Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 196 - Chương 137: Lời Đồn. (2)

Chương 137: Lời đồn. (2) Chương 137: Lời đồn. (2)Chương 137: Lời đồn. (2)

Cúc tẩu ở bên vắt khăn giúp nàng, hai người phối hợp ăn ý, trong phòng tràn ngập mùi thơm kỳ dị của thảo dược cùng tiếng ngáy của Lý Diên Khánh.



Trời chưa sáng ngày tiếp theo, Lý Diên Khánh đã xuất hiện trên bãi bắn tên. Chu Đồng còn chưa đến, Lý Diên Khánh đứng cách mục tiêu ngoài trăm bước, hai mắt híp lại nhìn, mơ hồ có thể thấy rõ vị trí cái bia. Hắn chậm rãi lấy cung đồng từ túi trên ngựa ra, đưa tay ra sau lưng rút một mũi tên sắt. Sau lưng vẫn rất đau đớn, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với chiều hôm qua, đương nhiên, hiện giờ vẫn chỉ là mới bắt đầu.

Chiều hôm qua, hắn rốt cuộc có thể kéo cung đồng đủ số lần, hắn kéo ra một nửa đến khi căng dây cung, hắn dùng thời gian mười ngày, nhưng khi vượt qua cửa ải này, hắn liền tiến vào một thế giới mới tinh.

Lý Diên Khánh thúc ngựa chạy dọc theo tuyến trăm bước, ngựa càng chạy càng nhanh, khi hắn tìm thấy cảm giác tốt nhất, hắn bỗng nhiên kéo căng cung đồng, mũi tên sắt bắn thẳng ra như thiểm điện, dùng một loại tốc độ nhanh hơn lang nha tiễn bình thường mây lần bắn về mục tiêu ngoài trăm bước. Mũi tên sắt bắn trúng hồng tâm, trực tiếp bắn thủng một lỗ trên tấm ván gỗ mục tiêu.

Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng vỗ tay, Lý Diên Khánh quay đầu lại, là sư phụ Chu Đồng, không biết lão đi tới bên cạnh hắn từ lúc nào.

Hôm nay trên mặt Chu Đồng không còn sự nghiêm khắc bình thường, mang theo nụ cười hiếm thấy, trong lòng lão quả thực vui mừng, mục tiêu mà lão thất bại năm đó, Lý Diên Khánh lại thành công, thực sự tăng lực cung từ một thạch lên tới hai thạch trong vòng một tháng, đây là thành tựu không tầm thường.

Chu Đồng tràn ngập vui vẻ thành công trong lòng, lão đi tới cười hỏi:

- Hiện giờ có thể kéo căng cung mấy lần?

- Học sinh đã thử qua, nhiều nhất có thể kéo ba lần!

Chu Đồng gật đầu, bình thường sử dụng cung đồng tên sắt ít nhất phải có lực cung ba trăm cân Tống, hiện giờ Lý Diên Khánh có thể kéo được hai trăm cân Tống, chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng.

Nhưng cung đồng tên sắt quan trọng không ở lực cánh tay, mà là kỹ xảo sử dụng nó, cực kỳ vi diệu cũng cực kỳ phức tạp. Nếu như không có thiên phú cung tên tuyệt luân và lĩnh ngộ hiếm thấy, đây là bí mật bất truyền của Chu Đồng, một tháng trước lão truyền miệng cho Lý Diên Khánh.

- Ba lần là khá rồi, còn lại về sau từ từ tích lũy đi! Mấy ngày nay củng cố ba lần kéo cung, chúng ta không có thời gian.

- Đồng Thái Úy đã tới rồi sao?

Chu Đồng gật đầu:

- Ba ngày sau quân đội của hắn sẽ tới Thang Âm.

Ngừng một chút, Chu Đồng lại nói:

- Ngươi biết vì sao ta nhất định muốn ngươi luyện cung đồng tên sắt không?

- Học sinh không biết!

- Bởi vì Đồng Thái Úy thưởng thức người có tiễn pháp cao siêu.

Chu Đồng nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói:

- Diên Khánh, vi sư biết ngươi khát vọng, lấy văn nhập sĩ, dùng võ báo quốc, lần này Đồng Thái Úy nghiệm binh là một cơ hội của ngươi, ngươi phải nắm được.

Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu, hắn rốt cuộc hiểu được dụng tâm lương khổ của sư phụ.



Lần này quân Tống quy mô bắc thượng nghênh chiến quân Liêu xâm nhập phía nam, chủ yếu chia binh hai đường, phía tây lấy Thiểm Tây Kinh Lược Sử Chủng Sư Đạo làm chủ tướng, dẫn mười vạn quân Thiểm Tây bắc thượng, chủ yếu phòng ngự Liêu Hạ liên thủ xâm nhập phía nam.

Mà chiến trường chính ở mặt đông Hà Bắc, do Thái Úy Đồng Quán tự mình dẫn mười vạn Cấm Quân bắc thượng. Thiên tử Triệu Cát hạ chỉ điều hai mươi vạn quân đội các địa phương Hà Bắc phối hợp Thái Úy Đồng Quán tác chiến, tổng cộng bốn mươi vạn đại quân nghênh chiến quân Liêu sắp xâm nhập phía nam.

