Chương 166: Gặp gỡ kinh thành. (1)
Chương 166: Gặp gỡ kinh thành. (1)Chương 166: Gặp gỡ kinh thành. (1)
Tiếng chuông vang lên, trận đấu bóng đá kết thúc, đội Văn Uyên mặc áo võ sĩ màu vàng dùng tỷ số hai mươi mốt so mười lăm chiến thắng đội Văn Pháp mặc áo võ sĩ màu lam, trên sân đấu vang lên tiếng vỗ tay.
- Hắn ra rồi, mau đi với ta!
Trịnh Vinh Thái kéo Lý Diên Khánh đi tới giáo trường, thành viên đội Văn Uyên mặc áo võ sĩ màu vàng đi tới, dùng khăn mặt lau mồ hôi.
Trịnh Vinh Thái đi tới, cung kính nói với một thiếu niên:
- Điện hạ, ta mang Lý Diên Khánh tới rồi.
Lý Diên Khánh thầm kinh hãi, trong này lại có hoàng tử, gã còn đặc biệt để Trịnh mập tới tìm mình, người này là ai?
Lý Diên Khánh không khỏi đánh giá hoàng tử này một chút, chỉ thấy gã chừng mười sáu mười bảy tuổi, dáng người trung đẳng, khuôn mặt tuấn mỹ, gã mặc đồ võ sĩ, càng khiến gã anh tư bừng bừng, nghi biểu bất phàm.
Thiếu niên hoàng tử này cũng đang đánh giá Lý Diên Khánh, chỉ thấy Lý Diên Khánh dáng người cao lớn cường tráng, mày rậm mắt sâu, mũi cao thẳng tắp như đao gọt, ánh mắt cực kỳ sắc bén, dường như có thể nhìn thấu chính gã.
Hoàng tử lập tức có vài phần thiện cảm trong lòng, đi tới cười nhạt nói:
- Thiếu quân là Giải Nguyên Tương Châu Lý Diên Khánh đi!
- Chính là tại hạ!
Lý Diên Khánh bình tĩnh đáp.
Trịnh Vinh Thái liền vội vàng kéo áo Lý Diên Khánh, thấp giọng nói:
- Vị này là Gia Vương điện hạ, hoàng tử thứ ba.
Nhắc tới hoàng tử thứ ba mới khiến Lý Diên Khánh rốt cuộc nhớ tới ghi chép lịch sử về người này. Vị Gia Vương này về sau được phong làm Vận Vương Triệu Giai, hoàng tử Trạng Nguyên duy nhất trong lịch sử, hóa ra gã cũng học tại Thái Học.
Lý Diên Khánh vội vàng khom người hành lễ:
- Tham kiến Gia Vương điện hạ!
Triệu Giai mỉm cười:
- Đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta tới quán trà ngồi một chút!
Quán trà nằm bên trong Thái Học, khách hàng cơ bản đều là học sinh Thái Học. Trên đường đi, Lý Diên Khánh mới biết được Triệu Giai cũng không phải học sinh Thái Học, chỉ là ngẫu nhiên tới Thái Học đá bóng, hôm nay gã đặc biệt tới Thái Học tìm mình.
Đoàn người đi vào quán trà, chưởng quỹ quán trà thấy Gia Vương điện hạ tới, vội vàng dùng bình phong vây một góc đại đường lại, tạo thành một không gian độc lập.
Triệu Giai cười khoát tay nói:
- Mời Lý thiếu quân ngồi!
- Đa tạ điện hạ!
Hoàng tộc triều Tống cũng không có ngăn cách lớn với bình dân giống như Minh Thanh, rất dễ ở chung, lễ nghi cũng không sâm nghiêm, nhất là đối với người đọc sách, cơ bản có thể đối đãi bình đẳng.
Lý Diên Khánh ngồi xuống đối diện Triệu Giai, Trịnh Vinh Thái thuộc về hoàng thân quốc thích, gã cũng ngồi một bên.
Chưởng quỹ đưa trà thơm tới cho gã, Triệu Giai nhấm một ngụm trà, trầm ngâm một lát nói:
- Ta xem bài thi giải của thiếu quân, thiếu quân phân tích người Nữ Chân khiến người khác động dung, ta lại muốn thỉnh giáo cụ thể thiếu quân một chút.
Tin tức người Nữ Chân lập nước Kim mãi đến đầu năm nay mới truyền tới Biện Kinh. Giám Sát Ngự Sử Lý Cương lập tức dâng tấu triều đình, Giải Nguyên Tưởng Châu Lý Diên Khánh đã nhắc tới Nữ Chân lập quốc trong bài thi giải năm trước, mặc dù Lý Diên Khánh thấp cổ bé họng, phần lớn triều thần chẳng thèm ngó tới hắn, cho rằng hắn là thư sinh ngông cuồng ăn nói bậy bạ. Nhưng đối sách của Lý Diên Khánh ngày đó vẫn dẫn tới một phần triều thần trong phạm vi nhỏ chú ý, Triệu Giai chính là một trong số đó.
Gã chăm chú nhìn Lý Diên Khánh hỏi:
- Trong sách luận của ngươi nhắc tới Nữ Chân thành lập nước Kim, làm sao ngươi biết được tin tức này?
