Chương 160: Mới gặp Sư Sư (4).
Chương 160: Mới gặp Sư Sư (4).Chương 160: Mới gặp Sư Sư (4).
Người phụ nữ giật nảy mình, nhìn chiếc lắc bạc sáng trên tay, nàng liên tục khoát khoát tay, nói:
- Sao thế được. Đồ đắt ta đâu lấy cho nổi. Ngươi đưa cho Tú Nương đi. Ta không lấy được.
Dì Dương đứng cạnh nói:
- Tam Nương, cái này là chút lòng của Diên Khánh. Ngươi cầm đi.
Chủ nhân mở miệng, người phụ nữ trẻ hoan hỉ nhận lấy. Cũng không để ý tới việc làm mối, nàng ta sung sướng đón lấy rồi mất hút bóng.
Dì Dương thở dài, nói:
- Mới tới đã để ngươi phải tốn phí nhiều rồi. Vị vừa rồi là em dâu ta. Người thì tốt, nhưng thích làm mai làm mối. Chả bao giờ nghiêm túc cả.
- Vậy thì cũng không phải là người ngoài.
Lý Diên Khánh lại lấy ra một cái hộp ngọc, trong hộp là chiếc trâm bảo thạch khảm ngọc. Chiếc trâm cũng là một trong những chiến lợi phẩm từ chỗ Bạch Thị Tam Hùng. Nó rất có tiếng và giá trị, ít nhất phải tới hàng trăm quan, là một trong những đồ trang sức bậc nhất.
Hắn lấy chiế hộp ngọc để trên bàn, nói:
- Đây là chút tấm lòng của ta. Cám ơn dì Dương mấy năm nay đã chăm sóc cho phụ thân ta. Ta đặc biệt mang từ tận Tương Châu tới, xin hãy thu nhận.
Trên mặt người phụ nữ lộ ra ý cười. Nàng rất sợ Lý Diên Khánh đến hỏi tội. Nhưng giờ nhìn thấy hắn tặng tơ lụa trang sức, tuy không phải là người tham tiền, nhưng rõ ràng, nàng thấy được hắn có ý tốt. Nàng đã lo lắng ba năm nay, cho tới giờ phút này mới dám thở phào.
Người phụ nữ tên là Dương Tú, người Kiểm Châu Ba Thục (Tứ Xuyên). CHa mẹ mất từ nhỏ, năm năm trước chồng cũng mất, không con cái gì, tứ cố vô thân. Ba năm trước nàng tới Tương Châu nhờ tựa anh em, giặt quần áo cho người ta ở bến tàu nuôi thân.
Lý Văn Hữu thấy nàng hiền lành, bèn tác hợp với Lý Đại Khí. Từ đó nàng liền một lòng một dạ theo Lý Đại Khí.
Mấy ngày nay Dương Tú có chút lo lắng. Nàng nghe Đại Khí nói Diên Khánh sắp tới kinh thành. Tuy Đại Khí đã rất nhiều lần an ủi rằng sẽ nói rõ với con trai, tuy nhiên, Dương Tú làm sao có thể ngờ Đại Khí chưa kịp nói với con trai lão thì Diên Khánh đã đến.
- Diên Khánh, giờ ngươi ở đâu?
- Ta ở khách xá Dương Ký, dì Dương đã tới bao giờ chưa?
- Ta chưa từng đi. Nhưng cũng nghe cha ngươi nhác tới. Ta không ngại nói rằng tới kinh thành hơn nửa năm rồi mà chỉ đi vòng quanh đây chứ chưa đi đâu cả. Cha ngươi bận lắm.
Lý Diên Khánh uống một hớp, nhìn căn phòng vẻ thăm dò rồi nói:
- Ở đây điều kiện tệ quá. Ta đã cho người tìm phòng. Dì và cha chuyển qua đó. Đương nhiên, nếu dì Dương đồng ý cũng có thể đến ở nhà ở Thang Âm.
Dương Tú chậm rãi cúi đầu, mắt hồng hồng. Trong lòng nàng vô cùng cảm động. Diên Khánh đã cho nàng tới ở nhà của họ.
Cám ơn ý tốt của ngươi. Ta vẫn ở cùng chỗ với cha ngươi. Một mình ông ấy không thể không có người chăm sóc được.
- Cũng được. Mai kia ta sẽ thuê nhà rồi dì chuyển qua đó trước.
Dương Tú do dự một lúc lâu rồi nói:
- Thôi, vẫn … đợi cha ngươi về rồi nói.
Lý Diên Khánh cũng không nói thêm nữa. Nếu dì Dương đã tới kinh thành hơn nửa năm thì thêm vài ngày nữa cũng không sao.
- Vậy được. Ta về đã. Sau khi cha ta về, bảo ông ấy đến khách xá tìm ta.
Lý Diên Khánh tiền tai đem hai thỏi hai mươi lạng bạc đặt trên bàn. Hắn có vẻ không hài lòng với phụ thân lắ. Dù là vợ hầu thì nhưng cũng không thể để ăn mặc mộc mạc như vậy được.
