Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 114 - Chương 82: Hạ Mã Uy. (2)

Chương 82: Hạ mã uy. (2) Chương 82: Hạ mã uy. (2)Chương 82: Hạ mã uy. (2)

Hắn giục ngựa tiến tới, trước tiên lấy ra một tấm quyết đeo lên ngón cái, rút một mũi tên từ ống tên phía sau ra. Hắn phát hiện tên cũng ngắn và nhỏ hơn tên cung bộ bình thường, lông vũ phía sau cũng cố ý tu bổ, cực kỳ chỉnh tề.

Cài tên vào cung, tên ở bên phải cung, mắt tại bên trái cung, chậm rãi kéo dây cung.

- Không đúng!

Chu Đồng lập tức phát hiện sai lầm của hắn. Lý Diên Khánh vẫn dùng phương pháp bắn của cung bộ. Chu Đồng nghiêm túc nói:

- Thế như truy phong, mắt như lưu điện, căng hết cung, bắn tên gấp, mắt không chớp nhìn, thân ngồi thoải mái, không mất thăng bằng, buông tên như phá!

Lý Diên Khánh nghiêm túc trong lòng, bỗng nhiên kéo căng cung, ánh mắt như điện, liếc nhìn phía trước, gần như không dừng lại, khi mũi tên tiếp xúc mục tiêu, một mũi Điêu Linh Tiễn bắn ra tựa như tia chớp, cạch một tiếng, trúng bia ngoài tám mươi bước. Lý Diên Khánh nhịn không được thầm khen hay cho bản thân mình, học sinh bên cạnh cũng vỗ tay.

Cung kỵ hơi nhỏ, nhưng thế năng lớn hơn, lực cánh tay không thể bền bỉ, giương cung thì cần bắn ra, cho nên yêu cầu thị lực và tiễn thuật cực kỳ cao.

Nhưng Chu đồng lại cười lạnh một tiếng:

- Ngươi đây là đứng im bắn tên, có khác gì cung bộ?

Chu đồng rút một thanh cung thanh đồng khổng lồ bên trong ống tên của lão, lại rút hai mũi tên sắt, tất cả mọi người cùng kinh hô:

- Cung đồng tên sắt!

Cung đồng tên sắt trong truyền thuyết hôm nay lại xuất hiện trước mắt họ, khiến tâm thần của mười hai sinh viên dao động. Chu Đồng danh xưng thiết tí, chính là dùng cung kỵ nổi danh thiên hạ. Đại Tống vô số người cung kỵ ưu tú, sở dĩ Chu Đồng trổ hết tài năng trong cung kỵ, là ở chỗ cung đồng tên sắt đặc biệt của lão.

Chu Đồng phóng ngựa chạy, hai bên trái phải đều có bia tên, liền thấy lão kéo cung như trăng, một mũi tên sắt bắn ra như thiểm điện, xuyên thấu mục tiêu ngoài trăm bước. Lão lại uốn người đổi thành tay phải cầm cung, tay trái kéo dây cung, mũi tên khác bỗng nhiên bắn ra, lại xuyên thấu mục tiêu bên phải ngoài trăm bước.

Khi lão quay đầu trở về, lại vươn người xuống dưới bụng ngựa, một lần nữa kéo cung, mục tiêu lần này là hai người gỗ di chuyển nhanh chóng ngoài trăm bước, hai mũi tên sắt chuẩn xác bắn trúng người gỗ di động, tay trái bắn mắt trái, tay phải bắn mắt phải, không sai chút nào.

Mọi người nhìn trợn mắt há mồm, lúc nào họ được nhìn thấy tiễn pháp cao minh như vậy, ngay cả vỗ tay cũng quên. Lý Diên Khánh càng xấu hổ cúi thấp đầu. Hắn tự cho rằng mình tiễn pháp cao minh, hiện giờ hắn mới biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Chút tiễn thuật vớ vẩn kia so với cung đồng tên sắt của Chu Đồng đơn giản là đom đóm so với trăng sáng, chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm.

- Các ngươi đều thấy được, kéo cung trái phải, đây chính là trình độ của các ngươi một năm sau. Hiện giờ bắt đầu huấn luyện, mỗi người kéo cung một trăm lần!

Trở về từ Huyện Học, mỗi người đều mệt tới kiệt sức. Vương Quý và Thang Hoài nằm lỳ trên giường rên lên đau đớn. Hôm nay họ kéo cung ba trăm lần, buổi chiều lại chạy bộ năm mươi dặm, toàn thân dường như vỡ ra thành từng mảnh, hai tay và hai chân dường như đã rời người đi xa.

Chờ lúc trở về nhà, cảm giác cực kỳ đau nhức và mệt mỏi cùng ập tới, khiến họ đau đớn không chịu nổi. Vương Quý và Thang Hoài kêu to hối hận, không nên học võ với Chu Đồng.

Hai nha hoàn loay hoay chung quanh, vừa nấu nước, vừa vắt khăn nóng, đấm lưng bóp chân cho họ, khiến Lý Diên Khánh nhìn thấy nhíu chặt mày, lắc đầu quay người rời đi.

Lý Diên Khánh và Nhạc Phi vẫn có thể chịu đựng, mỗi ngày trước khi chạy bộ họ nâng tạ đá một trăm lần, lại kiên trì không ngừng chạy bộ cự ly dài, chạy bộ với họ rất nhẹ nhàng, chỉ là kéo cung ba trăm lần, khiến hai cánh tay của họ cực kỳ bủn rủn.

