Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 220 - Chương 153: Cứu Người Bên Bờ Sông. (2)

Chương 153: Cứu người bên bờ sông. (2) Chương 153: Cứu người bên bờ sông. (2)Chương 153: Cứu người bên bờ sông. (2)

Mọi người vội vàng chạy tới cửa sổ nhìn, Lý Diên Khánh cũng vươn đầu nhìn lại, thấy trước tiệm tạp hóa Vương thị bày mấy chục quả pháo lớn, đám tiểu nhị bận rộn châm pháo, Vương Vạn Hào ở bên cười không khép được miệng.

Lý Diên Khánh hơi động trong lòng, vội vàng đặt đũa chạy tới. Vương Vạn Hào từ xa đã vẫy tay cười nói với Lý Diên Khánh:

- Khánh ca nhi, tin vui nha!

- Vương viên ngoại, có phải A Quý thi đậu cử nhân rồi không?

Lý Diên Khánh vội hỏi.

Vương Vạn Hào toét miệng cười nói:

- Thang viên ngoại vừa nhận được bồ câu đưa tin từ An Dương, A Quý nhà ta đỗ hạng hai!

- A!

Lý Diên Khánh lập tức vừa mừng vừa sợ, Vương Quỹ lại trúng hạng hai, xem ra sách mình mua cho hắn sáng tạo tác dụng. Hắn vội vàng chúc mừng Vương Vạn Hào, Vương Vạn Hào vuốt râu cười to, trong lòng cực kỳ đắc ý. Ai nói cháu trai của lão không tốt, bình thường mặc dù không một tiếng động, nhưng mỗi lần ở thời điểm quan trọng lại tăng thể diện cho lão.

Lúc này, Lý Diên Khánh lại hỏi thăm:

- Vậy Thang Hoài và Nhạc Phi thì sao?

- Họ cũng trúng cử, Thang Hoài đậu hạng năm, tiểu ca Nhạc gia dường như thứ ba, hạng nhất là con trai Đoàn Luyện Tương Châu, rõ ràng là đi quan hệ, kỳ thực A Quý nhà ta hẳn là hạng nhất, thực khiến người ta căm thù tới xương tủy!

Vương Vạn Hào vốn vui vẻ trong lòng, nhưng nghĩ tới chuyện này, trong lòng lão lập tức giận dữ, rõ ràng cháu trai của lão mới là Giải Nguyên võ giải, lại bị đệ tử quan lại đẩy xuống, việc này không công bằng cỡ nào.

Lý Diên Khánh cho rằng Nhạc Phi có thể đứng thứ nhất, không ngờ lại đứng thứ ba, không cần phải nói, chắc chắn bị cung kỵ kéo chân sau, mặc dù bắn nỏ có thể thêm điểm, nhưng dù sao cung kỵ mới là điểm chính.

- Vương viên ngoại, lúc nào họ trở về?

- A Quý còn phải uống rượu với Tri Châu, tương đối bận rộn, đoán chừng qua mấy ngày nữa! Khánh ca nhi, sau này ta muốn bày rượu ăn mừng tốt nhất, ngươi nhất định phải tới.

- Đó là đương nhiên, ta nhất định sẽ tới.

Đúng lúc này, trước khách sạn Thang gia cũng đốt pháo, một tấm hoành phi màu đỏ lớn kéo lên, ‘Chúc mừng Thang Hoài thi trúng hạng năm võ giải’.

Thang Liêm đứng ở cổng, bắt đầu tươi cười tiếp nhận chúc mừng của các hương thân. Vương Vạn Hào ngẩn ra một chút, quay người chạy về cửa hàng, chỉ nghe lão hét lớn:

- Tấm hoành phi năm ngoái còn hay không? Nhanh tìm ra cho ta!

Hai ngày sau, Vương Quý Thang Hoài và Nhạc Phi long trọng trở về quê. Mặc dù giá trị võ cử không bằng khoa cử, nhưng Vương gia và Thang gia ảnh hưởng rất lớn tại xã Hiếu Hòa, hai nhà đều bỏ ngàn quán tiền tạo thế.

Dưới dụ hoặc của tiền bạc, trấn Lộc Sơn vẫn rầm rộ, mấy ngàn hương dân hoan nghênh ba cử nhân võ giải trở về quê, bầu không khí cực kỳ nhiệt liệt, không thua gì Lý Diên Khánh thi đậu Giải Nguyên về quê.

Trong quán rượu Lộc Sơn, hơn trăm tân khách tập trung một chỗ, ăn mừng Vương Quý Thang Hoài và Nhạc Phi đỗ cao. Trong một gian nhã thất tầng ba, ba người Vương Quý thoát khỏi các vị khách mời rượu, kể quá trình thi võ cử cho Lý Diên Khánh.

Vương Quý uống mặt đỏ tới mang tai, trên mặt tràn ngập vui vẻ thành công, dường như còn đắm chìm trong vinh quang to lớn.

- Lại nói chúng ta đều phải cảm tạ quyển sách mà lão Lý mua được, trên đề binh pháp đều có, ba người chúng ta đoán chừng đều đạt điểm cao nhất, còn mấy thí sinh lại không biết chữ, ngồi đó ngẩn người, đúng là con bà nó thú vị!

Thang Hoài cũng cười to nói:

- Ta đếm qua rồi, hết thảy có tám người không biết chữ.

