Chương 150 Rời quê vào kinh.
Chương 150 Rời quê vào kinh.Chương 150 Rời quê vào kinh.
- Có đề mục thi võ giải Tương Châu mấy năm gần đây hay không?
- Mua đề mục cuộc thi binh pháp, tiểu quan nhân là người đầu tiên, để cho ta nghĩ xem!
Tiểu nhị nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên cười nói:
- Thực sự có một bản, chẳng qua là bản chép tay, hơi đắt một chút, tiểu quan nhân có muốn hay không?
- Cho ta xem trước một chút.
Tiểu nhị lên lầu tìm sách, Lý Diên Khánh đánh giá tiệm sách một chút, thấy tiệm sách khá lớn, chất đầy đủ các loại sách, trên bàn gần cửa trưng bày mười mấy chồng sách bán chạy, cơ bản đều là các loại quái giới bạch thoại thông tục, bắc du ký, Thập Quốc Truyện vân vân.
Hắn chợt nhìn thấy một bản vô cùng quen thuộc: Đại Thánh Tróc Yêu Ký toàn truyện, tổng cộng năm bản. Lý Diên Khánh nhặt lên, tác giả vẫn là Lộc Sơn Tiêu Tiêu Tử, vẫn là ‘Hiệu sách Sĩ Lâm Nguyên’ khắc ấn, là bản tập hợp.
- Tiểu quan nhân muốn mua một bộ hay không?
Một tiểu nhị khác bước nhanh tới cười nói:
- Bộ sách này vẫn luôn bán rất tốt, một bộ sách chỉ cần năm trăm văn tiền, so với quyển sách đơn trước đó có lợi hơn nhiều, tiểu điếm cũng chỉ còn lại năm bộ.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Vậy thì mua một bộ đi!
- Được! Ta lập tức bọc lại cho tiểu quan nhân.
Một lát, tiểu nhị trước đó cầm vài cuốn sách tới nói:
- Liên quan tới võ cử không nhiều, ta đã tìm được hai loại, ba quyển này đều là đề mục thi võ cử bao năm qua, còn có chính là đề thi võ cử Tương Châu chúng ta, chỉ có bản chép tay, quá ít người mua, khắc bản không có lợi.
Lý Diên Khánh nhận sách viết tay mở ra, đúng là sách hắn muốn, liền hỏi:
- Bản Tương Châu này còn nữa không?
- Hết thảy chỉ có hai quyển, năm trước bán một quyển, chỉ còn lại quyển này, thi ngược lại không ít, tiểu quan nhân còn cần không?
Lý Diên Khánh suy nghĩ nói:
- Ta cần bản viết tay này, thi cũng cần hai quyển.
- Được! Quan nhân chờ một lát, lập tức tới ngay!
Tiểu nhị chạy vội lên lầu.
Không bao lâu, Lý Diên Khánh ôm hai chồng sách đi ra khỏi tiệm sách, quay về khách sạn.
Vào đêm, gian phòng Vương Quý vẫn sáng đèn, gã ngồi trước bàn chăm chú đọc sách. Hôm nay Lý Diên Khánh nói chuyện kích thích gã rất nhiều, gã bắt đầu cố gắng học tập.
Chẳng qua hiện giờ cách thi võ cử cũng chỉ còn lại tám ngày, ban ngày gã còn phải luyện đao luyện tên, chỉ còn lại ban đêm đọc sách, chỉ sợ không kịp rồi.
Mặc dù thi văn trong võ cử đơn giản nhất, chỉ cần ghi nhớ binh pháp Tôn Tử, cơ bản đều có thể thi tốt nhất, nhưng vấn đề cần thời gian học thuộc, hiện giờ Vương Quý thiếu nhất chính là thời gian.
Lúc này, Lý Diên Khánh xuất hiện trước cửa phòng gã, cười tủm tỉm nói:
- Hiện giờ rất khắc khổ nha!
- Ngươi đừng làm phiền ta, ta đang đọc sách!
Vương Quý giận dỗi nói một câu.
Mặc dù ban ngày Lý Diên Khánh nói một phen khiến gã bừng tỉnh, nhưng quả thực cũng đả thương tự tôn của gã, quả thực khiến gã hơi thẹn quá hóa giận.
- Ta đến giúp ngươi, ta có một con đường tắt chỉ điểm cho ngươi, ngươi có muốn không?
- Đường tắt!
Mắt Vương Quý sáng lên, lập tức ném sự bất mãn trong lòng tới tận chín tầng mây, hấp tấp chạy tới trước cửa mặt mày hớn hở nói:
- Lão Lý, là đường tắt gì?
Lý Diên Khánh ngồi xuống, đem bản chép tay cho gã:
- Đây là đề thi võ giải Tương Châu năm lần gần nhất, vừa rồi ta nhìn kỹ một lần, ta phát hiện đề mục cơ bản đều lặp lại, ngươi không cần nhìn sách, xem hai lần đề mục ta đánh dấu coi trọng, ta đoán chừng sẽ có thể thi được tốt nhất.