Nhưng lúc này Nhạc Phi lại không để ý tới thân thể mỏi mệt, gã lo lắng tìm Lý Diên Khánh tại phòng ăn. Gã phát hiện mỗi ngày đều phải học cưỡi ngựa bắn cung, ngày nào cũng như vậy, họ nào còn thời gian đọc sách chuẩn bị kiểm tra?

- Lão Lý, nếu không chúng ta đi nói cho Chu sư phụ một chút, đổi thành hai ngày học khóa cưỡi ngựa bắn cung một lần đi!

Vừa vặn Vương Quý tìm tới Lý Diên Khánh, gã nghe được đề nghị của Nhạc Phi, cũng trách móc theo:

- Đúng thế! Đi nói một chút đi, chúng ta ngay cả đũa cũng cầm không nổi, mỗi ngày đều học cưỡi ngựa bắn cung, không phải muốn mạng nhỏ của chúng ta sao?

Lý Diên Khánh cười lắc đầu:

- Các ngươi nghĩ quá đơn giản, buổi sáng Chu sư phụ đã nói qua, không muốn học có thể rời khỏi, hiện giờ ta đưa ra yêu cầu, không phải là rút lui sao?

- Vậy phải làm thế nào? Chúng ta đọc sách thế nào?

Nhạc Phi sầu lo tới cực điểm, gã đương nhiên không muốn rời khỏi khóa cưỡi ngựa bắn tên, nhưng gã lại muốn thi lên Châu Học, gã nên làm gì bây giờ?

- Đúng vậy! Ta cũng muốn đọc sách, vậy phải làm gì bây giờ?

Thang Hoài nắn bóp cánh tay vô cùng nhức mỏi của gã lẩm bẩm nói.

Lý Diên Khánh cầm túi sách lên nói:

- Còn có thể thế nào, lợi dụng lúc ban đêm đọc sách thôi! Ban ngày luyện võ, ban đêm đọc sách, kỳ thực cuộc sống này cũng không tệ, các ngươi tiếp tục suy nghĩ biện pháp đi! Ta đi học trước.

Nhạc Phi bất đắc dĩ, cũng đành nhặt túi sách lên trở về phòng. Vương Quý và Thang Hoài mở to mắt, hai người họ nên làm gì?

Lý Diên Khánh trở lại thư phòng mở ra một chiếc rương gỗ lớn, rương gỗ này tràn đầy sách, chí ít nặng hơn trăm cân. Hắn mở nắp rương ra, trong rương xếp chồng chỉnh tề mười bản kinh thư.

Khoa cử triều Tống chủ yếu thi thất kinh, trong đó Dịch, Thi, Thượng Thư, Chu Lễ, Lễ Ký định là đại kinh, Luận Ngữ cùng Mạnh Tử định là kiêm kinh, thi tỉnh và thi giải đều như thế.

Nhưng từ sau biến pháp của Vương An Thạch, một lần nữa tiến hành thuyết minh Kinh Thi, Thượng Thư và Chu Lễ, biên soạn làm Chu Quan Tân Nghĩa, Mao Thi Nghĩa và Thượng Thư Nghĩa, cùng được xưng là Tam Kinh Tân Nghĩa, trước mắt khoa cử chủ yếu thi cái này.

Cũng không phải đơn giản là đọc ba quyển sách, trong đó Mao Thi Nghĩa hai mươi quyển, Thượng Thư Nghĩa mười ba quyển, cùng Chu Quan Tân Nghĩa mười sáu quyển, cộng lại gần năm mươi quyển, không chỉ phải đọc thuộc làu làu, còn phải hiểu hàm nghĩa trong đó.

Lý Diên Khánh nhận được sự dạy bảo chân thành của ân sư Diêu Đỉnh, đọc sách năm năm ở học đường Lộc Sơn, chỉ đọc Tam Kinh Tân Nghĩa.

Lý Diên Khánh đã có thể đọc ngược giải thích năm mươi quyển kinh văn trôi chảy, đồng thời hắn còn ghi chép hai mươi mấy bản bút ký thật dày, đây đều là nội dung bài học mà sư phụ Diêu Đỉnh dạy hắn năm năm qua, hắn chỉ lợi dụng thời gian một năm, ôn tập cẩn thận mấy lần bút ký bài giảng của sư phụ Diêu Đỉnh, là có thể đi tham gia thi phát giải.

Lý Diên Khánh lấy sách và bút ký ra ngoài, xếp thành ngọn núi nhỏ bên người. Hắn tìm được mười hai quyển sách đóng chỉ thật dày đã hơi vàng từ trong rương, đây là bút ký phụ thân Lý Đại Khí của hắn viết khi đọc sách năm đó, đều là lý giải chủ yếu của Lý Đại Khí đối với Tam Kinh Tân Nghĩa.

Năm đó Lý Đại Khí là giải nguyên đứng đầu thi giải Tương Châu, kinh thư trong nhà cũng từng chất chồng như núi, về sau cơ bản đều bị gã bán sạch, nhưng mười hai bản bút ký đọc sách này lại bị Vân Nương vợ gã dùng giấy dầu bọc lại, Vân Nương muốn lưu lại cho con mình, khiến nàng ở dưới cửu tuyền cảm thấy vui mừng chính là, mười năm sau, mươi hai bản bút ký tinh yếu này lại được con trai sử dụng.

Bình Luận (0)
Comment