Nhạc Phi lại không đắc ý như hai người, gã khẽ nói với Lý Diên Khánh:

- Lần này thi võ cử rất hỗn loạn, loại người gì cũng có, lại có rất nhiều chuyện khiến người ta phẫn nộ. La Tuệ thi hạng nhất kia, là một quan quân hơn ba mươi tuổi, tuổi không khác La Đoàn Luyện lắm, rõ ràng là thi thay, nhưng giám khảo ai cũng mặc kệ, mà võ nghệ thí sinh phổ biến rất tệ, hơn phân nửa thí sinh đều ngồi trên lưng ngựa đứng im bắn tên, căn bản không phải cung kỵ, lại nói sư phụ dạy đệ tử cung kỵ không tệ, đáng tiếc cũng chỉ Hoàng An Lý Ba và Trương Long thi đậu.

- Vậy cũng rất tốt rồi, hết thảy chỉ có mười danh ngạch, đệ tử do sư phụ dạy dỗ thi trúng sáu người. Đúng rồi, vết thương của sư phụ thế nào rồi?

- Sư phụ còn đang chữa thương ở An Dương, hắn để ngươi không cần lo lắng, hắn sẽ trực tiếp trở lại kinh thành, đến lúc đó mọi người gặp nhau ở kinh thành.

Vương Quý đưa tay khoác lên vai Lý Diên Khánh cười nói:

- Lão Lý, ngươi còn không biết đâu! Chúng ta đã được Võ Học Binh Bộ lựa chọn ở An Dương, yêu cầu mùng mười tháng hai chúng ta đến kinh thành báo danh.

- Sớm như vậy à, những năm trước đều là tháng ba!

- Nói là muốn sớm tiến hành cường huấn tháng ba, chúng ta thương lượng một chút lúc nào vào kinh, nói thực ta cũng hơi nóng vội rồi.

Dù còn mười mấy ngày nữa mới tới thời gian báo danh ở Binh Bộ vũ học, nhưng nếu tính cả đi đường và thời gian chuẩn bị thì thời gian cũng đã khá gấp gáp

Vương gia và Thang gia hẳn đã ý thức được điều này. Vốn dị bọn họ đã có kế hoạch mời khách ba hôm, sau phải đổi thành tiệc rượu mời những nhân vật có tiếng ở thôn và trong họ đến Lộc Sơn tửu lầu đến chung vui.

Hiện giờ tuy đã là hạ tuần tháng giếng nhưng nước sông vẫn chưa hết đóng băng. Bọn họ không thể đi thuyền nên đành chọn cách cưỡi ngựa vào kinh. Suốt hai ngày nay, cả bọn đều bận rộn thu dọn hành lý.

Đêm nay, Lý Diên Khánh một mình bồi hồi trong phòng. Hắn nhìn từng ngọn cây cọng cỏ quen thuộc, lại nhìn căn phòng đã bầ ubạn với hắn năm năm nay. Đại Hắc đang cuộn mình ngủ trong ổ. Tỏng lòng hắn đột nhiên cảm thấy một da diết khôn nguôi.

Ngay mai, hắn đã phải rời nơi này vào kinh. Dù cho vẫn sẽ trở về, nhưng trung tâm cuộc đời hắn sẽ không còn ở vùng quê này nữa.

Lý Diên Khánh nhẹ nhàng vuốt ve Đại Hắc, sống mũi cay cay.

Bỗng nhiên, rừng cây phía xa có tiếng động. Dường như có ai đang hét thấp giọng hô gì đó. Lý Diên Khánh ngạc nhiên liền nhanh chóng đi ra phía tường. Hắn nhìn chăm chú về phía rừng, sau đó tung người vượt qua tường lao về phía rừng cây.

Rừng cây tối hun hút, đi vài chục bướcm ới thấy ánh sáng lọt qua chiếu trên một mảnh đất trống. Chỉ thấy ở đó ánh sáng sắc lạnh loang loáng, một thanh kiếm sắc đang không ngừng múa ngang dọc, gió mưa cũng không thể lọt vào.

Lý Diên Khánh giấumiìnhsau một cây đại thụ chăm chú nhìn Thanh Nhi đang luyện kiếm. Chỉ thấy khuôn mặt đầy kiên nghị của nàng, không còn chút nào dáng vẻ yếu ớt của ban ngày.

Nàng mới tám tuổi, kiếp pháp đã tinh thông cao cường như ậy

Nhưng hắn cũng không làm phiền nàng mà nhanh chóng rời khỏi rừng cây

Trời chưa sáng, Lý Diên Khánh đã rời khỏi giường. Hỉ Thước vừa chải dầu cho hắn vừa lẩm bẩm:

- Đã nói là mang người ta đi, người ta dài cả cổ ra để mong ngóng, giờ lại lật lọng, nói không giữ lời, nam tử hán đại tượng phu gì chứ!

Lý Diên Khánh vừa buồn cười vừa bực quay người gõ đầu nàng một cái, nói:

- Ta nói gì không giữ lời? Ta muốn đưa nàng đi đến kinh thành. Nhưng không phải giờ. Chờ ta thu xếp ở đó ổn thỏa. Chứ giờ không có chỗ ở, đến đó thì làm thế nào?

Bình Luận (0)
Comment