Chương 165: Hoàng tử bóng đá. (2)
Chương 165: Hoàng tử bóng đá. (2)Chương 165: Hoàng tử bóng đá. (2)
Mặc dù kiếp trước Lý Diên Khánh rất thích bóng đá, cảm giác chân thực rất mạnh, nhưng bóng đá cổ đại không quá liên quan tới bóng đá hiện đại, bóng đá cổ đại giống như đá cầu, chỉ cần bóng không rơi xuống đất, có thể dùng bất cứ bộ vị nào trên thân thể chạm bóng, bình thường mà nói, bóng đá càng cao càng tốt.
Tại học đường Lộc Sơn Lý Diên Khánh cũng thường chia đội tranh tài đá bóng với đám người Vương Quý Thang Hoài. Trên phương diện bóng đá hắn không xuất chúng, Thang Hoài được coi là cao thủ, đã từng đại diện xã Hiếu Hòa tới huyện tranh tài. Lý Diên Khánh lại không đạt được vinh hạnh đặc biệt này, kỹ thuật đá bóng của hắn thậm chí không bằng Vương Quý, chỉ tốt hơn Nhạc Phi một chút.
Kiếp trước Lý Diên Khánh thường xem được một số tình tiết trong tiểu thuyết, nói đá bóng tốt có thể thăng quan, từ đó đứng hàng quyền chức, ví dụ như Cao Cầu.
Chờ thực sự dung nhập vào xã hội này, hắn mới biết được loại chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra, nhiều nhất Hoàng đế bỏ tiền nuôi họ, muốn tiền có lẽ có thể, nhưng muốn làm quan, đó không phải chuyện Hoàng đế có thể định đoạt, nếu không cao thủ chức nghiệp trong Ngõa Tứ Trung có một nhóm lớn, mỗi người đều chơi bóng đá tới lô hỏa thuần thanh, cũng không thấy ai ra làm quan.
Sở dĩ Cao Cầu có thể làm quan, mấu chốt là gã nhận được đề cử của Tô Đông Pha, không liên quan quá nhiều tới bóng đá. Triều Tống là thiên hạ của quan văn, mặc dù tranh đoạt quyền lợi, đấu đá lẫn nhau, nhưng cũng không tới trình độ mê muội cả ý chí.
Trái lại, cảm giác tán đồng thân phận của quan văn rất mạnh, họ coi trọng nhất là xuất thân của quan viên, chỉ có xuất thân chính quy mới có tư cách đặt ngang hàng họ trong triều đình.
Nếu như người nào dựa vào đá bóng làm quan, các quan văn đã sớm lật trời.
Lúc này hai đội bóng đang tiến hành tranh tài trong giáo trường, hai đội hai mươi tư người, mỗi người thân thể linh hoạt, đá bóng đều rất thuần thục.
Hai cây cột dựng thẳng giữa giáo trường, cao ba trượng, hai cây cách nhau chừng một trượng, ở giữa nối bằng một cái lưới lớn, giữa lưới có một mắt lưới hình vuông, gọi là phong lưu nhãn, đá bóng quá mắt là được.
Hai đội bóng đứng hai bên cột, thay phiên đá bóng, bóng ở mỗi đội viên truyền một lần, không thể để bóng rơi xuống đất, một khi rơi xuống đất sẽ đổi qua đội khác đá, trong thời gian quy định đá vào mắt nhiều nhất sẽ là đội chiến thắng.
Học sinh Thái Học vây xem chung quanh khoảng hơn trăm người, không ngừng cao giọng hô hay.
- Tôn Đại Nha, còn bao lâu trận đấu kết thúc?
Trịnh Vinh Thái cách sân bóng vài chục bước đã hô to lên. Tôn Đại Nha chính là Đô Bộ Thự Giáo Chính của trận đấu này, cũng chính là trọng tài, bên cạnh còn có trọng tài phụ, gọi là Xã Ti.
Tôn Đại Nha tên thật gọi là Tôn Đại Nhã, bởi vì đôi răng cửa lớn, cho nên biệt hiệu Tôn Đại Nha, dần dà tên thật của gã lại bị người khác quên đi. Tôn Đại Nha hơi cung kính đối với Trịnh Vinh Thái, vội vàng tiến tới cười bồi:
- Nha Nội đến rất đúng lúc, lập tức sẽ kết thúc rồi.
Đội bóng đá Thái Học do Thái Tử giúp đỡ, đương nhiên Thải tử chỉ treo tên, bỏ tiền là chuyện Trịnh gia. Trịnh Vinh Thái bị người khác coi thường ở phương diện khác, nhưng trong đội bóng lại có thể nhận được tôn trọng tuyệt đối.
Tôn Đại Nha đánh giá Lý Diên Khánh một chút, cười tủm tỉm nói:
- Vị hiền đệ này hẳn là học sinh hạ xá mới nhập học đi!
Trịnh Vinh Thái hừ một tiếng:
- Người ta là học sinh thượng xá!
Tôn Đại Nha lập tức giật mình:
- Hóa ra hiền đệ chính là Lý Diên Khánh?
