Chương 111: Chuyện ở tửu lâu (2).
Chương 111: Chuyện ở tửu lâu (2).Chương 111: Chuyện ở tửu lâu (2).
Mặt khác, nếu như quan viên tại chức bởi vì không có công danh mà tham gia thi, cũng phải thi đơn độc. Trên thực tế, những tin tức này đã nghiêm ngặt kiểm tra lúc thi huyện, hiện giờ hỏi lần nữa chỉ làm theo thông lệ.
- Tổ phụ đã tạ thế, phụ thân không làm quan.
Giám khảo nhìn Lý Diên Khánh một chút, lại hỏi:
- Vậy cha ngươi mưu sinh bằng việc gì?
Tại triều Tống, thương nhân có thể tham gia khoa cử, nhưng hộ kỹ nữ, tội phạm, tư lại, tăng đạo không được phép tham gia khoa cử. Lý Diên Khánh nhỏ tuổi, lại là học sinh trong huyện, cho nên giám khảo không hỏi hắn, mà hỏi phụ thân hắn.
- Gia phụ làm nghề nông mà sống.
Trong nhà Lý Diên Khánh có mười mẫu đất, phụ thân hắn không có công danh, lại không kinh thương, đương nhiên là nghề nông. Rất nhiều thương nhất cũng mua ruộng ở nông thôn, mục đích chủ yếu là chuyển thân phận của mình thành nghề nông. Mặc dù triều Tống tử tế với thương nhân, cho phép tham gia khoa cử, nhưng muốn trúng cao là không thể nào, rất nhiều quan chủ khảo đều không cân nhắc tới con cái thương nhân.
Thẩm tra đối chiếu hoàn tát, giám khảo đóng dấu lên phiếu, đưa phù phiếu cho Lý Diên Khánh:
- Có thể, chúc khao cử trúng cao!
Phù phiếu là chứng nhận thi cử, cầm được chứng nhận thi cử, liền đợi tới tháng sau tham gia thi, trong khoảng thời gian này thí sinh có thể về nhà, cũng có thể chờ tại huyện An Dương. Bình thường mà nói, phần lớn thí sinh các nơi khác đều sẽ lựa chọn chờ tại huyện An Dương, bởi vì trong thời gia này sẽ truyền ra các lợi tin tức. Tin tức rất quan trọng, có lúc, một biến động thi cử phạm vi nhỏ bé sẽ quyết định thi sinh có thể thi đậu hay không.
Lý Diên Khánh chờ một lát ở ngoài cửa lớn, Trương Hiển và Tần Lượng đi ra. Trương Hiển đi tới cười nói:
- Lão Lý, thời gian còn sớm, ta và Tần Lượng muốn tới Châu Học nhìn xem, cùng đi chứ!
- Châu Học đã bắt đầu báo danh sao?
- Còn chưa có! Nhưng chúng ta muốn đi xem, rất có thể chúng ta sẽ trực tiếp lên Châu Học rồi.
Thi giải chỉ trúng tuyển mười lăm cử nhân, lại có năm trăm bảy mươi mấy thí sinh, gần như phần lớn đều thi rớt. Chẳng qua họ thông qua thi huyện, có thể trực tiếp lên Châu Học, không cần tham gia thi nhập học của Châu Học, lại tiến vào thượng xá và nội xá, coi như không tệ, không thi đậu cử nhân mà tiến vào Châu Học, đối với họ cũng là một kết cục tốt đẹp.
Nhất là Tần Lượng là người thứ chín bảy trên bảng Ất, treo ở đuôi, gã tự hiểu lấy mình, đương nhiên muốn đi du lãm Châu Học một phen. Trương Hiển xếp thứ hai mươi tư bảng Ất, gã cũng không có lòng tin ban đầu, cũng muốn đi xem Châu Học.
Hai người mong đợi nhìn lại Lý Diên Khánh, nhưng Lý Diên Khánh lại cự tuyệt:
- Ta về trước học thuộc lòng, sẽ không đi được.
Trương Hiển bất đắc dĩ, đành phải tự giễu cười nói:
- Lần này xem ra lão Lý muốn liều chết tới cùng với khoa cử rồi. Được rồi! Tự chúng ta tới Châu Học.
Châu Học không nằm trong huyện thành, mà ở dưới núi Đồng Tước cảnh sắc tú lệ, cách huyện thành chừng ba mươi dặm, phải thuê xe tới.
Ba người mỗi người đi một ngả, Trương Hiển và Tần Lượng thuê một cỗ xe bò đi Châu Học, mà Lý Diên Khánh một thân một mình trở về khách sạn.
Mãi tới khi chạng vạng tối, Trương Hiển và Tần Lượng vẫn chưa về; điều này khiến Lý Diên Khánh có hơi lo lắng, hắn không tài nào đọc sách nổi nữa; rảo bước tới đại sảnh nhà trọ. Chưởng quỹ Vương thấy hình như hắn có chuyện gì đó, bèn bước lên cười hỏi:
- Tiểu quan nhân có chuyện gì cần nhờ chúng ta giúp đỡ sao?
- Hai người bạn của ta tới Châu Học, tới giờ vẫn chưa về, ta hơi lo lắng, muốn hỏi đâu là đường đi tới Châu Học?
