Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 231 - Chương 160: Mới Gặp Sư Sư (3).

Chương 160: Mới gặp Sư Sư (3). Chương 160: Mới gặp Sư Sư (3).Chương 160: Mới gặp Sư Sư (3).

- Vậy thì nhờ cả chưởng quỹ!

Lý Diên Khánh đi lên lầu, chưởng quỹ phía sau nói vọng lên:

- Nếu tiểu quan nhân muố nthuê phòng, ta sẽ lại tìm cho ngài một môi giới!

- Cảm ơn!

Không có ba bằng hữu thân cận, Lý Diên Khánh một mình trong khách sạn cũng cảm thấy vô vị. Thấy thời gian còn sớm, hắn thuê một cái xe bò rồi đi ra ngoài.

Ở Biện Kinh, thuê một chiếc xe bò giống như thuê một chiếc taxi thời bây giờ. Khắp phố đều là xe bò, xe lừa. Vẫy tay là lập tức dừng lại, giao thông tiện lợi, hơn thế giá cả lại rất rẻ.

Đi ước chừng một khắc (1/4 canh giờ), Lý Diên Khánh lại quay lại chỗ đại phật tự ban sáng vừa qua. Lúc này, xe bò dừng lại trước một con ngõ nhỏ. Phu xe chỉ vào trong ngõ cười nói:

- Đây là ngõ Nhị Hòe, phía trước là ngõ Tam Hòe, Tứ Hòe, cho đến cuối cùng là cửu Hòe.

- Đa tạ!

Lý Diên Khánh lấy ra mười văn đưa cho gã, cười nói:

- Hay là muốn đợi ta ở đây một lát.

- Tôi đợi tiểu quan nhân không vấn đề, nhưng tôi phải nói rõ, quá một khắc là thêm năm văn tiền, qua nửa canh giờ là không đợi nữa.

- Ta ra ngay thôi

Lý Diên Khánh đi vào ngõ nhỏ. Cả dãy phố này là nhà công cho thuê, đa số mọi người chỉ được ở một gian. Điều này khiến cho nhân khẩu tăng vọt trong các ngõ nhỏ, vô cùng ầm ỹ. chỗ nào cũng là bọn trẻ con chạy đi chạy lại. Có mấy lần chúng còn suýt đâm vào Lý Diên Khánh. Đám phụ nữ đang mải mốt nấu bữa tối trước cửa nhà.

Mấy hôm rồi vừa có một trận mưa, đất còn đầy vệt nước mưa bẩn, không khí ẩm ướt mùi khói, dầu và chua chua xộc vào mũi. Nó khiến Lý Diên Khánh chau mày. Phụ thân sau lại chọn chỗ này?

Lý Diên Khánh đi thẳng đến cuối, cao nhất là một nhà riêng, ước chừng rộng một mẫu. Nhà có trồng một cây hòe lớn, trông như cái ô đang tỏa bóng trong sân.

Cổng khép. Lý Diên Khánh đẩy cửa bước vào. Bên trong là một cảnh tượng náo nhiệt khác. Năm sáu đứa trẻ con đang quỷ trên cỏ. Vòng quanh sân đều là nhà. Ở góc sân là một cái giếng nước, có mấy người phụ nữ đang ngồi xổm ở đó giặt giũ.

Lý Diên Khánh thấy mỗi cánh cửa đều treo một tấm biển gỗ, phía trước viết chữ, phía sau là cấp bậc của chủ hộ. Từ phía trái đếm đến tấm biển gỗ thứ ba, Lý Diên Khánh tìm thấy tên của hca mình, Lý Đại Khí. Trên biển ghi rõ là hộ cấp 5.

- Ngươi tìm ai?

Phía sau lưng hắn vang lên một giọng nói của phụ nữ.

Lý Diên Khánh quay đầu nhìn lại. Một trong những phụ nữ đang giặt quần áo bên giếng, tầm hai lăm hai sáu tuổi, da dẻ trắng nõn, mặt mày thanh tú, trên mặt không hề có chút trang điểm, đầu cài một chiếc trâm đồng hình cánh phượng bay. Một mỹ nhân, chỉ có điều là năm tháng vất vả có vẻ khiến nàng hơi tiều tụy một chút.

Nàng mặc áo vải gai, hai tay thô ráp. Trong tay đang bưng một chiếc chậu quần áo vừa giặt xong, ánh mắt nhìn Lý Diên Khánh đầy nghi hoặc.

Lý Diên Khánh cười cười, nói:

- Dì là dì Dương?

Hắn chỉ vào tấm biển gỗ, nói:

- Đó là cha ta.

- Ngươi là, …. Diên Khánh!

Ánh mắt người phụ nữ lóe lên sự hoảng hốt. Chân tay nàng có vẻ luống cuống, không biết làm gì.

Lúc này, phòng bên đi ra một phụ nữ trẻ tầm hai mươi tuội. Mắt mũi còn tèm lem, mặc váy ngủ, đầu rối tung, trong tay cầm một miếng dưa ngọt, vừa gặm vừa hỏi:

- Tú nương, tiểu quan nhân này là ai?

- Hắn là …. là con trai của Đại Khí.

Người phụ nữ cuối cùng cũng đã tỉnh ngủ, vội vàng nói;

- Diên Khánh, mau vào phòng đi.

