Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 215 - Chương 150 Rời Quê Vào Kinh. (2)

Chương 150 Rời quê vào kinh. (2) Chương 150 Rời quê vào kinh. (2)Chương 150 Rời quê vào kinh. (2)

Lý Diên Khánh kinh ngạc hỏi.

- Nói ra khiến cho người ta không thể tưởng tượng được. Tri Châu Vận Châu Uông Cảnh trong lúc vây bắt mấy tên loạn phỉ Lương Sơn, tìm và tịch thu được một bản danh sách loạn phỉ Lương Sơn, trong đó có Lô Tuấn Nghĩa phủ Đại Danh Hà Bắc cùng Hồ Thịnh trấn Nam Nhạc. Uông Cảnh liền đem bản danh sách này báo cáo cho Dương Tiễn đang vơ vét tài sản dân chúng ở kinh tây. Dưới cơn phẫn nộ Dương Tiễn liền phái người tới bắt hai người này.

Mặc dù nghe không thể tưởng tượng được, nhưng Lý Diên Khánh cũng không kỳ quái. Lúc trước hắn đã đoán được, quả nhiên là Tống Giang đang ép Lô Tuấn Nghĩa và Hồ đại thúc nhập bọn. Tống Giang đã biết Hồ Thịnh ở trấn Nam Nhạc, nói rõ Hồ Thịnh cũng từng có liên hệ với Tống Giang.

- Hồ đại thúc cũng bị bắt rồi sao?

Chu Đồng gật đầu:

- Hắn không chút chuẩn bị, làm sao có thể thoát khỏi. Ta che mặt ban đêm xông vào lao thành muốn cứu hai người, kết quả trúng mai phục, thân trúng ba mũi tên, cũng may ta gân cốt rắn chắc, mới trốn được một mạng.

- Lô Tuấn Nghĩa và Hồ đại thúc thì sao?

Lý Diên Khánh hỏi.

- Nghe Yến Thanh nói, hai người họ đã bị giải tới Vận Châu, sống hay chết ta cũng không biết được.

Nói đến đây, Chu Đồng cắn răng nói:

- Ta biết Tống Giang sẽ cứu họ ở Vận Châu, nhưng người này tâm địa ác độc, hắn vẫn trăm phương ngàn kế mời chào họ nhập bọn, nhưng cha mẹ vợ con người ta thế nào hắn cũng không để ý, con cháu huynh trưởng của Lô Tuấn Nghĩa bị phán lưu vong sung quân, gia tài bị mất.

- Vậy mẫu thân và con gái của Hồ đại thúc thì sao?

- Nghe nói cũng bị bắt rồi, tình hình thế nào ta không thăm dò được.

Lý Diên Khánh hơi nóng vội, Hồ đại nương và Thanh Nhi lại bị bắt, nếu như phán lưu vong sung quân, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

- Hiện giờ ta sẽ tới phủ Đại Danh!

Lý Diên Khánh lòng nóng như lửa đốt, đứng dậy muốn đi.

- Ngươi chờ một chút!

Chu Đồng túm tay hắn, vết thương bị động, lập tức đau đớn một hồi. Lão cố nén đau đớn, gắng nói với Lý Diên Khánh:

- Mẹ già và con gái Hỗ Thành bị giam ở lao thành doanh huyện Ngụy, không ở Nguyên Thành, ngươi đừng đi lộn chỗ. Còn có, tuyệt đối không nên xông vào lao thành doanh, ngươi sẽ bị bắt, ngươi có công danh trên người, hậu quả quá nghiêm trọng.

Lý Diên Khánh tỉnh táo lại, hắn gật đầu:

- Sư phụ yên tâm, ta sẽ không để mình cuốn vào!

Lý Diên Khánh bước nhanh ra khỏi phòng, ba người Nhạc Phi lập tức xông tới, lo lắng hỏi:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Lô Tuấn Nghĩa xảy ra chuyện, sư phụ muốn cứu hắn không thành công, chịu chút vết thương da thịt, tình hình không nghiêm trọng.

Lúc này ba người mới thở phào nhẹ nhõm, Lý Diên Khánh lại nói:

- Ta cũng muốn đi phủ Đại Danh một chuyến, đi hỏi thăm một chút tin tức cho sư phụ, qua mấy ngày sẽ trở lại.

Vương Quý quả thực lo lắng trong lòng, kéo Lý Diên Khánh qua một bên thấp giọng nói:

- Thật vất vả mới thi đậu Giải Nguyên, ngươi đừng đi làm việc ngu ngốc!

Lý Diên Khánh gõ đầu gã một cái:

- Ngươi nói lời này khiến ta thất vọng, giao tình nhiều năm như vậy còn không hiểu rõ ta, Lý Diên Khánh ta là người chỉ làm việc ngu ngốc sao?

Hắn lại dặn dò ba người Nhạc Phi vài câu, lúc này mới quay trở về phòng, thu dọn một chút liền cưỡi ngựa rời khỏi huyện An Dương, chạy gấp tới phủ Đại Danh.

Hai ngày sau, Lý Diên Khánh tới Ngụy huyện phủ Đại Danh, sư phụ nói cho hắn biết, người liên quan vụ án Lô Tuấn Nghĩa đều giam giữ ở lao thành doanh Ngụy huyện, hắn nên bắt đầu từ đâu?