- Chính là tại hạ, xin Tôn huynh chiếu cố nhiều hơn!
Lý Diên Khánh cười híp mắt ôm quyền thi lễ.
Trịnh Vinh Thái kéo Tôn Đại Nha sang một bên, thấp giọng hỏi:
- Số hàng kia của ta thế nào?
- Nha Nội yên tâm! Hàng đang trên đường, hai ngày nữa sẽ đến kinh thành!
Mặc dù Trịnh Vinh Thái rất nhỏ giọng, Lý Diên Khánh lại nghe được rõ ràng. Hắn không khỏi thầm mắng mình ngu xuẩn, Trịnh mập rõ ràng từng nói với hắn, bá phụ hắn là một trong những thương nhân hương liệu nổi danh nhất Đại Tống. Hắn còn đang lo lắng chi phí hương liệu quá cao, nguồn cung cấp không đủ, có sẵn thương nhân hương liệu lớn bên người, hắn lại chưa từng nghĩ tới.
Trịnh Vinh Thái tươi cười rạng rỡ đi tới, nhỏ giọng nói với Lý Diên Khánh:
- Tôn Đại Nha này thực không đơn giản, các loại đường đi đều có, về sau hiền đệ gặp chuyện phiền toái gì đều có thể tìm hắn giúp đỡ. Lần này khoản thuế một nhóm hương liệu của bá phụ ta không đủ, bị giữ tại Dương Châu, ta chỉ tốn ba trăm lạng bạc ròng, hắn liền lấy ra giúp ta.
Nói dễ nghe một chút gọi là khoản thuế chưa đủ, nói khó nghe một chút là trốn thuế lậu thuế. Đây chính là tội lớn, thế mà chỉ tốn ba trăm lạng bạc ròng liền giải quyết. Lý Diên Khánh quả thực hơi kinh ngạc, trong Thái Học còn có người có mánh khóe thông thiên như vậy sao?
- Bối cảnh của hắn là gì?
- Hắn là nghĩa tử của Thái Du.
Lý Diên Khánh giật mình, hóa ra là cháu nuôi Thái Kinh:
- Huynh trưởng dẫn ta tới nơi này, chính là vì làm quen hắn sao?
- Không phải! Có người quan trọng hơn tìm ngươi, ta chỉ thuận tiện để ngươi làm quen Tôn Đại Nha này một chút.
- Trịnh huynh, ta quả thực có một việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ.
- Ai u! Huynh đệ mình, khách khí như vậy làm gì? Chuyện gì? Chỉ cần ca ca có thể làm được, lông mày tuyệt đối không nhíu một cái.
- Thật với ngươi mà nói dễ như trở bàn tay, cha ta mở một tiệm son phấn, không mua được hương liệu tốt.
Không chờ Lý Diên Khánh nói xong, Trịnh Vinh Thái vỗ ngực một cái nói:
- Ta còn tưởng chuyện gì lớn, sau này ta cầm tín vật cho ngươi, ngươi giao cho thúc phụ, mời hắn tới hiệu hương dược Kinh Bắc lấy hàng, đó là hiệu hương dược Trịnh gia chúng ta, muốn hàng tốt gì đều có, dựa theo giá tiền vốn, chỉ bằng ba thành giá tiền hương dược trên thị trường.
Lý Diên Khánh vui mừng:
- Vậy thì đa tạ Trịnh huynh!
- Chút lòng thành, có muốn ta giúp ngươi để Đông Cung cũng mua sắm son phấn cửa hàng cước ngươi hay không. Đúng rồi, cửa hàng son phấn các ngươi tên là gì?
Lý Diên Khánh nghe được Trịnh Vinh Thái toàn lực hỗ trợ, hắn cũng không có ý che giấu, thấp giọng nói:
- Gọi là Bảo Nghiên Trai!
Trịnh Vinh Thái cả kinh miệng không khép lại được:
- Hóa ra Bảo Nghiên Trai là nhà các ngươi mở, mẹ ta còn khen nước hoa nhà các ngươi tốt nữa! Không đúng, tại sao ngươi lại quen biết Lý Sư Sư?
Trịnh Vinh Thái phản ứng cực nhanh trong phương diện này, lập tức nghĩ tới Lý Sư Sư:
- Lý Sư Sư họ Lý, ngươi cũng họ Lý, có phải các ngươi…
Lý Diên Khánh thầm mắng một tiếng, tên béo này nghĩ đi nơi nào. Hắn đành phải kéo đường xưa:
- Sư phụ ta quen biết Chu Bang Ngạn, là Chu Bang Ngạn dẫn đường giúp ta. Thật ra ta cũng không biết Lý Sư Sư.
- Nha! Ngươi phải đáp ứng ta, để Lý Sư Sư uống rượu với ta.
- Hôm nào đi! Ta sẽ nhờ Chu bang Ngạn, mời hắn sắp xếp một chút. Chẳng qua ta phải nhắc nhở người, bí mật của Bảo Nghiên Trai đừng truyền ra ngoài cho ta, hiện giờ chỉ một mình ngươi biết.
- Yên tâm đi! Ca ca ta nhất định sẽ giữ miệng.
- Đương!