Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 121 - Chương 88: Tin Dữ Truyền Đến.

Chương 88: Tin dữ truyền đến. Chương 88: Tin dữ truyền đến.Chương 88: Tin dữ truyền đến.

Nhưng Lý Diên Khánh không nhìn kết quả, cùng lúc tên rời dây cung, hắn lại rút mũi tên thứ hai, khóe mắt nhằm chuẩn mục tiêu, lại kéo cung bắn lần nữa.

Lúc này thân thể Lý Diên Khánh hơi nghiêng, hắn nhanh chóng điều chỉnh thân thể, nhưng chiến mã đã vọt ra hơn hai mươi bước, Chu Đồng yêu cầu ba phát liên tục là bắn liên tiếp ba mũi tên trong vòng ba mươi bước, hắn không thể do dự nữa, trong nháy mắt ngựa xông ra khỏi tuyến ba mươi bước hắn giương cung lắp tên bắn ra tên cuối cùng.

Nơi xa truyền đến tiếng vỗ tay ủng hộ, ba mũi tên của Lý Diên Khánh đều trúng hồng tâm, đây đã là thành tích cực tốt, coi như binh sĩ xạ kỵ chuyên nghiệp của quân đội cũng chưa chắc bắn được đặc sắc như vậy, huống chi Lý Diên Khánh chỉ luyện hơn một tháng.

Chu Đồng lại không hề có chút tán dương, mặt vẫn âm trầm hỏi:

- Ngươi biết vấn đề của mình ở chỗ nào không?

Lý Diên Khánh biết rõ trong lòng, cúi đầu nói:

- Học sinh khống chế ngựa vẫn hơi yếu một chút.

Chu Đồng gật đầu:

- Xem ra ngươi cũng hiểu rõ trong lòng. Hôm nay ngươi chỉ miễn cưỡng bắn được ba phát liên tục, đã khống chế ngựa kém, thì cẩn thận luyện tập cưỡi ngựa, việc này không có bí quyết gì, quen thì sinh xảo, ta cho ngươi luyện tập cưỡi ngựa hai tháng, hai tháng sau chúng ta bắn đầu luyện tập bắn bia di động.

- Học sinh nhớ kỹ!

Chu Đồng không để ý tới Lý Diên Khánh nữa, lại quay đầu hỏi Nhạc Phi:

- Ngươi luyện nỏ hai thạch thế nào rồi?



Buổi chiều Lý Diên Khánh và Nhạc Phi nghe xong tọa đàm luật học, liền vội vàng chạy tới chuồng ngựa trường học. Mặc dù học luật không thuộc về phạm trù thi Châu hoặc là thi phát giải, nhưng là nội dung của khoa cử tiến sĩ và võ cử nhân, Lý Diên Khánh chưa hề tiếp xúc, Nhạc Phi cũng như thế.

- Diên Khánh, ta cảm thấy luật pháp rất buồn tẻ, nếu không phải tương lai phải kiểm tra, ta sẽ không đụng tới nó, ngươi cảm thấy thế nào?

Lý Diên Khánh nở nụ cười:

- Ngay cả Nhạc Phi luôn lấy nhẫn nại làm danh xưng cũng cảm thấy đau đầu, xem ra luật pháp này thực sự cực kỳ buồn tẻ, chẳng qua… ta cảm thấy nó lại rất đơn giản.

- Đơn giản?

Nhạc Phi khó hiểu hỏi:

- Nó đơn giản chỗ nào?

- Ngươi không nghe sư phụ nói sao, chỉ thi một vài điều, cũng không thi án lệ gì, chỉ học thuộc lòng là được rồi, việc này cũng không khác thi minh kinh lúc trước, về phần thi luật pháp võ cử nhân, ta nghĩ sẽ đơn giản hơn.

- Việc này khó nói, Cố sư phụ kia xuất thân khoa minh kinh, động một chút lại nói, khi đó chúng ta thi cái gì? Ba mươi năm trước là lịch cũ, còn là khoa minh kinh, nói thực, ta không quá tin tưởng hắn.

- Ngươi nói đúng, có thể ta nghĩ quá đơn giản, chẳng qua đây là chuyện nhiều năm sau, hiện giờ chúng ta không cần đặt nó trong lòng.

Hai người cười cười, bước nhanh tới chuồng ngựa cách đó không xa. Chuồng ngựa Huyện Học dựa vào khu ký túc xá, chiếm diện tích khá lớn, bình thường mấy trăm con lừa và mấy chục con ngựa gửi lại nơi này, gần như mỗi học sinh đều có lừa của mình, ngựa của đám người Lý Diên Khánh cũng để ở đây, có mã phu đặc biệt chiếu cố.

Chuồng ngựa ở phía đông chuồng lừa, diện tích không lớn bằng chuồng lừa. Họ tới cách chuồng ngựa còn mấy chục bước, thấy một học sinh vội vàng đi ra từ trong chuồng ngựa, Lý Diên Khánh vừa nhìn liền nhận ra người này, chính là Lý Bảo Nhi cháu của Lý Văn Quý.

Lý Bảo Nhi cũng đọc sách ở Huyện Học, nhưng gã cưỡi lừa tới trường, cũng không cưỡi ngựa, Lý Diên Khánh lập tức sinh lòng nghi ngờ, Lý Bảo Nhi tới chuồng ngựa làm gì?

