Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 120 - Chương 87: Phong Ba Thất Ngựa (3).

Chương 87: Phong ba thất ngựa (3). Chương 87: Phong ba thất ngựa (3).Chương 87: Phong ba thất ngựa (3).

Vài chục năm, ngoại trừ trang giấy hơi vàng, thứ khác bảo tồn hoàn hảo, toàn toàn tương tự năm đó. Nhìn vật nhớ người, Lý Đại Khí lại nhớ tới ái thê qua đời, mũi gã chua chua, khóe mắt hơi đỏ lên.

Lý Diên Khánh không quấy rầy phụ thân suy nghĩ, qua một hồi lâu, Hỉ Thước bưng trà tiến vào phòng, lúc này Lý Đại Khí mới thoát khỏi hồi ức, hai người ngồi xuống.

- Hôm nay ta đi gặp Tam tộc… Lý Văn Quý kia.

Lý Đại Khí biết con trai cực kỳ phản cảm Lý Văn Quý, liền vội vàng đổi giọng, tiếp tục nói:

- Không ngoài dự liệu, hắn quả nhiên nhắc tới chuyện con ngựa, muốn chúng ta trả ngựa lại cho hắn. Hắn cứ chắc chắn ngựa là của hắn, ta đương nhiên sẽ không đáp ứng, liền để hắn đi tìm Tộc trưởng thương lượng việc này.

- Sau đó thì sao?

Lý Diên Khánh lại hỏi, hắn rất muốn biết phụ thân rập khuôn theo lời Lý Văn Quý, dĩ nhiên dắt ngựa trở về.

- Sau đó đương nhiên là trở mặt, về sau Lý Văn Quý thả ra lời hung ác…

Lý Đại Khí do dự một lát, sửa sang lại mạch suy nghĩ rồi nói:

- Khánh nhi, cũng không phải vi phụ sợ hãi Lý Văn Quý, đương nhiên cũng sẽ không chịu thua, giao giựa cho hắn, chỉ là hắn đưa ra tộc quy, rất bất lợi cho chúng ta!

- Tộc quy!

Lý Diên Khánh cười khinh miệt:

- Chẳng lẽ tộc quy yêu cầu ta nhất định phải giao ngựa cho hắn?

- Đúng là như thế! Tộc quy có một quy định rõ ràng khi tộc nhân tranh chấp tài vật, nếu như vãn bối và trưởng bối trong tộc xảy ra tranh chấp tài vật, vãn bối cần giao tài vật cho trưởng bối trước, sau đó khiếu nại Tộc trưởng điều giải, điều giải không thành lại do trưởng lão trong tộc tiến hành phán quyết tại từ đường. Lý Văn Quý dùng điều này để nói chuyện, yêu cầu chúng ta giao ngựa cho hắn trước, cha rất khó xử lý!

- Ta biết cha rất để ý tộc quy, nhưng trong tộc quy cũng có quy định, lúc tộc nhân nghèo túng, gia tộc cũng phải cực lực tương trợ. Năm đó chúng ta ngay cả cơm cũng không kịp ăn, cũng không thấy tộc quy phát huy tác dụng gì cả?

Lý Diên Khánh nói không nặng, nhưng cực kỳ sắc bén, một câu liền xé áo ngoài dối trá của tộc quy. Lý Đại Khí bất đắc dĩ cười khổ một tiếng nói:

- Tộc quy là một thanh đao rất sắc bén, chỉ là nó nằm trong tay Lý Văn Quý, dưới lưỡi đao, chúng ta chỉ có thể né tránh. Khánh nhi, vẫn nên nghe một câu của vi phụ đi! Trước tiên giao ngựa cho hắn, chặn miệng hắn, chờ Tộc trưởng trở về, sau đó chúng ta nói chuyện với Tộc trưởng.

- Nhưng vận mệnh của chúng ta không nằm trong tay Lý Văn Quý!

Lý Diên Khánh chém đinh chặt sắt nói:

- Để ta giao ngựa ra, thỏa hiệp nhẫn nhục với Lý Văn Quý, Lý Diên Khánh ta không làm được.

Lý Đại Khí hơi nóng vội, tại sao con trai lại bướng bỉnh cứng ngắc như vậy, không hiểu được thay đổi chứ?

- Khánh nhi, cũng không phải phụ thân thực sự giao ngựa cho hắn, chỉ là vì chặn miệng hắn, không để hắn dùng tộc quy tới nắm chuôi chúng ta, tranh thủ thời gian cho chúng ta. Chỉ cần Tộc trưởng trở lại, ta sẽ mời Tộc trưởng đòi ngựa trở về, chuyện này sẽ chấm dứt, đây là một loại sách lược, Khánh nhi hiểu chưa?

Lý Diên Khánh thầm lắc đầu, thực chất phụ thân vẫn nhu nhược không hề thay đổi, luôn luôn dùng thỏa hiệp nhượng bộ để giải quyết sự cố.

Thực tình không biết chuyện con ngựa chỉ là Lý Văn Quý thăm dò, thỏa hiệp nhượng bộ sẽ chỉ khiến đối phương càng thêm phách lối, càng làm nặng nề hơn. Phụ thân căn bản không nên đi tìm Lý Văn Quý, lờ Lý Văn Quý đi sẽ là biện pháp ứng đối tốt nhất.