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Nước Kim thành lập là chuyện năm trước, mặc dù nước Liêu cố gắng phong tỏa tin tức, nhưng giấy sao có thể bọc được lửa, tin tức này sớm đã thông qua đủ loại con đường chảy vào Đại Tống. Ta ở Tương Châu nghe mấy thương nhân nước Liêu nói tới, nếu như triều đình có thể giữ được cảnh giác, thành lập mạng lưới tình báo hoàn thiện, tuyệt đối sẽ không đến mức tới giờ mới biết tin.
- Lời này nói thế nào?
- Rất đơn giản, ta tin tưởng tin tức các dịch trạm Hà Bắc đều rất linh thông, nếu như triều đình có thể giao cho dịch trạm công năng sưu tập tình báo, lúc tình báo này vừa xuất hiện, dịch trạm lập tức báo cáo triều đình, sau đó triều đình phái người đi xác minh, muộn thì hai tháng, nhanh thì một tháng, triều đình sẽ biết được hết thảy động tĩnh giữa Liêu Kim, nói cho cũng, vẫn bởi vì triều đình thờ ơ đối với tình báo Liêu Kim.
Triệu Giai yên lặng gật đầu, gã biết Lý Diên Khánh nói đúng, nếu như triều đình chịu bỏ công sức thu thập tình báo, năm ngoái sẽ không xuất hiện sai lầm chiến lược, hao tổn trăm vạn quan lương bổng phái Đồng Quán dẫn đại quân bắc thượng, hiện giờ lại phải rút quân trở về, hao người tốn của, phí tiền phí sức, thâm hụt này còn không biết đền bù thế nào.
- Phụ hoàng ta vẫn luôn coi kế sách liên kim diệt Liêu của Triệu Lương Tự là quốc sách, nhưng ta nhìn thấy trong đối sách của thiếu quân lại nói thẳng, người Nữ Chân mới là đại họa của Đại Tống, đưa ra kế sách ‘trợ Liêu diệt Kim, sau đó diệt Liêu’, ta muốn biết, vì sao thiếu quân cho rằng như vậy?
Lý Diên Khánh không chút hoang mang nói:
- Ta có thể so sánh Liêu Kim với sói. Liêu Đông như đàn sói, hiện giờ Lang Vương và nước Liêu, nhưng mỗi năm nội chiến hoàng quyền dẫn đến nước Liêu hiển lộ rõ sắp già nua, sớm không còn hùng tâm tráng chí trăm năm trước, cho dù quý tộc Khiết Đan cá biệt vẫn có dã tâm bừng bừng, nhưng toàn bộ nước Liêu đã sớm không còn lực xâm nhập phía nam, giống như một con Lang Vương già, cố gắng giữ vững địa bàn vợ con của mình.
mà nước Kim là một con sói trẻ tuổi vừa mới lớn lên, dã tính hung ác, một lòng muốn cắn chết Lang Vương già, trở thành Lang Vương mới. Một khi nước Kim thay thế nước Liêu, người Nữ Chân sẽ giống như người Khiết Đan hơn trăm năm trước, nhuệ khí sung túc, dã tâm bừng bừng, nó sẽ an phận thủ thường giữ cái đã có giống như Lang Vương già hay sao?
Lý Diên Khánh phân tích một phen lập luận sắc xảo, khiến Triệu Giai xúc động tán thưởng. Gã lại khó hiểu nói:
- Vậy tại sao phụ hoàng và rất nhiều đại thần đều chấp nhận liên Kim diệt Liêu là quốc sách chứ?
Lý Diên Khánh khẽ thở dài một tiếng:
- Thù nước trăm năm sao có thể bỏ qua nhất thời, sỉ nhục minh ước Thiền Uyên đã cắm rễ trong lòng người Tống, cừu hận che mắt, rất nhiều người không nhìn thấy nước Liêu sắp già thực ra chính là bình phong che chở Đại Tống.
Bá chủ thảo nguyên thay chương không ngừng, đây đã là định luật trăm ngàn năm qua, nhưng mỗi lần thảo nguyên thay đổi bá chủ, đều mang đến tai nạn nặng nề cho vương triều Trung Nguyên. Từ Hung Nô tới Tiên Ti, từ Đột Quyết lại đến Hồi Hột, từ Khiết Đan lại đến Nữ Chân tương lai, không đâu không ứng nghiệm, một khi gót sắt Nữ Chân xuôi nam, quân Tống được hòa bình tẩm bổ trăm năm lấy cái gì để ngăn cản?
Lý Diên Khánh thấy Triệu Giai lo lắng, liền cười an ủi gã:
- Chỉ mong ta nói chuyện giật gân!
Triệu Giai đương nhiên biết Lý Diên Khánh nói không phải chuyện giật gân, chỉ là vì an ủi mình, gã cũng thở dài một tiếng:
- Ta nhất định phải tìm cơ hội thuyết phục phụ hoàng, mặc kệ hắn thích nghe hay không.
Lý Diên Khánh chỉ cười cười, chuyện nào đơn giản như vậy. Đại Tống suy yếu trăm năm, trừ khi xuất hiện quân chủ hùng tài vĩ lược giống như Hán Vũ Đế tiến hành cải cách mạnh mẽ, lại tiến hành phân chia lợi ích, mới có thể dần thay đổi thế yếu. Ngay cả Tống Thần Tông Triệu Húc lòng mang tráng chí cũng không đủ sức thay đổi thế yếu của triều Tống, cuối cùng buồn bực suy nghĩ mà chết, huống chi là Triệu Cát nổi danh ngu ngốc trong lịch sử?