Chương 195: Dạy đồ đệ trên giường bệnh.
Chương 195: Dạy đồ đệ trên giường bệnh.Chương 195: Dạy đồ đệ trên giường bệnh.
- Ta chính là muốn ngươi nói thật.
- Ti chức cảm thấy hắn chẳng qua là thư sinh yếu đuối mà thôi.
- Thế nhưng lần này hắn làm rất tốt! Ngay cả Thiên tử cũng khen hắn tài giỏi.
Loan Đình Ngọc trầm mặc. Thái Kinh nhìn gã một cái, cười nói:
- Đương nhiên, Thiên tử chỉ nhìn kết quả, không giống như ta nhìn người. Ngươi cảm thấy hắn là thư sinh yếu đuối, vậy sự kiện này hắn hoàn thành thế nào?
- Đó là bởi vì hắn có trợ giúp đắc lực, một học sinh Thái Học?
- Ngươi nói là học sinh Thái Học tên là Lý Diên Khánh kia?
Thái Kinh thấy được tên này trong báo cáo của Triệu Lâm.
- Chính là người này, nếu không phải hắn quyết định nhanh chóng, Chu Miễn đã sớm chạy ra hải ngoại.nếu không phải hắn đánh đắm thuyền trong hồ, tài vật của Chu Miễn cũng bị Tống Giang và Phương Tịch cướp đi, hắn mới chính là người thao tác cả sự kiện, Gia Vương chẳng qua là con rối mà thôi.
Thái Kinh gật đầu:
- Giỏi dùng người cũng là một loại năng lực, Gia Vương có thể làm được điểm này, hắn đã thành công rồi.
- Tướng công nói đúng, ti chức kiến thức nông cạn.
- Đi thôi! Xuống dưới nghỉ ngơi cho tốt, sau này ta sẽ trọng thưởng cho ngươi.
- Ti chức cáo từ!
Loan Đình Ngọc bước nhanh xuống, Thái Kinh ngồi trước bàn, nhìn lại báo cáo của Triệu Lâm một lần. Thuyền tài vật của Chu Miễn đắm tại Tô Châu, khoản tài phú này cần bàn bạc kỹ hơn.
Thái Kinh nâng bút viết ba chữ ‘Lý Diên Khánh’ trên giấy, lão cũng có vài phần hứng thú với học sinh Thái Học này.
Trời vừa sáng ngày hôm sau, Lý Diên Khánh và đám người Nhạc Phi rời khỏi Biện Kinh, đi tới huyện Trung Mưu. Huyện Trung Mưu là huyện thuộc phủ Khai Phong, nằm cách Biện Kinh hơm một trăm năm mươi dặm về phía tây, họ cưỡi ngựa phi nhanh, nửa ngày có thể tới.
Lần này ngoài Lý Diên Khánh, Nhạc Phi, Vương Quý và Thang Hoài ra, Ngưu Cao cũng xin nghỉ, cùng họ đi thăm Chu Đồng.
Tâm nguyện lớn nhất của Ngưu Cao là bái Chu Đồng làm thày, học được võ nghệ cung kỵ chân chính, chỉ là Chu Đồng bệnh nặng, khiến trong lòng Ngưu Cao cực kỳ thất lạc.
- Ngưu Hắc Tử không nên để vẻ mặt cầu xin như vậy!
Vương Quý cao giọng cười nói với gã:
- Mặc dù sư phụ không dạy được ngươi, nhưng lão Lý có thể dạy ngươi! Cung kỵ của hắn đạt được chân truyền của sư phụ, còn sợ không dạy nổi ngươi sao?
Vương Quý và Ngưu Cao không đánh không quen, hai người đều là kẻ nóng tính, tính tình thẳng thắn, cực kỳ hợp ý, hai người họ lại trở thành bạn bè tốt nhất.
Ngưu Cao thở dài:
- Võ nghệ của lão gia tử sao có thể nói truyền là truyền, điều này ít nhất cần lão gia tử đồng ý mới được!
Mặc dù gã nói lời này với Vương Quý, nhưng ánh mắt lại nhìn Lý Diên Khánh. Trong lòng gã hiểu được, truyền hay không truyền kỳ thực không phải Chu lão gia tử định đoạt, mà là Lý Diên Khánh chịu dạy mới được.
Lý Diên Khánh hiểu được ý gã, khẽ cười nói:
- Chỉ cần ngươi cung kính dập đầu ba cái trước giường bệnh của sư phụ, với tâm ý này của ngươi, ta sẽ dạy ngươi.
- Ta nhất định dập đầu!
Ngưu Cao nhếch miệng cười ha ha.
Phủ trạch của Chu Đồng nằm trong huyện thành Trung Mưu, là một tòa nhà chiếm diện tích chừng năm mẫu. Ở Biện Kinh, tòa nhà này ít nhất trị giá hai vạn quan, nhưng ở Trung Mưu, năm năm trước Chu Đồng mua nó chẳng qua chỉ hơn một ngàn quan tiền.
Chu Đồng có hai con trai hai con gái, vợ cũ qua đời từ sớm, lão cũng không đi bước nữa, tòa nhà này đương nhiên lưu lại cho trưởng tử, trước mắt là do trưởng tử Chu Trì đang chiếu cố lão.
Chu Đồng võ nghệ tuyệt luân, nhưng hai con trai lão đều học văn. Trưởng tử Chu Trì xuất thân Thái Học, trước mắt đảm nhiệm Chủ Bộ huyện Lỗ Sơn Nhữ Châu, đặc biệt xin nghỉ về chăm sóc phụ thân.