Nghĩ tới đây, Lý Diên Khánh cố gắng nói với phụ thân bằng một giọng điệu bình tĩnh:

- Cha không cần quan tâm chuyện này, sáng sớm ngày mai cứ về An Dương, tự con sẽ xử lý!

- Con…

Lý Đại Khí nhất thời nói không ra lời, gã nóng vội đi vòng tròn, muốn khuyên con trai, nhưng đôi mắt con trai biểu lộ quả quyết và kiên nghị khiến cho gã không mở miệng được.

Càng nghĩ, chuyện này quả thực không phải gã có thể giải quyết. Lý Đại Khí đành phải thở một hơi thật dài:

- Được rồi! Ta đi tìm Tộc trưởng, xem ra chuyện này chỉ có Tộc trưởng ra mặt mới có thể giải quyết.



Trời vừa sáng hôm sau, Lý Đại Khí liền thuê một chiếc xe lừa trở về huyện An Dương. Thớt ngựa đỏ kia gã vẫn lưu lại cho con trai, gã lo lắng lỡ như Lý Văn Quý thực sự cướp ngựa đi, chí ít con trai còn ngựa dự bị.

Nhưng Lý Diên Khánh căn bản không để chuyện này ở trong lòng, hắn vẫn chạy bộ đọc sách tập võ bình thường. Từ khi Lý Đại Khí rời đi, phong ba thất ngựa giống như bong bóng xà phòng bị đâm thủng, không có bất cứ tin tức gì. Liên tục ba ngày, Lý Văn Quý cũng không gây sự với Lý Diên Khánh, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Buổi chiều ngày nọ, Lý Diên Khánh luyện tập cưỡi ngựa bắn tên trên giáo trường giống như ngày thường. Thiên phú bắn tên của hắn khiến Chu Đồng nhìn mà than thở. Thành tựu mà Lý Diên Khánh đạt được còn mạnh hơn vài phần so với người khác khổ luyện ba năm.

- Vương Quý, ta đã nói bao nhiêu lần, bắn tên cùng lúc nhất định phải giữ chặt cung!

Mắt thấy Vương Quý lại bắn trượt, Chu Đồng hơi tức giận, dùng gậy gỗ chỉ vào Vương Quý quát:

- Ta bảo ngươi mỗi ngày luyện tập lực lượng, ngươi rốt cuộc có luyện hay không?

Vương Quý ủ rũ cúi đầu nói:

- Học sinh quả thực luyện, nhưng không biết tại sao thời điểm kéo cung, cánh tay lại không vững!

- Đó chính là lực lượng không đủ, đoán chừng bình thường ngươi lười biếng, không có khổ luyện. Từ giờ trở đi ngươi tạm dừng cưỡi ngựa bắn cung, một lòng luyện lực lượng cho ta, hai tay nâng tạ đá hai mươi cân đi năm trăm bước, hiện giờ liền đi!

Vương Quý mặt mũi tràn ngập sợ hãi, nâng tạ đá hai mươi cân đi năm trăm bước, cánh tay của gã có còn hay không? Gã nơm nớp lo sợ hỏi:

- Sư phụ, có thể nâng tạ mười cân trước hay không?

Chu Đồng trừng mắt:

- Ngươi còn dám cò kè mặc cả với ta?

Vương Quý sợ hãi chạy đi xa:

- Hiện giờ ta sẽ đi luyện!

Chu Đồng lườm bóng lưng Vương Quý một chút, lúc này mới quát Lý Diên Khánh:

- Hiện giờ tới phiên ngươi, hôm nay bắn ba phát liên tục, bắn tám mươi bước!

Mặc dù Lý Diên Khánh đã có thể luyện kéo cung hai bên, nhưng Chu Đồng cảm thấy vẫn không nên nóng vội, nhất định phải để Lý Diên Khánh tích lũy lắng đọng nửa năm sau mới bắt đầu.

Đây cũng là Chu Đồng nhìn ra một điểm yếu của Lý Diên Khánh, đó chính là năng lực khống chế ngựa còn chưa đủ, nhất định phải làm vững chắc cơ sở, tương lai của Lý Diên Khánh mới trở thành cao thủ cưỡi ngựa bắn cung chân chính.

Lý Diên Khánh không nói một lời, đeo ống tên lên lưng xoay người lên ngựa, giục ngựa chạy tới giáo trường, ánh mắt sắc bén nhìn mục tiêu ngoài tám mươi bước.

Lý Diên Khánh bắn cung bộ có thể kéo được cung một thạch, cung kỵ có thể kéo cung tám đấu, bình thường mà nói, cung càng nặng tầm bắn càng xa, yêu cầu lực lượng đối với cung thủ rất lớn, muốn bắn mục tiêu ngoài trăm bước, ít nhất phải kéo được cung một thạch rưỡi mới được.

Lý Diên Khánh giục ngựa chạy gấp, rút ba mũi tên ngậm trong miệng, trong nháy mắt liền chạy tới cách mục tiêu ngoài tám mươi bước. Lúc này hắn đổi dùng hai chân khống chế ngựa, lấy một mũi tên từ trong miệng ra cài cung kéo dây. Hắn kéo cung như trăng tròn, bắn ra một tên, tên như sét đánh, bắn trúng hồng tâm.

Bình Luận (0)
Comment