Thái Úy Đồng Quán tuy là thân phận hoạn quan, nhưng lão lại có dáng dấp cao lớn uy mãnh, cằm cũng có râu, có lễ chính chiến bên ngoài lâu dài, da lão rất đen, xương gò má cao ngất, đôi mắt dài nhỏ thỉnh thoảng lóe ánh lạnh lùng.

Cho dù Đồng Quán đã qua tuổi sáu mươi, nhưng sự nghiệp của lão lại đang trên giai đoạn lên cao. Lão nắm giữ binh quyền Đại Tống đã mười năm, xuất chính Tây Hạ, Thổ Phiên đều lập được chiến công hiển hách, lại giỏi thăm dò ý trên, rất được Thiên tử Triệu Cát tín nhiệm, động một tí là thống soái mấy chục vạn đại quân xuất chinh. Đương nhiên, lão được tín nhiệm cũng có liên quan tới thân phận hoạn quan của lão.

Tâm nguyện lớn nhất đời này của Đồng Quán là khi còn số có thể phong làm Vương khác họ của Đại Tống. Vương khác họ của Đại Tống mặc dù không ít, nhưng gần như đều là truy phong sau khi chết, không ai có thể nhận được sắc phong khi còn sống.

Nhưng cơ hội không phải không có, Hoàng đế Thần Tông trước lúc băng hà ba mươi năm trước để lại di chỉ, người đoạt lại mười sáu Châu Yên Vân, có thể phong Vương khác họ.

Ba mươi năm trôi qua, không ai có thể thực hiện nguyện vọng của Thần Tông, nhưng di chỉ này vẫn hữu hiệu. Nhiều năm trước khi Đồng Quán tận mắt nhìn thấy di chỉ này trong cung, một hạt giống phong Vương lặng yên gieo vào lòng lão.

Năm năm trước, hạt giống này nảy mầm lần đầu, Đồng Quán làm phụ tá cho Trịnh Doãn Trung đi sư triều Liêu. Lão quen biết Mã Thực người Yến, Mã Thực hiến kế sách ‘Liên Kim diệt Liêu’, đã dẫn tới rung động to lớn trong nội bộ vương triều Đại Tống.

Thiên tử Triệu Cát nhiệt huyết dâng trào, quyết định xuất binh thu phục Yến Châu. Khi kế sách mười lăm vạn đại quân tinh nhuệ sắp xuất chinh, phương nam lại bùng nổ cuộc khởi nghĩa Phương Tịch, nghĩa quân thanh thế to lớn, Triệu Cát không thể không đình chỉ kế hoạch công Yến, đổi nhiệm Đồng Quán làm Tuyên Phủ Sứ Giang, Chiết, Hoài Nam; dẫn binh chuẩn bị bình Yến tới chinh phạt Phương Tịch.

Đây cũng là một lần tiếc nuối trong đời Đồng Quán, thời gian trôi qua năm năm, ngày hôm nay lão lại một lần nữa dẫn quân bắc thượng, lão không nhịn được nghĩ tới phần di chỉ giấu trong thâm cung kia.

Buổi sáng ngày hôm nay, Đồng Quán dẫn mười vạn đại quân đã tới huyện Thang Âm Tương Châu, đây là nơi thân binh tâm phúc lúc trước của lão là Tưởng Đại Đạo làm quan, Đồng Quán liền hạ lệnh đại quân đóng quân ngay tại chỗ, chỉnh đốn một ngày, ngày hôm sau tiếp tục bắc thượng.

Mặc dù Đồng Quán được Tướng Quốc Thái Kinh đề bạt, nhưng hai người mâu thuẫn từ xưa tới nay. Đại Tống quân chính tách rời, quân không can thiệp chính, chính không làm quân, nhưng Đồng Quán lại không phải võ thần bình thường, lão là nội thị bên người Thiên tử, những gì lão làm thường đại biểu ý chí của Thiên tử.

Đồng Quán lợi dụng thân phận đặc thù này nhiều lần vòng qua triều đình, tấu xin Thiên tử trực tiếp bổ nhiệm quan địa phương. Việc này chọc giận tới Tướng Quốc Thái Kinh, nhưng Thái Kinh lại không thể làm gì lão, đành trơ mắt nhìn lão bổ nhiệm người này tới người khác làm quan địa phương, dần tạo thành một cỗ thế lực địa phương cường đại.

Chẳng qua thế lực của Đồng Quán chủ yếu ở Thiểm Tây và Hà Đông, hai mặt Hà Bắc và Thiệp Túc không sâu, chỉ bổ nhiệm ba Tri Huyện, Tri Huyện Thang Âm Tưởng Đại Đạo là một trong số đó.

Trong quân doanh, Đồng Quán đang ngồi ở đại trướng trung quân nhàn nhã uống trà. Lúc này có thân binh bẩm báo ngoài trướng:

- Tưởng Tri Huyện cầu kiến!

Đồng Quán mỉm cười:

- Để hắn tiến vào!

Một lát, Tưởng Đại Đạo bước nhanh vào đại trướng, phủ phục dưới chân Đồng Quán khóc lớn. Đồng Quán vừa bực mình vừa buồn cười:

Bình Luận (0)
Comment