- Này!

Lý Diên Khánh hô một tiếng, tăng tốc độ đi qua. Lý Bảo Nhi quay đầu nhìn thấy Lý Diên Khánh, gã càng thêm bối rối, nhanh chân chạy như bay tới khu ký túc xá phía xa.

Lý Diên Khánh còn muốn đuổi theo, lại bị Nhạc Phi kéo lại.

- Ngựa không có việc gì, đừng đuổi theo!

Lý Diên Khánh cũng trông thấy chuồng ngựa có mã phu, hắn liền dừng lại, trừng mắt nhìn Lý Bảo Nhi, trực giác nói cho hắn biết, Lý Bảo Nhi chắc chắn tới vì Tuyết Kiếm của hắn.

- Bảo ca nhi kia rất thích con ngựa trắng này!

Một mã phu già lưng còng xuống chỉ Tuyết Kiếm của Lý Diên Khánh chậm rãi nói:

- Đúng là nó, Bảo ca nhi nhìn nó gần nửa canh giờ, có thể thấy hắn thực sự rất thích.

- Hắn không có động tay chân với ngựa của ta chứ! Ví dụ như cho thứ gì vào đồ ăn cửa ngựa?

Lý Diên Khánh vẫn rất hoài nghi, Lý Bảo Nhi chỉ đơn giản là thích ngựa của mình hay sao? Lý Văn Quý không để gã tới làm chuyện gì xấu xa chứ?

Mã phu cười, trên mặt để lộ hai chiếc răng thỏ lớn:

- Ta cũng rất lo lắng, cho nên nhìn chằm chằm hắn, nhưng tiểu quan nhân xin yên tâm, hắn không làm chuyện gì khiến người ta hoài nghi, chỉ là ưa thích con ngựa trắng này.

Ngừng một chút, mã phu lại tăng giọng điệu bổ sung:

- Hắn thật sự rất thích!

Lý Diên Khánh đại khái cũng đoán được mấy phần, có lẽ Lý Bảo Nhi nghe được chút tin tức, cho là tổ phụ gã nắm chắc thắng lợi, con ngựa này sẽ nhanh chóng thuộc về gã, cho nên gã chạy đến xem chiến lợi phẩm trước, tiểu tử kia lòng tham trí ngắn, lại nhát như chuột.

- Diên Khánh, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về thôi!

Lý Diên Khánh luôn cảm thấy bất an trong lòng, liền cảm ơn mã phu, lúc này mới xoay người lên ngựa, cùng Nhạc Phi rời khỏi Huyện Học, đi tới chỗ ở của họ.

Vừa đến cửa nhà, Lý Diên Khánh đã thấy Trung thúc lo lắng đi qua đi lại ở cửa. Lý Diên Khánh bỗng cảm thấy không ổn trong lòng, vội vàng tung người xuống ngựa, đi tới hỏi:

- Trung thúc, sao ngươi lại tới đây, xảy ra chuyện gì?

Trung thúc nhìn thấy Lý Diên Khánh, vội vàng tiến tới giữ chặt hắn, lo lắng nói:

- Tiểu quan nhân, Tộc trưởng xảy ra chuyện rồi!

Lý Diên Khánh giật mình:

- Tộc trưởng xảy ra chuyện gì? Nói từ từ, đừng nóng vội!

Trung thúc ổn định tinh thần một chút nói:

- Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, là phu nhân nhận được một phong thư bồ câu gửi tới từ An Dương, nói dường như lão gia bị trọng thương, tình hình rất nghiêm trọng. Phu nhân gấp đến độ không chịu được, cũng không biết nên làm gì, nàng liền chạy đến tìm ta, mời ngươi tới An Dương xem một chút.

Lý Diên Khánh lập tức lo lắng trong lòng, Tộc trưởng lại xảy ra chuyện gì? Như vậy phụ thân của hắn thì sao? Phụ thân đi tìm Tộc trưởng, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!

Lý Diên Khánh vội vàng quay đầu nói với Nhạc Phi:

- Làm phiền ngày mai xin Chu sư phụ cho ta nghỉ, ta phải lập tức tới huyện An Dương, ta rất lo lắng cho phụ thân.

Nhạc Phi gật đầu:

- Ngươi cứ yên tâm đi thôi! Ta sẽ giải thích tình huống cho Chu sư phụ.

Lý Diên Khánh trở về phòng thu thập một chút, liền xoay người lên ngựa, giục ngựa chạy gấp tới huyện An Dương.



Huyện An Dương thuộc quản lý của Tương Châu, cách huyện Thang Âm chừng tám mươi dặm, đồng thời cũng là thành trì lớn nhất phía tây nam Hà Bắc, chu vi thành trì dài hơn ba mươi dặm, nhân khẩu gần hai mươi vạn người, là một tòa thành lớn thương nghiệp phồn hoa.

Lúc canh một nửa đêm, Lý Diên Khánh tới huyện thành An Dương, lúc này cửa thành đã đóng, phải giờ thìn ngày tiếp theo mới mở cửa, nhưng hiệu lương Lý Ký không chỉ kinh doanh trong thành, ở mép nước ngoài thành cũng có một tòa nhà kho.

Bình Luận (0)
Comment