Mọi người tiến vào viện, Lý Diên Khánh lấy một bao ba trăm lạng bạc đưa cho Chu Trì nói:
- Đây là một chút tâm ý của mấy người đồ đệ chúng ta, để cho sư phụ mua thuốc!
Chu Trì không chịu nhận, nhưng mọi người khăng khăng một mực, gã mới không nhận không được, lại vội vàng phân phó gia phó buộc chặt ngựa, lúc này mới mời năm người họ tới phòng khách ngồi.
- Phụ thân ta vừa mới ngủ trưa, chẳng qua chỉ một lát sẽ tỉnh lại, các ngươi đường xa mà đến, cứ ngồi nghỉ ngơi một chút.
- Đa tạ!
Mọi người ngồi xuống, Chu Trì lại phân phó nha hoàn đi pha trà.
- Tình hình sư phụ hiện giờ thế nào?
Lý Diên Khánh lo lắng hỏi thăm.
Chu Trì thở dài nói:
- Hôm qua một người bạn cũ của gia phụ từ Lạc Dương tới thăm, hắn tinh thông y thuật, chỉ có lời hắn nói tương đối đáng tin.
- Hắn nói thế nào?
Mọi người cùng hỏi.
- Hắn nói đầu năm nay phụ thân bị thương ở phủ Đại Danh thật ra không nghiêm trọng lắm, vấn đề là lần bị thương này dẫn tới một lần trọng thương khác mà phụ thân phải nhận hai mươi năm trước, lần đó bị thiết chùy đả thương, nằm trên giường ròng rã một năm, về sau mặc dù thân thể khôi phục, nhưng thực ra vết thương cũ chưa lành, chỉ là bị thể chất cường tráng áp chế. Lần này trúng tên lại khiến vết thương cũ tái phát, dẫn đến mỗi khí quan trong cơ thể đều suy yếu, chỉ sợ bên trong cơ thể cũng đang rơi vào tình trạng suy kiệt, hôm qua thế thúc để ta bắt đầu chuẩn bị hậu sự.
Nói đến đây, Chu Trì bụm mặt khóc, mọi người vội vàng an ủi gã, tiểu nha hoàn chạy tới nói:
- Lão gia đã tỉnh lại rồi!
Chu Trì vội vàng lau nước mắt, nói với năm người họ:
- Ta dẫn các ngươi đi thăm phụ thân một chút, thời gian không nên quá dài, thân thể của hắn không tốt.
Mọi người yên lặng gật đầu, đứng dậy đi theo Chu Trì vào phía trong nhà. Mọi người cẩn thận đi vào phòng, ánh sáng trong phòng lập tức tối đi, Chu Đồng cảm giác được điều gì, chậm rãi mở to mắt, lão nhìn thấy Lý Diên Khánh, khóe mắt để lộ ý cười.
Lý Diên Khánh vội vàng tiến tới quỳ một chân xuống, nắm chặt tay lão, chỉ thấy sư phụ gầy như que củi, hấp hối, sắc mặt không chút ánh sáng. Lý Diên Khánh khổ sở trong lòng, thấp giọng nói:
- Sư phụ nhất định phải bảo trọng thân thể, sớm ngày khôi phục!
Chu Đồng đã không nghe được hắn đang nói gì, nhưng lão có thể hiểu được tâm ý của Lý Diên Khánh, tay run run chỉ tủ đầu giường. Trưởng tử Chu Trì hiểu ý, vội vàng lấy một cái hộp từ trong ngăn tủ ra, giao cho phụ thân. Chu Đồng đưa hộp cho Lý Diên Khánh, cố hết sức nói:
- Sư phụ để lại cho ngươi!
Lý Diên Khánh mở hộp ra, bên trong là hai quyển sách lụa thật mỏng, một quyển viết ‘Tinh yếu cung đồng’, một quyển khác viết ‘Tinh tuyển thương pháp Dương gia’, bút lực mạnh mẽ, hiển nhiên đã sớm viết xong.
Mũi Lý Diên Khánh chua chua, liên tục gật đầu, biểu thị hắn hiểu được tâm ý của sư phụ.
Chu Đồng vui mừng nở nụ cười, lại thấp giọng nói:
- Luyện cung cho tốt, tháng chín có…
- Đồ nhi biết, sư phụ xin yên tâm!
Lý Diên Khánh đứng dậy nhường cho mấy người khác, mọi người đều quỳ trước mặt sư phụ nói chuyện. Lúc này, Ngưu Cao lấy ra một thước mặc ngọc, nâng lên trước mặt Chu Đồng:
- Lão gia tử, ngài hẳn là biết nó chứ!
Chu Đồng cẩn thận xem xét thước ngọc một lát, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Lão nghĩ tới, đây là kỷ niệm lão tặng cho Vương Tiến lúc Vương Tiến rời khỏi Biện Kinh, hóa ra thiếu niên mặt đen này là đồ đệ của Vương Tiến. Lão từng ước hẹn với Vương Tiến, đồ đệ của Vương Tiến là nửa đồ đệ của lão, mà đồ đệ của lão cũng là nửa đồ đệ của Vương Tiến.
- Ta biết nó!
Mặt Chu Đồng nở nụ cười.
Ngưu Cao vội vàng quỳ xuống dập đầu ba cái với Chu Đồng. Chu Đồng nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh vội vàng gật đầu, hắn hiểu được ý của sư phụ, về sau phải chiếu cố Ngưu Cao nhiều hơn.