điều này có nghĩa quân nô lệ của Kim quốc sắp biến mất, sẽ tổn thương cực lớn tới nguyên khí Kim quốc.
Không cần phải nói, hai bộ lạc lớn này chắc chắn tìm nơi nương tựa tới Da Luật Đại Thạch Tây Liêu. Hoàn Nhan Thịnh giận dữ trong lòng, lúc này nói với Hoàn Nhan Tông Bật:
- Ngươi dẫn theo ba vạn quân đuổi theo họ, nếu không chịu trở về, liền chém cùng giết tận cho ta!
- Tuân lệnh!
Hoàn Nhan Tông Bật thi lễ, vội vàng rời đi.
Hoàn Nhan Thịnh chắp tay đi vài bước, lại nói với Hoàn Nhan Tông Vọng:
- Phải tăng cường giám sát tình báo đối với triều Tống, chúng ta cần phải hiểu rõ mỗi hành động của triều Tống bất cứ lúc nào.
…
Mấy ngày nay từ trên xuống dưới thành Biện Lương đều đang đàm luận tin tức trưng binh. Xu Mật Viện truyền đạt tới các nơi mệnh lệnh trưng binh ba mươi vạn, phân chia tới các Châu, Phủ Khai Phong được phân chỉ tiêu một vạn người. Lúc đầu quan phủ cho rằng đây là một chuyện khó giải quyết, nhưng trưng binh nhanh chóng biến thành tài nguyên quý hiếm, thậm chí còn không ít người đi đường quan hệ.
Đãi ngộ của lần trưng binh này quả thực rất hấp dẫn, hiệp ước trưng binh là hai năm, mỗi tháng tám quan tiền quân bổng, lúc mãn kỳ cho một lần năm mươi quan xuất ngũ, nếu như bỏ mình có thể lấy được ba trăm quan tiền trợ cấp, phụ mẫu tướng sĩ bỏ mình cả đời nhận được năm đấu gạo lương thực mỗi tháng, tàn tật cũng có trợ cấp tương ứng, nếu như lập được chiến công, có thể ban thưởng đất đai.
Đãi ngộ như vậy đối với khu vực Trung Nguyên và Hà Bắc khắp nơi hoang tàn thì lực hấp dẫn là cực kỳ to lớn. Mặc dù Phủ Khai Phong chỉ trưng binh một vạn, nhưng người ghi tên lại vượt qua mười vạn, như vậy có thể lựa chọn người trẻ tuổi cường tráng nhất ưu tú nhất tòng quân.
Không chỉ Phủ Khai Phong, các Châu Phủ khác đều giống nhau, báo danh cực kỳ nô nức tấp lập. Lần trưng binh này cũng chiêu mộ ba vạn kỵ binh người Khương ở Hà Tây, Hi Hà, Hạ Châu, Linh Châu.
Trong mười ngày ngắn ngủi, mộ binh ba mươi vạn lại dẫn tới hàng chục vạn người hưởng ứng, cuối cùng Lý Diên Khánh quyết định mở rộng số lượng trưng binh tới bốn mươi vạn.
Sở dĩ có thể đưa ra loại điều kiện trưng binh hậu đãi như vậy, ngay ở trước đó số tiền quyên được đã vượt qua một trăm triệu quan, cho nên không chỉ đãi ngộ của tân binh gia tăng, đãi ngộ của lão binh cũng được gia tăng.
Cùng lúc đó, giá bạc tiếp tục giảm xuống, giá bạc quan phương từ tỷ lệ một năm điều chỉnh thành một ba, một lạng bạc đổi ba quan tiền. Giá bạc chợ đen cũng giảm tới giá cả không khác biệt lắm. Một số ngân phiếu mới của triều đình cũng được chính thức phát hành, chia làm ba loại một quan, năm quan và mươi quan. Triều đùng dùng mười triệu lạng bạc trắng cùng một trăm vạn lạng hoàng kim làm thế chấp, phát hành sáu ngàn vạn quan ngân phiếu, cũng thu hồi hai ngàn vạn quan tiền sắt.
Hạ tuần tháng chín, Lý Diên Khánh nhận được chiến báo thứ ba Trương Thuận gửi tới từ Cao Ly. Quân Tống đã công chiếm Nam Kinh, Toàn Châu, Cộng Châu, Phủ Châu và Đông Kinh của Cao Ly, đồng thời công chiếm mỏ sắt núi đồng cùng căn cứ dã luyện lớn nhất của Cao Ly, thu được năm ngàn vạn cân sắt, gần hai ngàn vạn cân đồng thô.
