Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 219 - Chương 153: Cứu Người Bên Bờ Sông.

Chương 153: Cứu người bên bờ sông. Chương 153: Cứu người bên bờ sông.Chương 153: Cứu người bên bờ sông.

- Đa tạ Tam thúc ra tay hỗ trợ!

Hai người nói vài câu, Lý Chân vội vàng rời đi. Lý Diên Khánh lập tức trở về nhà, vừa đi vào viện, đã thấy trước một chiếc bàn nhỏ, hai tiểu nương đầu sát bên đầu, Hỉ Thước đang nghiêm túc dạy Thanh nhi biết chữ.

Hỉ Thước đi theo Lý Diên Khánh một năm, thông minh hiếu học, ngộ tính cực cao, trên cơ bản đã quen ngàn chữ, miễn cưỡng có thể đọc Đại Thánh Tróc Yêu Ký. Nàng lại rất thích lên mặt dạy đời, lúc ở huyện thành liền dạy nha hoàn của Vương Quý và Thang Hoài biết chữ, lúc này Thanh nhi tới nhà, nàng lại nhịn không được làm sư phụ.

- Chữ Lý của tiểu quan nhân, phía trên là chữ mộc, phía dưới là chữ tử, cho nên gọi là Mộc Tử Lý.

- Là viết thế này sao?

Thanh nhi cầm bút viết một chữ trên giấy.

- Mộc quá lớn rồi, cần trên dưới lớn như nhau, viết thế này, ta đến dạy ngươi, từ từ sẽ biết!

Lý Diên Khánh thấy hai người hết sức chăm chú, liền không quấy nhiễu các nàng, lặng lẽ đi vào gian phòng của mình. Đi vào phòng, hắn cởi áo ngoài, vừa muons ngồi xuống bàn, lại không khỏi nao nao, chỉ thấy kiếm mình treo trên tường không biết đặt lên bàn lúc nào.

Lý Diên Khánh có hai thanh kiếm, một thanh kiếm là đoản kiếm sống dày, hắn luôn mang theo bên mình, đặt trong túi trên ngựa. Một thanh kiếm khác là nghi kiếm Cấm Quân đạt được lúc tham gia sĩ tử quân, kiếm dài hai thước tám tấc, nặng ba cân, hắn vẫn luôn treo trên tường.

Xưa nay Hỉ Thước không đụng tới, Cúc tẩu và Trung thúc càng không động tới nó, hiện giờ nó lại đặt trên bàn của hắn, không cần phải nói, chắc chắn là Tiểu Thanh Nhi rút chuôi kiếm này từ trên tường.

Lý Diên Khánh lập tức thấy hứng thú, hắn biết kỳ thực Hồ đại nương cũng biết võ nghệ, chỉ là xưa nay không hiển lộ, chẳng lẽ Tiểu Thanh Nhi học được mấy chiêu với phụ thân hoặc tổ nương nàng sao?

Đúng lúc này, ở cổng truyền đến tiếng nói chuyện líu ríu, Lý Diên Khánh vội vàng thu kiếm, chỉ thấy hai tiểu nương tử cười nói đi đến, thấy Lý Diên Khánh ngồi trong phòng, hai người cùng ngẩn ra.

Hỉ Thước hoang mang gãi đầu một cái:

- Tiểu quan nhân trở về lúc nào, sao ta không biết?

- Vừa mới trở về, Hỉ Thước đang dạy Thanh nhi học chữ sao?

- Thanh nhi cũng muốn xem câu chuyện Đại Thánh Tróc Yêu Ký, cho nên ta dạy nàng học chữ, một buổi sáng Thanh nhi đã học được ba mươi chữ, nhanh hơn ta nhiều.

Lý Diên Khánh gật đầu, nói với Thanh nhi:

- Từng chữ phải viết đi viết lại, đọc đi đọc lại, như vậy mới có thể nhớ được. Buổi sáng học ba mươi chữ, trước khi ngủ phải hoàn toàn nhớ kỹ, nếu không ngày mai sẽ quên hơn nửa.

Thanh nhi vội vàng thi vạn phúc:

- Tạ ơn tiểu quan nhân dạy bảo!

Lý Diên Khánh thấy hôm qua ở trên đường nàng còn gọi mình Khánh ca ca, lúc này liền đổi giọng gọi tiểu quan nhân. Đoán chừng tiểu nương này da mặt mỏng, hơi ngượng ngùng mở miệng. Hắn cũng không thèm để ý, lại ôn hòa nói với nàng:

- Hôm nay ta đã làm hộ tịch cho ngươi, lấy tên một tộc muội của ta, từ nhỏ nàng đã bệnh qua đời, chỉ là không loại bỏ hộ tịch, từ giờ trở đi ngươi gọi là Lý Tam Nương, đừng quên nhé!

Lúc này, Thanh nhi phát hiện kiếm trên bàn không còn, mặt nàng đỏ lên, không khỏi thẹn thùng, cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Tạ ơn tiểu quan, không! Cảm ơn đại ca, Thanh nhi nhớ kỹ.

Lý Diên Khánh lấy kiếm ra, gồm cả vỏ kiếm trên tường cùng đưa cho nàng:

- Nếu như ngươi thích thì tặng cho ngươi.

- Cảm ơn đại ca!

