Chương 160: Mới gặp Sư Sư (5).
Chương 160: Mới gặp Sư Sư (5).Chương 160: Mới gặp Sư Sư (5).
Hắn đang muốn đi ngõa xá Châu Tây lại đột nhiên nghĩ ra mình đã hết tiền. Hai mươi lạng bạc đều đưa Dương di hết rồi, hắn phải về khách xá lấy tiền đã.
- Đại ca lái xe, cho ta về khách xá trước đã.
- Được.
Phu xe rút chiếc roi trâu, tăng tốc hướng về khách xá Thang gia.
Đi vào khách xá, Hàn chưởng quỹ vẫy tay chào Lý Diên Khánh từ xa, nói:
- Tiểu quan nhân, làm xong việc rồi!
Lý Diên Khánh đi lên trước, nhận tâms văn thư phân cấp hộ. Chỉ là một trang giấy mỏng, bên trên viết:
- Nay công nhận Lý Diên khánh giải nguyên cử nhân Tương Châu là hộ cấp một phường phủ Khai Phong. Có thể căn cứ vào tờ chứng nhận này làm thủ tục thuê phòng. Phía dưới là quan ấn của quan địa phương.
- Chỉ một trang giấy như vậy thôi ư?
Lý Diên Khánh cười nói.
- Tiểu quan nhân đừng xem thường nó nhé. Không có tờ giấy này, ngươi muốn mướn phòng cũng chả có chỗ mà tìm, phải ở khách xá đó.
- Nhà kia có tin tức gì chưa?
- Đã sai người đi tìm.mai kia là có tin tức. Tiểu quan nhân cứ bình tĩnh chờ đi.
- Thực sự phiền chưởng quỹ nhé.
Lý Diên Khánh chắp tay tạ lễ rồi quay người lên lầu, nói. Chưởng quầy nói với theo:
- Gượm hẵng, tiểu quan nhân.
Chưởng quỹ vội vàng chạy tới, nói:
- Xem ta này, có chuyện quan trọng nhất lại quên. Có người tìm tiểu quan nhân. Đợi một lúc rồi.
- Ai tìm ta?
- Là ta.
Phía góc khuất của đại sảnh có bóng người đứng dậy. Nhìn thoáng thấy y mặc chiếc áo đen bóng loáng, râu ria xồm xoàm, là tên thiếu niên áo đen gặp dọc đường kia.
- Làm sao ngươi biết ta ở đây?
Lý Diên Khánh kinh ngạc đi xuống hỏi.
Tên thiếu niên đỏ mặt lên, mặt lại càng đen. Người bình thường không nhìn ra gã đang thẹn. Gã cười nói:
- Lúc ta đăng ký ở võ học đã nhìn thấy địa chỉ liền nhớ ra bọn ngươi ở cùng nhau. Thế nên ta đến hỏi chưởng quỹ, tiểu ca nhi quả nhiên là ở đây.
- Vậy sao ngươi không đi tập huấn?
- Lão đệ có rảnh không? Ta muốn hỏi một việc.
- Xin mời ngồi.
Lý Diên Khánh mời tên thiếu niên mặt đen ngồi xuống. Chưởng quỹ vội vàng dặn dò người làm đưa hai cốc trà tới, lại hỏi:
- Tiểu quan nhân có muốn ăn cơm không. Chỗ ta hiện giờ có sẵn cơm canh.
Quán cơm Thang Ký vẫn khó ăn như vậy, kinh thành cũng không có ngoại ệ. Lý Diên Khánh vội xua tay, nói:
- Cám ơn chưởng Quỹ. Tí nữa ta ra ngoài ăn.
Lý Diên Khánh uống một ngụm trà nóng rồi hỏi:
- Ngươi có thể nói cho ta biết tại sao các ngươi phải đi tập huấn. Không biết hay là sai sót chỗ nào?
- Không sai đâu. Ta đã từng tham gia huấn luyện ở quê rồ. bọn họ thì chưa nên bắt buộc phải tham gia. Đây là một điều kiện bắt buộc khi mới vào võ học, phải có lí lịch đã tham gia huấn luyện.
Thì ra là vậy. Lý Diên Khánh nghĩ đến việc cả ba bọn họ đã từng tham gia huân luyện dành cho sĩ tỉ. Có điều, sĩ tử không phải là loại hình huấn luyện chính quy, võ học không chấp nhận.
- Tại hạ là Lý Diên Khánh của huyện Thang Âm, xin hỏi quý tính của vị huynh đệ đây?
Lý Diên Khánh bây giờ mới nhớ ra chưa hỏi họ tên của đối phương.
Tên thiếu niên mặt đen vội vàng nói:
- Ta là Ngưu Cao, người huyện Lỗ Sơn Nhữ Châu.
Lý Diên Khánh ngây ngẩn cả người. Là Ngưu Cao. Thực sự không đánh không quen biết mà. mãi lâu sau, Lý Diên Khánh bật cười:
- Vậy sao ngươi lại ở trấn Trần Kiều.
- Ta đi Phong Khâu tìm người bạn nhưng hắn không có nhà. ta đành phải một mình về kinh. Đúng lúc gặp bọn ngươi ở Trần Kiều. Ta đã cư xử quá lỗ mãng.
- Ngưu huynh chắc có hứng thú với cây cung của ta.