Lý Diên Khánh đi, Dương tú nhìn cả đống của trên bàn. Lúc này, em dâu nàng lén vào phòng, mặt vô cùng hớn hở, nói:
- Tú Nương, con trai Đại Khí ra tay thật hào phóng. Cái vòng bạc này nặng đúng ba lượng, lại còn khắc hoa mẫu đơn. Ít nhất cũng phải ba bốn ngàn văn, …
Đột nhiên nàng ta há to mồm, nhìn bạc và vàng trên bàn mà ngây người ra. Mãi lúc sau mới cất giọng thán phục:
- ối mẹ ơi, Tú nương, Đại khí không nghefod dâu, sao có thể nói hắn là một thư sinh nghèo chứ.
Dương Tú hỏi vẻ không hiểu:
- Ta cũng không biết. Việc của hắn ta không hỏi, ta….
- Tú nương, ngươi cố ý giấu ta và nhị lang chứ.
Tam nương trừng mắt nhìn nàng đầy bất mãn.
- Ta không biết, tam nương, ta làm sao phải giấu các ngươi.
- Vậy thì lão đang cố ý giấu chúng ta. Con trai lão còn có vàng. Trời ạ. Trên này là đá quý đấy. Lần đầu tiên ta trông thấy, dây là hai chục lạng bạc. Nhà lão nhiều tiền vậy, còn ở nhà rách này làm gì. Tú nương, ngươi thật là thật thà.
Dương Tú lắc đầu, nói:
- hắn nghèo cũng tốt, giàu cũng tốt, ta không để ý. chỉ cần được theo hắn, dù ăn đói ở rách ta cũng nguyện ý.
Ngươi thật là nói mà không thấy xấu hổ.
Tam nương nhìn đống tiền vàng trang sức lấp lánh trên bành, ánh mắt lóe lên vẻ ghen tị, nói:
- Tú Nương, ta nói cho ngươi biết, nếu Đại Khí là người có tiền. Ngươi cũng đừng mặc kệ chúng ta đấy.
Lý Diên Khánh cảm khái suốt dọc đường về. dù mớI gặp mặt có một lúc nhưng có thể thấy Dương di là người phụ nữ hiền lành, chịu khó chịu khổ. Từ cách ăn mặc trang điểm, lạI một chút ăn không hết cũng không nỡ vứt đi kia, có thể thấy cuộc sống của nàng vô cùng kham khổ.
Lý Diên Khánh không thể hiểu sao phụ thân sau khi giảI tán thương hội được chia những ba ngàn năm trăm quan lạI được tám trăm lạng bạc từ vụ cá hắn đỗ cử nhân lạI sống như vậy.rõ ràng là có tiền, vậy mà giấu ngườI phụ nữ đã theo lão ba năm trờI.
Rốt cục phụ thân đang nghĩ gì? đợI ông ấy quay trở lạI nhất định phảI hỏI cho ra chuyện.
Lý Diên Khánh cũng hi vọng cha có thể tái hôn. Dù sao mới hơn ba mươi tuổI, kết hôn mới có đôi năm thì vợ đã bệnh qua đời.
Có điều, Lý Diên Khánh rất lo lắng phụ thân hắn sẽ cướI một bà dì sư tử Hà Đông. Nhưng Dương di rất được, có thể thấy bóng dáng của mẹ trên ngườiphụ nữ này. Cũng có thể, phụ thân yêu nàng vì điều này.
Bụng Lý Diên Khánh réo sùng sục. Lúc này hắn mới chợt nhớ ra là mình chưa ăn tối.
- Xa phu đại ca, kinh thành có món ăn gì nổi tiếng đó.
Phu xe cười hề hề, nói:
- Tiểu quan nhân. Nói thế thì ghê gớm quá. Biện Kinh đồ nổi tiếng nhiều vô kể. bánh nhân thịt bà Tào này, bánh bao ngọc lầu này, bánh màn thầu nhà nghề Tôn này, canh Giả da này, tiệm ăn Cao Dương, Tôn Dương, Nhiệm, Trạng Nguyên Lầu, Thanh Phong lầu, Phan Lầu tửu quán, vô khối.có ddieuf những tiệm nổi tiếng này là nơi tụ tập của vương tôn quý tử. Còn nếu muốn tới gặp danh kỹ Lý Sư Sư thì phải đến Nguyệt cung tiên nữ.
- Đại ca đã đi tới Phàn Lâu bao giờ chưa?
- Ngươi hỏi ta đã đi vào bao giờ chưa ấy à? làm sao có thể. loại người như ta làm sao có thể vào được Phàn lâu. Không phải ta không đủ tư cách vào mà ta không có tiền.nghe nói bên trong chỉ nhận bạc. ăn một bữa sáng ít nhất cũng phải tốn đến chục lạng. Mười lạng bạc trắng đấy. Ta phải ba tháng nhịn ăn nhịn uống trốn tiền phòng mới đủ đó, nhưng người ta chỉ ăn mỗi bữa sáng thôi.
Dù Lý Diên Khánh ra tay tương đối hào phóng nhưng cũng chưa tới mức bỏ mười lạng bạc đi ăn có một bữa sang. Hắn bỏ ngay ý định tới Phàn Lâu. Có điều hắn rất hứng thú với Lý Sư Sư. Không biết mỹ nhân nổi tiếng trong lịch sử này trông như thế nào.