Vương Quý đang xem choáng váng, nửa ngày không nhớ được câu nào, Lý Diên Khánh lại tìm được biện pháp giải quyết cho gã. Gã vui mừng quá đỗi, cướp lấy sách, vội vàng không nhịn nổi lật xem.
Vương Quý càng xem càng kích động, không khỏi hô lên, phía trên không chỉ có đề thi, còn có đáp án kỹ càng. Vương Quý đọc sách luôn nhớ không tốt, nhưng nếu như nhìn đề mục nhìn đáp án, gã xem một lần có thể nhớ kỹ.
Lúc này, Thang Hoài sát vách cũng nghe thấy chạy đến, gã thấy Vương Quý lại ôm tập đề, lập tức yêu cầu tham dự. Hai người cãi vã kịch liệt, Lý Diên Khánh thấy tình thế không ổn, quay người rời đi, kịp thời thoát khỏi hiện trường.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Lý Diên Khánh và Nhạc Phi chạy bộ trở về, hai người vừa tới cửa khách sạn, Vương Quý hoang mang rối loạn chạy ra:
- Sư phụ trở về rồi!
Lý Diên Khánh thấy thần sắc Vương Quý căng thẳng, liền hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vương Quý nói nhỏ vài câu, Lý Diên Khánh và Nhạc Phi đều lấy làm kinh hãi, cùng chạy vào trong khách sạn.
Bọn họ vừa đi tới cửa, một mùi thuốc và máu tanh ập vào mặt, cửa không khóa, chỉ thấy Chu Đồng nằm lỳ trên giường, cởi trần, một đại phu đang thay thuốc cho lão.
Lúc này, đại phu nghe được tiếng bước chân, xoay người đóng cửa lại:
- Các ngươi chờ một lát rồi vào!
Ánh mắt Lý Diên Khánh sắc bén, trong nháy mắt đại phu đóng cửa, hắn trông thấy sau lưng sư phụ có ít nhất ba vết thương, đều bầm tím biến thành màu đen, chảy máu nhiều, hắn không khỏi thầm giật mình, sư phụ rốt cuộc gặp tình huống thế nào?
- Sau khi sư phụ trở về nói gì với ngươi không?
Lý Diên Khánh quay đầu lại hỏi Vương Quý.
Vương Quý đáp:
- Sư phụ cũng không nói gì, chỉ là hỏi ngươi đến An Dương chưa, dường như có chuyện gì muốn tìm ngươi, đại phu là do Chưởng quỹ khách sạn mời tới.
Lý Diên Khánh chỉ có thể lo lắng chờ trong viện, trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ, mắt thấy thi võ giải sắp đến, sư phụ lại vội vàng đến phủ Đại Danh, phía phủ Đại Danh bên kia xảy ra chuyện lớn gì? Nhất định là Lư Khoa xảy ra chuyện, nhưng coi như Lư Khoa xảy ra chuyện cũng không liên quan tới hắn, sư phụ vội vã tìm hắn làm gì? Chẳng lẽ là Hồ đại thúc.
Lý Diên Khánh lập tức có cảm giác không ổn trong lòng, Tống Giang rất có thể không chịu buông tha Hồ đại thúc.
Chừng nửa canh giờ, cửa rốt cuộc mở ra, một đại phu mặt mũi mệt mỏi đi ra hỏi:
- Ai là Lý Diên Khánh?
Lý Diên Khánh vội vàng giơ tay, đại phu nói với hắn:
- Chu Đồng để một mình ngươi vào, những người khác chuẩn bị cẩn thận thi võ cử.
- Sư phụ thương thế ra sao?
Nhạc Phi lo lắng hỏi.
- Thương thế không tính nghiêm trọng, nhưng ít nhất phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng, ngày mai ta sẽ lại đến thay thuốc.
Lý Diên Khánh đẩy cửa vào phòng, mùi màu tanh trong phòng đã phai nhạt đi rất nhiều, chỉ còn một mùi thuốc nồng đậm. Chu Đồng vẫn nằm lỳ trên giường, trên người quấn một chiếc chăn thật dày.
Lý Diên Khánh đi tới trước mặt Chu Đồng, thấy lão nhắm mắt trầm tư. Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, không dám quấy rầy sư phụ suy nghĩ. Qua một hồi lâu, Chu Đồng mới thở dài:
- Thế đạo này thực không cứu được, đang ngồi trong nhà yên lành, tai vạ bất ngờ lại rơi xuống từ trên trời. Diên Khánh, ngươi biết ta nói tới người nào không?
- Sư phụ là nói Lô Tuấn Nghĩa!
- Ngươi cũng thông minh, vừa nói liền trúng!
Chu Đồng cười khổ một tiếng nói:
- Trước đó Yến Thanh chạy tới huyện Thang Âm tìm ta, nói nghĩa phụ hắn bị quan phủ bắt, ta vội vàng tới phủ Đại Danh, mới phát hiện Lô gia đã cửa nát nhà tan.
- Đây là vì sao?