Ngưu Cao ngượng ngùng gãi đầu, nói:
- Sư phó của ta đã nói rồi. Cung tên sắt là thiên hạ độc nhất vô nhị. Chỉ có Thiết Tí Bàng Chu Đồng đại hiệp mới có thể sử dụng được. Không biết đại hiệp là người như thế nào với Châu Đại hiệp.
- Ông ấy là sư phụ của ta, thanh cung đồng này là ông ấy truyền lại cho ta. Ba huynh đệ kia của ta đều là đệ tử của ông ấy!
- Hóa ra Chu đại hiệp ở huyện Thang Âm!
Trong lòng Ngưu Cao vô cùng ảo não, nói:
- Ta luôn muốn bái ông ấy làm sư phụ, tìm kiếm ông ấy khắp nơi mà đều không thấy. Biết thế ta đã đi Thang Âm từ lâu. Lý lão đệ, Chu đại hiệp giờ vẫn ở Thang Âm chứ?
Lý Diên Khánh cười lắc đầu, nói:
- Ông ấy chỉ ở Thang Âm một năm. Mấy hôm nữa là về kinh thành rồi. Nếu Ngưu huynh muốn gặp ông ấy, ta có thể tiến cử.
Ngưu cao vui sướng nhảy lên, vội vàng chắp tay cảm ơn Lý Diên Khánh một cái thật long trọng, nói:
- Lý lão đệ thật là có ý tốt. Ngưu Cao cảm kích vô cùng.
Lúc này, Lý Diên Khánh mới thấy bụng đói tới mức khó chịu, hắn bèn tiện thể nói:
- Chi bằng chúng ta đi uống một cốc. Trâu huynh có nể mặt ta không?
Ngưu Cao là người phóng khoáng, cũng vừa hay gã chưa ăn cơm nên lập tức đồng ý ngay.
Lý Diên Khánh quay về phòng lấy tiền rồi cùng Ngưu Cao ra khỏi khách xá. Biện Kinh phồn hoa nhất vào lúc hoàng hôn như thế này. Mọi người bắt đầu cuộc sống hưởng thụ sau một ngày làm việc vất vả. Tất cả các nhà hàng tửu quán đều chật ních khách.
Hai người liên tiếp tìm mấy tửu quán đều không tìm được chỗ. Sau cùng, cả hai dứt khoát đến ngõa xá cách khách xá không xa. Ngõa xá được tạo bởi mấy con phố cộng lại cửa chính là một ngôi đền, bên trên bốn chữ “Tây Châu Ngõa Tử”. Trong ngõa xá không có chỗ ở, toàn bộ đều là cửa hàng dày đặc, phía trên treo đèn lồng đèn đuốc sáng trưng, khiến ngõa xá sáng như ban ngày.
Bên trong ngõa xá náo nhiệt khác thường. Hai bên đường quán ăn chen chúc, tiếng gào, tiếng rao bán hàng liên tếp không dứt bên tai. Tất cả các loại mùi thịt nướng, gia vị xộc vào mũi, người người chen vai.
Lý Diên Khánh nhìn hoa cả mắt.hắn chỉ bừa vào một nhà treo biển “trương Hán Tử nướng thịt” nói với Ngưu Cao:
- Ăn đây nhé.
Ngưu cao cười hề hề, nói:
- Ta thích ăn miếng lớn..
Hai người vào cửa hàng, người làm đi tới chào, nói:
- xin mới hai vị tiểu quan nhân ngồi.
Hai người ngồi vào một chiếc bàn, tên người làm nói:
- Đến tiệm ta nhất định phải ăn thịt khối, một miếng một cân. Hai vị lấy mấy miếng?
- Hai miếng. Ngoài thịt còn có bánh trái mì miến gì không?
Lý Diên Khánh hỏi.
- Còn bánh bao thịt lớn, vừa mới hấp xong, một lồng bốn cái.
Vậy cho 4 lồng, thêm mấy đĩa thức nhắm, một bầu rượu.
Được, hai vị khách quý bên này, một bầu rượu, một đĩa ngũ phúc, bốn lòng bánh bao lớn, hai miếng thịt.
Không lâu sau, rượu và đồ uống đã được đưa tới. Lý Diên Khánh thưởng cho người làm mấy văn tiền. Người làm cảm ơn rồi rời đi.
Thấy Ngưu Cao cũng đói ngấu, hai người vận công ngốn hết bốn lồng bánh bao, bụng mới lưng lửng. Lý Diên Khánh rót hai cốc rượu, nói:
- Ngưu huynh cũng vào kinh thành học võ nhỉ!
- Ta gia cảnh bần hàn, nhờ có bác giúp đỡ mới học được mấy năm tiểu học.sau này đốn củi mưu sinh, ta trời sinh cho thể lực tốt, mười ba tuổi đã gánh được tạ rưỡi củi.
Một hôm ta gánh củi vào thành bán liền lọt vào mắt sư phụ. ông ấy dạy ta võ nghệ một năm. Sau này, ông ấy đ iphủ Thái Nguyên. Trước khi đi, cho ta một đôi giản mạ vàng. Mấy năm nay ta dựa vào nó mà dạt được hạng nhất giải võ Nhữ Châu. Tri châu thưởng cho một con ngựa và năm mươi lạng bạ. Sau khi thu xếp ăn ở của mẹ yên tâm, ta liền vào kinh học ở võ học.