Trong quan phòng, Lý Diên Khánh đưa báo cáo của Trương Thuận cho Phạm Trí Hư và Cao Thâm:
- Trương Thuận hi vọng lại tăng binh ba vạn tới Cao Ly, bên kia có đủ lương thực tiếp tế, không cần chúng ta cung cấp quân lương, chỉ cần quân đội.
Phạm Trí Hư xem xong báo cáo, thật lâu không nói gì. Lão đương nhiên hiểu được ý nghĩa Lý Diên Khánh đề xuất tăng binh, vốn là đả thông con đường tấn công Kim quốc từ phía đông, nhưng hiện giờ lại muốn chiếm lĩnh toàn bộ Cao Ly, tính chất hoàn toàn khác nhau.
Cao Thâm bên cạnh cười nói:
- Thời Đông Hán, phía bắc sông Hán Cao Ly đều là cương vực triều Hán, lúc ấy thiết lập quận Nhạc Lãng và quận Đái Phương. Nếu như cân nhắc từ góc độ khôi phục lãnh thổ Đại Hán, chiếm lĩnh một phần lãnh thổ Cao Ly cũng hoàn toàn có thể nghe được.
Phạm Trí Hư lắc đầu nói:
- Không phải ta nói không thể chiếm lĩnh lãnh thổ Cao Ly, ta đang suy nghĩ làm thế nào chiếm lĩnh lâu dài. Nếu chỉ đơn giản là chiếm lĩnh, lỡ như Trung Nguyên xảy ra biến cố gì, Cao Ly lại khôi phục thành bộ dạng ban đầu, điều này không có gì khác biệt với thời đại Hán Đường.
Phạm Trí Hư chắp tay đi vài bước, nói với Lý Diên Khánh:
- Ta đề nghị có thể học tập lệnh thôi ân của triều Hán, dùng biện pháp phân đất phong Hầu, chia cắt Cao Ly thành mấy chục nước nhỏ, sau đó phổ biến tiếng Hán và nho học, có kế hoạch di dân, sau đó dùng thời gian hai ba mươi năm xâm chiếm từng bước, Cao Ly sẽ không tồn tại nữa.
Lý Diên Khánh trầm tư một lát:
- Nhưng thời gian hai ba mươi năm này quân đội nhất định phải tồn tại, lần này ta khuếch trương chiêu mộ mười vạn quân đội, kỳ thực chính là cân nhắc vấn đề trú quân ở các vùng Cao Ly Kim quốc trong tương lai.
- Vi thần không có ý kiến phương án này, không biết Đô Thống dự định khi nào tăng binh?
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Trên thực tế ta đã tăng binh rồi!
…
Trước đó Lý Diên Khánh đã tập kết ba vạn đại quân ở Đăng Châu, do Đô Thống Chế Ngưu Cao dẫn đầu. Khi bốn trăm chiếc thuyền biển vận chuyển binh lính lại tới Đăng Châu lần nữa, ba vạn đại quân lập tức lên thuyền ra biển.
Mùng một tháng mười, đội thuyền đã tới căn cứ đảo Giang Hoa của thủy quân quân Tống. Đảo Giang Hoa là một hòn đảo lớn ở ngoài biển Khai Kinh, diện tích tám trăm dặm. Ngư dân trên đảo đã dời đi toàn bộ, cả hòn đảo trở thành căn cứ thủy quân của quân Tống. Tất cả chiến thuyền đều bỏ neo phía đông đảo lớn. Giữa nơi này và đảo lớn là một eo biển rộng chừng ba mươi dặm, đồng thời cũng là cảng lớn thiên nhiên cực kỳ ưu việt. Xuất phát từ nơi này, đến cửa sông Thành Giang chỉ cần một canh giờ, nếu như xảy ra tình huống đặc biệt, quân Tống cũng có thể rút lui kịp thời tới đảo Giang Hoa.
Trước mắt đảo Giang Hoa đã được Cao Ly Vương Vương Giai dùng làm lễ vật cảm tạ tặng cho triều Tống, cho nên trên thực tế hòn đảo lớn này trở thành một khối thuộc địa trên biển của Đại Tống trên bán đảo Cao Ly, tướng lĩnh quân đội nhất trí đồng ý, đổi tên nó thành đảo Đông An.