Thanh Nhi nhận kiếm, nàng cũng có một thanh kiếm, nhẹ nhàng linh hoạt hơn thanh kiếm này, đáng tiếc bị quan binh lấy đi, chuôi kiếm này cũng không tệ, chỉ là không quá thích hợp với tay nàng, chẳng qua nếu đại ca tặng cho nàng, nàng cũng không tiện cự tuyệt.

Vào đêm, Lý Diên Khánh ngồi trước bàn đọc sách. Lúc này, Hỉ Thước bưng một bát trà tiến tới. Lý Diên Khánh nhận bát trà cười hỏi:

- Thanh nhi thế nào rồi?

- Nàng còn đang viết chữ! Rất chăm chú, một lần lại một lần, như vậy một tháng sẽ có thể học được nàng chữ.

- Không nhanh như vậy, chỉ biết chữ còn chưa được, còn phải biết đọc câu viết câu, chờ học xong ta dạy cho ngươi đọc sách biết chữ chín trăm câu, ít nhất cần thời gian nửa năm.

- Vậy cũng nhanh hơn ta!

Hỉ Thước nhỏ giọng lầm bầm.

- Dường như nàng còn biết võ nghệ?

Lý Diên Khánh như không có việc gì thử thăm dò.

Hỉ Thước do dự một chút, không biết nên nói hay không. Lý Diên Khánh thản nhiên nói:

- Hỉ Thước còn muốn giấu diếm ta sao?

Hỉ Thước mắng mình một câu, nàng quay đầu nhìn cửa, tiến tới thấp giọng nói:

- Nàng múa kiếm rất lợi hại! Mắt Hỉ Thước đều chỉ nhìn thấy hoa, chỉ nhìn thấy ánh sáng, chẳng qua nàng không cho phép ta nói với bất cứ ai.

- Vì sao?

- Nàng nói cha nàng biết võ nghệ mới bị bắt đi, nàng không muốn đi lên đường cũ của cha nàng.

Lý Diên Khánh hơi kinh ngạc, Thanh nhi mới tám tuổi, nàng lại có thể khám phá cảm giác tang thương của đời người. Lý Diên Khánh bỗng nhiên ý thức được, mặc dù Thanh nhi không nói chuyện nhiều, thật ra còn hiểu chuyện hơn tưởng tượng của hắn nhiều.

Thời gian lại trôi qua từng ngày, phần lớn thời gian Lý Diên Khánh đều khổ luyện cung đồng tên sắt của sư phụ Chu Đồng, lực lượng của hắn tăng trưởng từng ngày, mới đầu chỉ có thể kéo cung ba lần, dần dần tăng lên kéo cung năm lần, chỉ mười ngày sau liền tăng đến bảy lần.

Nhớ tới thống khổ lúc luyện tập kéo cung trước đó, hiện giờ lại dễ dàng hơn nhiều, Lý Diên Khánh rốt cuộc lĩnh ngộ được kéo cung ba lần thực ra là một cánh cửa cực kỳ quan trọng, vượt qua cửa ải này, hắn hướng lên cao dễ dàng hơn nhiều.

Nghĩ thông suốt điểm này, hắn luyện tập bắn tên tích cực hơn, mỗi ngày đi sớm về trễ, khổ luyện tuyệt kỹ bắn tên trong rừng cây nhỏ sau nhà, lĩnh ngộ tiễn pháp ngày càng sâu.

Chẳng qua, Lý Diên Khánh vẫn hơi tiếc nuối, mặc dù hắn tặng thanh kiếm cho Thanh nhi, nhưng Thanh nhi lại chưa từng luyện kiếm, phần lớn thời gian mỗi ngày đều đọc sách học chữ với Hỉ Thước.

Buổi chiều ngày nọ, hắn tới học đường Lộc Sơn thăm hỏi sư phụ. Rời khỏi học đường, thời gian đã hoàng hôn, Lý Diên Khánh liền tới quán rượu Lộc Sơn, tìm một chỗ gần cửa sổ tầng hai ngồi xuống.

Chưởng quỹ tiến tới ôm quyền cười nói:

- Khánh quý hiếm gặp nha! Hoan nghênh Giải Nguyên quang lâm bỉ điếm.

- Chưởng quỹ quá khách khí rồi, ta chỉ đến ăn bữa cơm rau dưa, nếu như thuận tiện, cho ta ba món ăn một bầu rượu, đồ ăn tùy tiện, rượu muốn Thấu Bình Hương tốt nhất của các ngươi!

Chưởng quỹ cười ha ha nói:

- Tiểu quan nhân yên tâm, nhất định sẽ khiến tiểu quan nhân nếm được đồ ăn và rượu ngon nhất trong tiệm chúng ta.

Chưởng quỹ bước nhanh rời đi, Lý Diên Khánh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng đang suy nghĩ võ thử An Dương. Hiện giờ đã là ngày hai mươi lăm tháng một, thời gian tính toán, thi võ cử đã kết thúc hôm trước, hắn lại không có chút tin tức, cũng không biết ba người bằng hữu thi thế nào rồi? Còn có tình hình thương thế của sư phụ, hẳn là khỏi rồi chứ!

Không bao lâu, tiểu nhị đưa rượu thịt tới, Lý Diên Khánh rót cho mình một chén rượu, tự rót tự uống. Vừa uống vài chén rượu, bên ngoài đường cái truyền đến tiếng vang thật lớn, đám khách nâng cốc giật nảy mình, cùng quay đầu nhìn lại đường cái, sau đó tiếng pháo nổ ầm ầm liên tục truyền đến.

Bình Luận (0)
Comment