Lý Diên Khánh cầm gói đồ trong tay đưa cho người phụ nữ, nói:

- Đây là chút quà cho dì Dương, hai tấm lụa.

Người phụ nữ trẻ tuổi nhướn cổ, tậc tậc lưỡi cảm thán:

- Ai cha cha, giống hệt như lụa Hồ Nam. Tú nương thật có phúc đấy.

- Đứa nhỏ này, tới đã tới rồi, sao phải mua đồ làm gì.

Người phụ nữ hoảng sợ rối rắm. Nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong. Bên cạnh lại còn chêm vào. Nàng đành mời Lý Diên Khánh vào nhà, nói:

- Cha ngươi đúng mấy ngày này lại không ở đây. Nhà cửa hơi lộn xộn, ngươi đừng ngạc nhiên.

Lý Diên Khánh đi vào phòng, chỉ thấy phòng tuy hơi hẹp nhưng lại rất dài, chắc phải đến hai trượng. Ở giữa phòng để mấy tấm bình phong làm vách ngăn, cũng coi như là ngăn phòng làm đôi. Đây là nơi tốt nhất cho sự riêng tư, kiểu gì cũng có cách thay đổi biến báo.

Căn phòng bạy biện dơn giản, ở giữa bày một cái bàn, bên cạnh là một chiếc ghế mộc lớn. Bên cạnh nữa là một chiếc bàn thấp, trên đó là một số bát đũa. Thông qua tấm bình phong xuyên thấu, có thể thấy bên trong là một chiếc giường, cuối giường là một chiếc rương quần áo.

Mặc dù đồ đạc trong nhà vô cùng đơn sơ nhưng mọi thứ lại rất rất sạch sẽ. Nó khiến người ta cảm thấy chủ nhân là một người thích sạch sẽ vệ sinh.

- Diên Khánh, ta đi châm trà cho ngươi.

- Không cần phiền thế. Ta uống một bát nước là được.

- Ồ, … vậy cũng được. Nhất định ngươi phải ăn cơm đấy. Để ta mua cho ngươi ít đồ ăn.

Lý Diên Khánh cười nói:

- Dì Dương không phải vội. Ta ăn rồi. Ta chỉ đến đây thăm, chơi một lúc rồi đi thôi.

Lúc này, người phụ nữ trẻ sát vách nhiệt tình bưng một ấm trà nóng sang, cười tủm tỉm, nói:

- Ta nghe Đại Khí nói rồi. Tiểu Quan nhân thi đỗ cử nhân. Cử nhân phải uống trà, không được uống nước trắng.

Lý Diên Khánh thấy dì Dương bưng cốc nước trắng tói, vẻ hơi khó xử liền cười nói:

- Ta khát lắm, dì Dương cho ta nước trắng đi.

Trước mặt Lý Diên Khánh xuất hiện một bát trà và một bát nước. Hắn cười hỏi người phụ nữ:

- Xưng hô với đại tỉ thế nào?

Ai da, còn gọi ta là đại tỉ cơ à. tên thường gọi của ta là Tam Nương, tiểu quan nhân gọi ta Tam Nương là được.

Lý Diên Khánh thấy đối phương có vẻ thân với phụ thân, lại rót trà cho mình nên có vẻ hơi ngại. Hôm nay hắn lại không chuẩn bị nhiều quà.

Hắn đưa tay sờ vào trong người, vô tình sờ phải một một cái lắc tay bạc. Đây là quà gặp mặt hắn chuẩn bị cho vợ Lý Đông Đông. Tuy nhiên hôm nay không qua nhà y nên hắn cũng quên đưa cho Lý Đông Đông.

Có điều lắc tay cho lần đầu gặp thì có vẻ hơi đắt. Tuy hắn không phải là người nhỏ mọn nhưng điều thánh nhân dạy bảo hắn vẫn luôn khắc sâu trong lòng. Rằng chỉ có duy nhất đàn bà và tiểu nhân là khó dạy, gần thì kiêu ngạo, xa tất bị oán.

Lý Diên Khánh cảm thấy hơi do dự.

Lúc này, người phụ nữ trẻ đặt mông ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn nhỏ, nhìn Lý Diên Khánh vẻ thăm dò, cười hì hì nói:

- Khánh Ca trông rất tuấn tú lịch sự, lại là cử nhân, nhất định sẽ khiến nhiều tiể unương tử mê đắm. Hay là ta xếp cho một vụ mai mối nhé.

- Tam Nương,

Dì Dương cất giọng vẻ không vui.

Có dì đâu. Nam lớn nữ gả. Lần trước Đại Khí chẳng phải nói điều lo nhất là tìm một cô dâu tốt đó sao? Ngươi quên à?

Mặc dù Lý Diên Khánh biết tâm nguyện lớn nhất của phụ thân là đậu tiến sĩ, nhưng hắn cẩm thấy cần phải đuổi khéo vị hàng xóm nhiệt tình quá mức này đi. Hắn không cân nhắc tới điều thánh nhân đã dạy nữa, đưa ra chiếc lắc cho người pụ nữ, nói:

- Lần đầu gặp mặt. Coi đây như là quà gặp mặt đi.

Bình Luận (0)
Comment