Lý Diên Khánh tìm được một khách sạn trong ngõ nhỏ đối diện Huyện nha, lúc uống trà giữa trưa, hắn tìm một cơ hội hỏi Chưởng quỹ khách sạn:

- Ta có thân thích ở lao thành doanh, ta muốn biết được tình hình gần đây của hắn, có biện pháp gì không?

Chưởng quỹ khách sạn giơ ngón cái lên khen:

- Tiểu quan nhân thông minh tìm đến khách sạn, loại chuyện này khách sạn khác quả thực không biết làm sao, ta giới thiệu một cò mồi cho tiểu quan nhân, có chuyện gì hắn giải quyết giúp ngươi.

Cò mồi mà Chưởng quỹ khách sạn giới thiệu là một tên gầy gò ba mươi mấy tuổi, mũi nhỏ, một cặp răng hô rất lớn, khiến người ta có cảm giác không hợp.

Cò mồi rạng rỡ, tự giới thiệu với Lý Diên Khánh:

- Tiểu nhân họ Lưu, tiểu quan nhân gọi ta Lưu Tam là được rồi. Phía lao thành doanh có chuyện gì, tiểu nhân giải quyết giúp ngươi.

Lý Diên Khánh hỏi:

- Người nhà Lô Tuấn Nghĩa giam giữ trong lao thành doanh Ngụy huyện đi!

Lưu Tam biến sắc, thấp giọng nói:

- Tiểu quan nhân là người nào của Lô gia? Đây chính là đại án, nếu chỉ hỏi một chút thì được, nhưng cứu người thì đừng nghĩ.

- Ta chỉ hỏi một chút, thật ra ta muốn hỏi tình hình người nhà Hồ Thịnh.

Lưu Tam duỗi năm ngón tay:

- Năm quan tiền, ta có thể sắp xếp tiểu quan nhân vào doanh, muốn hỏi tình huống gì trả lời miễn phí.

Lý Diên Khánh lấy một thỏi bạc năm lạng ra cười nói:

- Ngươi đi an bài đi! Sắp xếp xong xuôi thỏi bạc này sẽ thuộc về ngươi.

Ánh mắt Lưu Tam sáng lên, gã không nói một lời, lập tức đứng dậy.

Sau nửa canh giờ, Lưu Tam tìm tới lkd:

- Chuyện vào doanh ta đã sắp xếp xong xuôi, muốn đi hiện giờ đi với ta, chẳng qua tiểu quan nhân tới chậm một ngày, hôm qua người nhà họ Lưu đã bị giải đi Vĩnh Châu, người nhà Hồ Thịnh vẫn còn, bởi vì lão thái thái sắp không sống nổi, mới dừng lại chờ xử lý.

Lý Diên Khánh vừa mới thở ra nhẹ nhàng, nhưng lại bị câu nói sau của Lưu Tam khiến cho đau lòng, Hồ đại nương sắp không sống được sao, vậy còn Thanh Nhi?

Hắn mua một chút đồ ăn, đi theo Lưu Tam tới lao thành doanh. Lao thành doanh là ngục giam, Đại Tống là do quân đội quản lý, nhưng cũng không phải mỗi huyện đều có lao thành doanh. Hết thảy phủ Đại Doanh có hai lao thành doanh, một ở huyện Nguyên Thành, một cái khác ở Ngụy huyện.

Lao thành doanh Ngụy huyện ở đông thành, chia làm nam doanh và nữ doanh, điều kiện nữ doanh tốt hơn một chút, nhưng cũng âm u ẩm ướt, trong địa lao tràn ngập mùi hôi thối.

Một lao tử mang theo Lý Diên Khánh đi tới trước một nhà tù, giọng hung ác nói:

- Lão Hồ bà, có người tới thăm ngươi.

Một ngọn đèn yếu ớt trong phòng giam, ánh đèn cực kỳ lờ mờ. Lý Diên Khánh vẫn có thể nhận ra Hồ đại nương nằm ở trong góc, chỉ thấy nàng gầy như que củi, hai mắt vô thần nhìn nóc nhà đen như mực, thân thể rõ ràng đã sụp đổ, một người tựa sát trong ngực nàng, mặc dù không thấy rõ ràng, nhưng hẳn là Thanh Nhi.

Lý Diên Khánh đưa một khối bạc vụn cho lao tử:

- Ta muốn đi vào nói chuyện với họ!

Lao tử ước lượng bạc, soạt một tiếng liền mở cửa nhà lao.

Lý Diên Khánh bước nhanh vào nhà tù, Thanh Nhi sợ hãi vội vàng chui vào lòng tổ mẫu:

- Tổ nương, có người đi vào rồi.

- Là đầu trâu mặt quỷ tới câu ta rồi!

Hơi thở của Hồ đại nương cực kỳ yếu ớt, đã thoi thóp.

Mũi Lý Diên Khánh cay nhừ, liền ngồi xổm xuống nói:

- Đại nương không biết ta sao? Ta là Khánh nhi thôn Lý Văn!

- Ngươi là quỷ lấy mạng, tha ta đi…

Hồ đại nương cực kỳ sợ hãi nhìn Lý Diên Khánh, kêu lên bén nhọn.

Thân thể Hồ đại nương bỗng nhiên ưỡn một cái, toàn thân run rẩy, miệng sùi bọt mép, Thanh Nhi sợ hãi nhào lên người tổ nương gào khóc.

Bình Luận (0)
Comment