Trương Thuận lấy danh nghĩa xây dựng quân thành, chuẩn bị xây dựng huyện Đông An trên đảo, có thể đưa người nhà của trú quân tới đây ở lại.
Lúc Ngưu Cao tới đảo Đông An, Trương Thuận chờ gã đã lâu ở trên đảo.
Một chiếc thuyền nhỏ tới gần thuyền Ngưu Cao ngồi, trên thuyền chính là Trương Thuận và Nguyễn Tiểu Nhị. Hai người lên thuyền lớn, mọi người ôm chặt nhau một chút, Trương Thuận cười nói:
- Chỉ sợ không có thời gian để Ngưu tướng quân lên đảo nghỉ ngơi!
- Lời này là sao?
Trương Thuận vung tay:
- Chúng ta vào trong khoang thuyền nói chuyện!
Ba người đi vào buồng nhỏ trên thuyền. Trương Thuận trải một tấm bản đồ Cao Ly lên bàn, nói với Ngưu Cao:
- Ngay hôm qua, trinh sát của chúng ta ở Tân Nghĩa Châu gửi thư bồ câu tới, bốn vạn đại quân của Lý Tư Khiêm đang hối hả đánh tới Khai Kinh, đoán chừng trưa mai có thể tới Khai Kinh.
Ngưu Cao nhướng mày:
- Vì sao lại đột nhiên đánh tới?
Trương Thuận cười nói:
- Nguyên nhân có hai, một là Kim quốc cự tuyệt Lý Tư Khiêm cầu viện, một nguyên nhân khác quan trọng hơn, Khai Kinh chỉ có một vạn năm ngàn quân Tống.
Ngưu Cao lại không hiểu:
- Không phải năm vạn đại quân sao?
- Quân Tống quét ngang toàn cảnh Cao Ly, ba vạn quân đội trú đóng các nơi ở Cao Ly, trên đảo Đông An lại có năm ngàn trú quân, cho nên quân Tống ở thành Khai Kinh chỉ còn lại một vạn năm ngàn người. Lý Tư Khiêm cho rằng đây là cơ hội, liền dẫn đại quân đánh tới, ý đồ cướp lại Khai Kinh.
Ngưu Cao gật đầu:
- Ta hiểu được, sau đó thì sao?
Trương Thuận đáp:
- Đội quân này không mang theo lương thực và quân nhu, mỗi tên lính chỉ mang theo bảy ngày lương khô. Nếu như trong hai ngày họ không công được Khai Kinh, vậy họ chỉ có thể lui về Tân Nghĩa Châu, có lẽ trực tiếp tìm nơi nương tựa Kim quốc.
Ngưu Cao đi vài bước, cười nói:
- Trương tướng quân là để chúng ta trực tiếp đi thuyền bắc thượng, đánh hạ Tân Nghĩa Châu, phong tỏa sông Áp Lục?
- Đúng vậy!
- Trên thời gian có kịp hay không?
Ngưu Cao hỏi vấn đề mấu chốt nhất.
- Về thời gian hẳn là kịp!
Nguyễn Tiểu Nhị bên cạnh nói:
- Chúng ta đã tính toán qua, từ đảo Đông An tới cửa sông Áp Lục ước chừng thời gian ba ngày, bao gồm đánh hạ Tân Nghĩa Châu, tổng cộng ba ngày rưỡi là đủ rồi. Mà quân địch tới Khai Kinh lại trở về Tân Nghĩa Châu thì cần thời gian sáu ngày, bờ sông Áp Lục không có thuyền nào, cũng chỉ có hai cây cầu nổi, chỉ cần phá hủy hai cây cầu nổi này, quân địch sẽ không cách nào tìm nơi nương tựa Kim quốc.
Ngưu Cao nhìn thoáng qua Nguyễn Tiểu Nhị cười nói:
- Nguyễn tướng quân sẽ đi cùng ta chứ?
Nguyễn Tiểu Nhị gật đầu:
- Ta sẽ làm dẫn đường, dẫn Ngưu Đô Thống tới thành Tân Nghĩa. Mặt khác, phá hủy cầu nổi cũng để ta phụ trách!
Ngưu Cao vui mừng:
- Vậy hiện giờ chúng ta sẽ xuất phát!
…