Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 230 - Chương 160: Mới Gặp Sư Sư (2).

Chương 160: Mới gặp Sư Sư (2). Chương 160: Mới gặp Sư Sư (2).Chương 160: Mới gặp Sư Sư (2).

Lý Diên Khánh nói ngoài lời có ý rằng bán không rẻ, chỉ là “hợp lý”

Lý Đông Đông không nhịn được hỏi:

-“Vạn ông trước đó không phải nói cho ta, cửa hàng có một mẫu đất sao?

- Cửa hàng là có một mẫu đất, ta chắc chắn không gạt người. Chắc là Đông Đông có chút hiểu lầm, nơi này chỉ là cửa hàng một nửa, còn có một nửa ở ngoài thành

Lý Diên Khánh cùng Lý Đông Đông nhìn nhau, hóa ra ngoài thành còn có phòng ở.

- Thế phòng ngoài thành thì ở chỗ nào?

Lý Đông Đông còn sốt ruột hơn cả Lý Diên Khánh.

Vạn ông mỉm cười, nói:

Ở bên ngoài cửa Tây, gần bến tàu Dương gia. Vì không gần đường, cũng không gần sông nên chỉ là một mảnh trồng rau. Thế nên đất không đáng mấy tiền. Năm ngoái ta mua ba răm quan rồi xây mấy gian nhà cỏ ở đó, chủ yếu dùng chế nước hoa, cũng coi như là một công xưởng.

Lý Diên Khánh như muốn rụng tim. Hắn hơi tiếc khi cửa hàng không có xưởng phía sau. Nếu như ngoài thành có xưởng, vậy thì hắn yên tâm rồi.

- Diên Khánh, ngươi cảm thấy thế nào?

Lý Đông Đông hỏi.

Lý Diên Khánh trầm ngâm không nói. Hắn đã ưng địa điểm rồi. Chỉ là quan trọng nhất vấn đề chỗ phụ thân hắn có gần bốn quan tiền, mà Lý Đông Đông chỉ có một quan tiền, hơn thế nhiều nhất hắn cũng chỉ có được năm trăm quan, không thể mua rồi sửa sang cửa hàng ngay được. Muốn hoàn thiện đâu ra đấy ít nhất phải bốn ngàn quan. Lý Đông Đông muốn một nửa cổ phần, Lý Diên Khánh tuy không phải kẻ keo kiệt nhưng cũng cảm tháy không hợp lý.

Lý Đông Đông bỗng nhiên hiếu ra. Y nháy mắt với Vạn ông một cái. Vạn ông hiểu ý, đứng dậy cười nói:

- Ta ra ngoài một chút, quay trở lại ngay thôi.

Lão đứng dậy bước ra ngoài. Lý Đông Đông lúc này mới nói:

- Tiểu Quan nhân yên tâm đi. Ta không lấy năm mươi phần trăm cổ phần đâu. Ta đã nghĩ lâu rồi, tiền chủ yếu do cha con ngươi bỏ ra, ta lấy được hai mươi phần trăm là hài lòng lắm rồi.

Điều Lý Diên Khánh nghĩ không chỉ ở việc chia cổ phần mà giá trị của nhà. Hiện giờ không phải giai đoạn giữa đời Tống. Mười năm nữa nhà như thế này sẽ chẳng đáng tiền nữa. Việc oan uổng ngập đầu này hắn thực sự không muốn làm.

Hắn suy nghĩ rồi hỏi:

- Phòng này có thể thuê được không?

- ý tiểu quan nhân là sao?

- Căn nhà này thực ra có thể chia thành hai bộ phận, một phần là mặt tiền làm cửa hàng, một phần là nhà trong. Ta muốn lấy cửa tiệm, phòng thì thuê lâu dài.

- Nhưng ý của Vạn Ông là mua nhà tặng mặt tiền. Thuê phòng thì lại không có lợi.

- Thôi ngươi đừng quản vội, ta chỉ hỏi có được hay không thôi?

- Đương nhiên là được, vốn dĩ lão chỉ muốn cho ta thuê. Bị ta nhiều lần thuyết phục nên mới đồng ý bán cho ta.

- Như vậy thì chuyển nhượng cưa hàng, thuê nhà. Như vậy chúng ta vẫn chia năm mươi năm mươi. Một ngàn vốn là đủ, đợi khi kiếm đủ tiền thì Đông Đông có thể mua nhà ở, không cần phải thuê nhà công nữa.

Lý Đông Đông thực sự có tính toán của mình. Nếu mua căn nhà này, y có thể tách ra một gian, cả nhà chuyển đến ở trở thành chủ hộ. Có điều nghĩ đi nghĩ lại cũng có lý. Y trở thành chủ hộ thì sao nào. Nhà ở Biện Kinh vốn là không mua nổi, quy định thuê phòng vẫn như cũ.

Huống hồ, bọn hắn tốn bao nhiêu tiền mua cửa hàng, cuối cùng phòng vẫn thuộc về Lý Đại Khí. Phần tử hùn vốn kinh doanh như y chỉ được nhận có hai phần, thế chẳng phải là y bị thiệt lắm sao.

- Được, để ta đi nói chuyện với Vạn ông.

