Chương 137: Lời đồn.
Chương 137: Lời đồn.Chương 137: Lời đồn.
Lúc này, một Giáo Úy bước nhanh từ ngoài vào, gã nghiêm nghị rống to:
- Tất cả đi tập hợp!
Giọng của gã nổ vang trên đại sảnh giống như sét đánh, khiến đám tú tài sợ hãi toàn thân run rẩy, vội vàng chạy ra ngoài.
Một trăm tên sĩ tử quân tập trung trên giáo trường, bộ binh bên trái, kỵ binh bên phải. Lúc này, người vạch ra sĩ tử quân, Tưởng Tri Huyện rốt cuộc lộ diện. Ngoài dự liệu là gã cũng mặc một bộ khôi giáp giống như mọi người, hoàn toàn khác với quan phục Tri Huyện gã thường mặc, dĩ nhiên cũng uy mãnh, biểu lộ nguyên hình trước khi gã làm Tri Huyện.
Giờ phút này, mọi người lại không căm hận vị Tri Huyện Đại Đao này, chí ít vị Tri Huyện Đại Đao này ra tay xa xỉ, lại thưởng họ năm quan tiền, quả thực rất biết thu mua lòng người.
- Các vị học sinh nghe đây, lần này thành lập sĩ tử quân mặc dù thời gian ngắn ngủi, chỉ có một tháng, nhưng các ngươi phải đối mặt là Đồng Thái Úy, cho nên không thể có chút xíu qua loa, nhất định phải yêu cầu bản thân nghiêm ngặt dựa theo quân đội chính quy. Ta hi vọng trong một tháng này các ngươi đổ nhiều mồ hôi một chút, khắc khổ huấn luyện, lấy ra khí thế cho ta, có nghe thấy không!
- Nghe thấy!
Mọi người cùng nhau rống to.
Tưởng Tri Huyện hài lòng gật đầu:
- Vậy thì bắt đầu đi! Trước biên chế đội ngũ, bổ nhiệm đội tướng và áp đội, sau đó bắt đầu huấn luyện.
Một trăm sĩ tử quân chia làm hai đội mười hỏa, mỗi đội chọn ra một đội tướng, mỗi hỏa tuyển ra một áp đội. Chẳng qua kỵ binh tương đối đặc thù, họ tách ra khỏi bộ binh, không trong biên chế bộ binh, tập kết riêng một hỏa. Tưởng Tri Huyện tự mình bổ nhiệm Lý Diên Khánh làm áp đội kỵ binh, Lý Diên Khánh là mấu chốt thành bại báo cáo chiến tích của gã lần này, gã đặc biệt coi trọng.
Trên giáo trường bắt đầu tiến hành huấn luyện khí thế ngất trời, đám sĩ tử bộ binh xếp hàng chạy bộ chung quanh Huyện Học, nơi xa không ngừng truyền đến tiếng rống mắng như sấm sét của Giáo Úy huấn luyện, điều này khiến Lý Diên Khánh nghĩ tới hắn huấn luyện quân sự lúc trước, không phải bầu không khí thế này sao?
Lúc này, Chu Đồng đi tới trước mặt hắn, thấm thía nói với hắn:
- Ngươi chính là áp trục cung kỵ, người diễn luyện quan trọng nhất, ta muốn nhân cơ hội này dạy ngươi dùng cung đồng tên sắt của ta, chỉ có thời gian một tháng, ta cũng không biết ngươi có thể thành công hay không, tháng này ngươi hãy nhẫn tâm một chút, ngày đêm khổ luyện với ta đi!
Nói tới đây, Chu Đồng lấy ra cung đồng mình dựa vào nó để thành danh từ trong túi trên ngựa ra, đưa cho Lý Diên Khánh:
- Nếu như lần này ngươi có thể thành công, ta sẽ tặng nó cho ngươi!
Thời gian trôi qua từng ngày, Lý Diên Khánh nhẫn nại cũng ngày càng tới gần cực hạn. Nếu như nói lập hồ sơ khoa cử phải thừa nhận áp lực tinh thần và tâm lý, như vậy lần huấn luyện này mang đến cho hắn mệt nhọc cực lớn trên thân thể.
Chuyện hắn làm nhiều nhất mỗi ngày là kéo cung. Hắn dùng thời gian năm ngày kéo cung một thạch sáu đấu, lại dùng thời thời ba ngày kéo cung một thạch tám đấu, chuyện này với hắn đã đến cực hạn rồi, nhưng Chu Đồng lại không thèm để ý lực lượng cực hạn của hắn, trực tiếp để hắn bắt đầu kéo cung đồng hai thạch. Bắt đầu từ ngày đó, hắn liền rơi vào vực sâu thống khổ.
Mỗi ngày bị sư phụ Chu Đồng cưỡng ép kéo cung không ngừng nghỉ, Lý Diên Khánh không biết mình làm sao sống sót.
- A…
Trong viện truyền đến tiếng kêu thống khổ của Lý Diên Khánh, Vương Quý đứng dậy, đôi mắt tràn đầy lo lắng, lại bị Nhạc Phi kéo xuống:
- Hắn như vậy đã gần nửa tháng rồi, ngươi còn không thích ứng sao?