- Bọn họ đi từ lúc nào vậy?
- Khoảng buổi chiều sớm.
Chưởng quỹ Vương nở nụ cười, đáp:
- Nếu đi từ buổi sáng thì bây giờ may ra về kịp; nhưng nếu tới chiều mới đi thì chắc chắn không kịp trở về rồi, chí ít trưa mai mới về được. Đường tới Châu Học rất gập ghềnh, ngồi xe bò đi cũng phải mất tới nửa ngày ấy chứ! Tiểu quan nhân, bọn họ ngồi xe bò đi phải không?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Bọn họ thuê một chiếc xe bò!
- Vậy thì đúng rồi. Buổi tối xe bò không đi trên con đường ấy đâu, chắc chắn bọn họ phải qua đêm trên trấn rồi; chuyện này đã thành lệ, tiểu quan nhân cứ yên tâm! Sẽ không có chuyện gì đâu.
Nghe chưởng quỹ Vương nói vậy, nỗi lo trong lòng Lý Diên Khánh mới vơi chút ít, hắn lại hỏi:
- Bên đó có nhà trọ không?
- Đương nhiên là có rồi, trên trấn nhỏ có ba nhà trọ lận đó! Ngoài ra còn có bảy, tám tửu quán, tiền kiếm được đều từ những tú tài ở Châu Học đó. Ở bên kia náo nhiệt lắm, hai người bạn kia của tiểu quan nhân hẳn là tới đó thăm bạn bè nhỉ? Làm gì có chuyện buổi tối không uống chút ít chứ!
Lý Diên Khánh lập tức tỉnh ngộ, hai vị đường huynh của Trương Hiển đều ở Châu Học, Tần Lượng cũng có vài người thân ở Châu Học, đương nhiên bọn họ muốn gặp mặt người thân mình rồi; dù gì thì thi cử xong cũng rảnh rỗi, không chừng bọn họ còn ở đó vài ngày ấy chứ. Vả lại Trương Hiển với Tần Lượng cũng không nói là sẽ trở về trong hôm nay.
Nghĩ vậy, Lý Diên Khánh không còn lo lắng nữa.
- Tiểu quan nhân vẫn chưa ăn cơm tối phải không? Hay là ăn luôn ở nhà trọ đi?
Chưởng quỹ Vương mời chào Lý Diên Khánh một cách nhiệt tình.
Lý Diên Khánh mỉm cười lắc đầu, đồ ăn của nhà trọ Thang Ký thực sự không ngon chút nào, chiều qua hắn ăn thử một bữa mà giờ vẫn “nhớ mãi không quên”.
- Hôm nay ta ra ngoài ăn.
Lý Diên Khánh quay về phòng lấy chút tiền, vừa định ra ngoài thì chạm mặt Chu Xuân và hai sĩ tử tới từ huyện Lâm Chương.
- Hiền đệ, cùng đi ăn cơm nhé?
Lý Diên Khánh vui vẻ đồng ý:
- Vừa lúc đệ cũng định đi ăn cơm, cùng đi nào.
Bốn người cùng tới tửu quán Nghiệp Bạch nổi tiếng nhất huyện An Dương, nơi này ở khá gần nhà trọ của bọn họ, chỉ khoảng một dặm. Tửu quán Nghiệp Bạch là một quán rượu lớn tộng khoảng năm mẫu, không chỉ có quán rượu cao ba tầng, mà phía sau còn có vài gian phòng độc lập, kinh doanh cực tốt.
Trên đại sảnh tửu lâu đầy những sĩ tử tham gia khoa cử, ngoài cửa quán còn đầy khách khứa đau ngổ đứng chờ chỗ ngồi. Chu Xuân đương nhiên biết chuyện này từ trước nên y đã đặt riêng một gian phòng từ buổi chiều.
- Mời bốn vị phu tử đi theo ta!
Tiểu thị rất khách khí, chỉ cần là người đọc sách thì đều dùng tôn xưng “phu tử”, bốn người đi theo tiểu nhị lên lầu.
Gian phòng Chu Xuân đặt trước nằm trên lầu hai, bọn họ lên tới lầu hai, một nửa tầng lầu là phòng lớn, nửa còn lại được chia thành bảy, tám gian phòng, ngăn cách bằng ván gỗ.
- Căn phòng Minh Hạc thứ ba chính là phòng các vị đã đặt trước, mời tới!
Khách khứa trên tầng hai đông nghịt, phần lớn cũng đều là sĩ tử, tiếng cười nói huyên náo. Khi bọn họ đi ngang qua gian phòng đầu tiên, phía trong truyền ra từng tràng cười lớn, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng ca dịu dàng của nữ tử trẻ tuổi.
Đây cũng là một trong những đặc điểm lớn của những quán rượu triều Tống, những quán rượu lớn đều có ca kỹ, chỉ bán nghệ không bán thân; điều này đã trở thành một bộ phận văn hóa của Đại Tống. Có điều nếu trước cửa chính của quán rượu có treo đèn lồng hoa dành dành màu đỏ thì nghĩa là quán rượu đó sẽ phục vụ cả những nhu cầu khác.