Lý Đông Đông đứng dậy ra ngoài. Không lâu sau, y và Vạn ông cùng trở lại. Vạn Ông ngồi xuống cười nói:

- Nghe Đông Đông nói, tiểu quan nhân khôgn muốn mua mà muốn thuê phải không?

Lý Diên Khánh gật gật đầu, nói:

- Được không?

- Đương nhiên là được. Vốn ta muốn để lại căn nhà này cho cháu, sau đó hắn để chúng ta đi dưỡng già. Nếu tiểu quan nhân muốn thuê, thì còn gì tốt bằng. Mấy cửa hàng quanh đây đều là thuê cả, diện tích còn nhỏ hơn của chúng ta. Ta cho ngài thuê theo giá như bọn họ cho thuê, bao gồm cả công xưởng ngoài ngoại thành, cửa tiệm và cả nhập hàng hóa, khách quen, biển hiệu, hàng tồn. Ta tính toán qua rồi, tầm sáu trăm lạng bạc, nhưng vì đồng hương, ta chỉ tính có năm trăm lạng.

Vạn Ông cười híp mắt, nói:

- Mà ta coi tiểu quan nhân là giải nguyên mới đồng ý vụ giao dịch này đấy. Hiện giờ ngươi có tiền cũng chả thuê được chỗ nào tốt như thế này.

Lý Diên Khánh lập tức nhìn ra sự tinh tường của ông già. Trước đó đều nói không bao tiền, hiện giờ lại biến thành bạc trắng. Nếu không biết một lạng là một ngàn văn, một quan chỉ có bảy trăm bảy mươi văn, ở giữa quả không biết là giá chênh lệch bao nhiêu.

Có điều, Lý Diên Khánh cũng không muốn tính chi ly với lão. Hắn chỉ cười nhạt, nói:

- Vậy thì ta quyết nhé.

Lý Diên Khánh lại nói với Lý Đông Đông:

- chuyện sau này phiền Đông ca, phụ thân bên kia để ta.

Lý Đông Đông quả thực phát cáu. Y không ngờ Vạn Ông lại giỡn mình, lấy tiền đồng chuyển thành bạc trắng. Trước đây y đã từng hỏi han rồi. Tiền thuê hàng tháng của mấy cửa hàng bên cạnh tháng có 10 quan tiền, diện tích không nhỏ hơn của họ. Thế mà qua tay Vạn Ông liền biến thành mười lạng bạc trắng.

Mặc dù còn có cả nhà xưởng ở ngoại thành nhưng đó là bến tàu Dương gia, là bến tàu xa nhất kinh thành, cách kinh thành ít nhất cũng phải tám dặm, tuyệt đối không đáng ba trăm quan tiền, Nhiều lắm cũng chỉ 10 quan tiền. Cái tên gian thương giảo quyệt này khiến người ta phát điên lên mà. Cái này khác gì mua con ngựa tặng chú gà con mà nói là mua một tặng một.

Hiện giờ y mới hiểu ra, trước đây Vạn Ông nói về ba ngàn quan nhất định là chỉ cho đủ dây, chứ không phải một quan tiền như bình thường. Bản thân y lại cứ nghĩ là rẻ, vậy bọn y chẳng phải là bị thiệt lớn rồi sao?

- Được, chuyện còn lại để ta.

Lý Đông Đông nói rồi lườm Vạn Ông một cái sắc lẻm.

Lý Diên Khánh cũng vừa trở lại khách sạn, Hà chưởng quỹ liền tiến lại, nói:

- Tiểu quan nhân, ba ngườiboọn họ dã được đưa ra quân doanh ngoài thành để tập trung huấn luyện rồi. Hành lý cũng đã chuyển đi hết rồi.

Lý Diên Khánh ngạc nhiên, không phải mùng mười tháng hai mới bắt đầu tập huấn sao? Tại sao lạ trước thời hạn.

- Bọn hắn muốn tập luyện bao lâu?

- Hình như là một hai tháng gì đó. Cụ thể ta không rõ lắm.

Lý Diên Khánh thực sự đau đầu. Còn vài việc thực sự quan trọng muốn cùng mọi người bàn bạc. Không ngờ bọn họ lại bị cách ly tập huấn mất rồi.

Bất đắc dĩ, Lý Diên Khánh đành lắc đầu đi về phía cầu thang. Đến đầu cầu thang, hắn như chợt nhớ ra điều gì liền vội vàng nói với chưởng quỹ:

- Nếu như ta muốn thuê nhà ở ngoài thì được liệt vào cấp mấy?

Hàn chưởng quỹ cười nói:

- Việc này đơn giản thì cũng rất đơn giản, nhưng nếu bảo khó thì cũng rất khó. Có điều tiểu quan nhân có thể ở nhà năm gian, miễn thuế dịch, đây là cái tốt của người đọc sách.

- Cái này có nhất thiết tự mình phải làm không?

- Việc này không thể tự làm, phải tìm cò mồi. Ngài chỉ cần giao tiền cho họ là được. Quy loại cấp bậc cần một quan tiền, quan phủ lấy hai phần thuế trung gian, tí nữa ngài lấy chứng nhận cử nhân và tiền cho ta, ta sẽ thu xếp thỏa đáng cho ngài.

Bình Luận (0)
Comment