Vương Quý thở dài trầm thấp:
- Sư phụ cũng quá cứng rắn đi, hôm qua hắn đã rất mệt mỏi rồi, sư phụ cũng không chịu buông tha hắn.
- Nhưng ngươi không phát hiện lão Lý thu hoạch rất lớn sao?
Nhạc Phi cười nói:
- Hôm qua hắn đã có thể kéo được cung đồng của sư phụ, đây vẫn chưa tới một tháng, từ cung một thạch rưỡi trực tiếp tăng đến cung hai thạch, chỉ có sư phụ mới có thể làm được.
Vương Quý gật đầu:
- Đây chính là chỗ lợi hại của sư phụ, hắn có thể nhìn ra được tiềm lực của một người. Tháng trước ta cũng muốn luyện cung hai thạch, nhưng sư phụ nói ta nhiều nhất chỉ có thể kéo cung một thạch rưỡi, luyện thêm nữa cũng vô dụng. Giống như lão Lý, từ một thạch rưỡi đề cao tới hai thạch lại chỉ dùng một tháng, ngoại trừ sư phụ ra không có người thứ hai có thể làm được.
Thang Hoài lắc cây quạt nhỏ mạ vàng:
- Vậy cũng phải chịu được thống khổ như lão Lý mới được.
Vương Quý yên lặng gật đầu, gã hiếm khi có nhận thức chung với Thang Hoài, nếu đổi lại là gã, gã đã chết từ lâu rồi.
…
Trong phòng, Lý Diên Khánh nằm lỳ trên giường, Hỉ Thước quỳ gối bên cạnh hắn, hai tay nhanh nhẹn thoa cao thư giãn mệt nhọc lên lưng và vai cho hắn, hết thảy có bốn loại cao thuốc, cần phải nắm chắc số lượng và thời gian.
Nàng rất căng thẳng, Chu sư phụ đặc biệt dặn dò nàng, loại thứ nhất thoa xong phải chờ một khắc đồng hồ, mặc kệ tiểu quan nhân đau hô thế nào, đều phải để hắn nhịn xuống.
Nhưng sau khi thoa xong loại thuốc thứ hai, chờ cảm giác đau đớn của tiểu quan nhân vừa xuất hiện, lập tức thoa loại cao thuốc thứ ba, phải càng nhanh càng tốt, như vậy mới có thể trong một đêm chậm rãi đánh tan đau đớn của cơ thể.
Lý Diên Khánh đau đớn đến chết lặng, dường như thân thể không còn là của hắn. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón đau đớn to lớn đột kích lần thứ ba, mỗi lần hiệu lực của cao thuốc phát tác, thân thể của hắn lại trở về, các loại đau đớn bị đóng băng lại bắt đầu khôi phục.
Cảm giác đau đớn và tê dại không cách nào nói hết khiến hắn khó mà chịu đựng, mỗi ngày đều cần trải qua tra tấn tàn khốc rơi xuống Địa ngục một lần, lại bò lên từ dưới Địa ngục, hắn cảm thấy mình sắp không chịu nổi.
Bỗng nhiên, hai tay Lý Diên Khánh siết chặt gối, đau đớn kịch liệt tới đúng hạn, cơ lưng và cơ tám giác vai dường như bị xé nứt. Đầu hắn đầy mồ hôi, cắn chặt răng, cố gắng không để mình kêu thành tiếng.
Trong lòng Hỉ Thước vừa căng thẳng vừa khổ sở, nàng vừa lau mồ hôi trên trán cho tiểu quan nhân, vừa nhỏ giọng nói:
- Tiểu quan nhân cứ kêu thành tiếng đi! Như thế sẽ dễ chịu hơn một chút.
Lý Diên Khánh không nói một lời, mặt đỏ bừng lên, hai tay liều mạng xiết chặt gối đầu, nhẫn nại một khắc đồng hồ, cảm giác đau đớn kịch liệt kia mới biết mất từng chút.
Cuối cùng Lý Diên Khánh thở ra nhẹ nhàng, toàn thân nằm trên giường không thể động đậy. Cảm giác mát mẻ và thoải mái dễ chịu bắt đầu rót vào từng lỗ chân lông của hắn, khiến hắn như muốn bay bổng, cơn buồn ngủ cũng ập tới, chẳng mấy chốc hắn ngủ thiếp đi.
Lúc này Cúc tẩu ôm một thùng nước nóng hổi bước vào nhà:
- Tiểu quan nhân thế nào rồi?
Cúc tẩu thấp giọng hỏi.
- Xuỵt! Lập tức ngủ rồi.
Lúc này Lý Diên Khánh đã ngủ thật say, phát ra tiếng lẩm bẩm rất nhỏ. Hỉ Thước rót một bao thuốc bột vào thùng gỗ, dùng thìa quấy, lúc này mới bắt đầu dùng khăn mặt nóng bỏng đắp lên sau lưng, hai vai và hai cánh tay cho hắn.
Ít nhất phải thoa mười mấy lần, theo lời Chu sư phụ nói, số lần thoa càng nhiều càng tốt.