Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 289 - Chương 195: Dạy Đồ Đệ Trên Giường Bệnh. (2)

Chương 195: Dạy đồ đệ trên giường bệnh. (2) Chương 195: Dạy đồ đệ trên giường bệnh. (2)Chương 195: Dạy đồ đệ trên giường bệnh. (2)

Lúc này, Chu Đồng cảm thấy thân thể mỏi mệt không chịu nổi, lão chậm rãi nhắm mắt lại. Chu Trì vội vàng ra hiệu với mọi người. Mọi người hiểu ý, liền đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Trong viện, Thang Hoài do dự một chút, kéo Chu Trì sang một bên nhỏ giọng nói:

- Có câu ta không biết có nên nói hay không, nhưng ta vẫn phải nói. Nhà ta có một miếng đất mộ phong thủy rất tốt ở vùng ngoại ô Biện Kinh, nếu như đại ca cần…

Chu Trì nhẹ nhàng lắc đầu:

- Đa tạ ý tốt của hiền đệ, phần mộ của gia phụ đã sớm định trước, hắn muốn an táng bên mộ gia mẫu ở quê quán Hoa Châu, phụ thân cũng nói qua không chỉ một lần, lá rụng về cội.

Thang Hoài uể oải trong lòng, đành ôm quyền thi lễ, cùng mọi người cáo lui.

Trên đường trở về Biện Kinh, nội tâm mọi người hơi nặng nề, đi không nhanh, chậm rãi cưỡi ngựa trên quan đạo.

Lúc này, Lý Diên Khánh lấy tinh yếu thương pháp ra đưa cho Nhạc Phi nói:

- Ngươi trở về sao chép một chút, hẳn là có trợ giúp cho ngươi và lão Thang.

Nhạc Phi lắc đầu:

- Lần trước chúng ta tới thăm sư phụ, đã cho chúng ta rồi. Bản tinh yếu thương pháp này chỉ thích hợp ngươi, là sư phụ đặc biệt soạn cho ngươi, thương pháp của ta khác với ngươi, sư phụ nói ta ít nhất phải khổ luyện năm năm mới có thành tựu, lão Thang và Quý ca nhi cũng thế.

- Vậy được rồi! Sẽ không cho các ngươi.

Lý Diên Khánh quay đầu nhìn Ngưu Cao một chút, thấy gã trông mong nhìn mình, liền cười nói:

- Ta đã nói chỉ cần ngươi dập đầu ba cái với sư phụ, ta sẽ chỉ điểm ngươi cung kỵ, nói lời giữ lời.

Ngưu Cao vui mừng:

- Vậy ngày mai ta sẽ đến tìm ngươi!

- Hai ngày này không có thời gian, ta rảnh rỗi sẽ tới Võ Học tìm ngươi.

Lúc này, Lý Diên Khánh chợt nhớ tới một chuyện, nói với mọi người:

- Tháng chín sẽ cử hành đại hội cung ngựa, các ngươi hẳn là đều biết chứ!

Tất cả mọi người cười khổ. Vương Quý không có tinh thần nói:

- Đại hội cung ngựa Võ Học đều cần tham gia, lại toàn viên tham gia, trước tiên tranh tài Võ Học nội bộ các Châu, cuối cùng lại đến Biện Kinh tham gia thi đấu tinh anh, cuối cùng lựa chọn mười người tinh nhuệ tham gia đại hội cung ngựa, mười hạng đầu đại hội cung ngựa lần trước Võ học đã có ba người, trong đó có một người ngươi biết, Trương Kiều, ngươi còn nhớ chứ?

- Đương nhiên nhớ, năm ngoái ta còn gặp hắn ở huyện An Dương, hắn là con nuôi Trương gia, hiện giờ đã khôi phục tên cũ, gọi là Hà Quán, đảm nhiệm Đoàn Luyện Thôi Quan ở Định Châu, nhưng hiện giờ ta quan tâm các ngươi có tham gia hay không?

Nhạc Phi vội vàng giơ tay cười nói:

- Ta cung kỵ luôn không tốt, lão Thang và Quý ca nhi cung bộ không tồi, có lẽ còn có cơ hội.

Vương Quý bĩu môi:

- Quên đi thôi! Đến giờ ta cũng không làm được mười bia đều trúng, còn tham gia tranh tài cung bộ, quả thực nằm mơ.

Lý Diên Khánh quay đầu nhìn thoáng qua Ngưu Cao, thấy ánh mắt kiên định của gã, hiển nhiên gã cũng có lòng tham gia tranh tài tháng chín.

Trở lại Thái Học, Lý Diên Khánh bắt đầu toàn tâm vùi đầu vào việc học, mỗi ngày đều bận rộn, chương trình học ở nội xá hắn gần như đều không bỏ qua, buổi sáng ra ngoài, ban đêm mới về ký túc xá. Qua hai ngày, hắn lại lợi dụng thời gian cơm tối tới Võ Học chỉ điểm Ngưu Cao học tập cung kỵ.

Thoáng cái trôi qua nửa tháng, tối hôm đó, Hỉ Thước lại tới từ Tân Kiều, vào cửa liền nói với Lý Diên Khánh:

- Tiểu quan nhân, lão gia đã trở về, để ngài ngày mai dành thời gian đi qua một chuyến.

Phụ thân sớm đã về rồi, nhưng gã một lòng muốn mua trang viên nguyên liệu của mình, lại chậm trễ tại Trần Lưu tới tận bây giờ.

Lý Diên Khánh gật đầu, buổi sáng ngày mai vừa vặn không có lớp, hắn có thể đi qua một chuyến vào sáng ngày mai.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Lý Diên Khánh cùng Hỉ Thước đi tới cửa hàng tại Tân Kiều, cửa hàng mở cửa từ sớm, phụ thân Lý Diên Khánh đang nói gì đó với Ngô chưởng quỹ.

Lý Đại Khí quay đầu trông thấy con trai, vội vàng nói:

- Con đến rất đúng lúc, Ngô chưởng quỹ muốn mở rộng cửa hàng một chút, đả thông phòng chưởng quỹ bên trong, như vậy mặt tiền cửa hàng sẽ lớn hơn bốn phần, con cảm thấy thế nào?

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Loại chuyện này đừng hỏi con, con không muốn quan tâm!

- Tiệm son phấn Nhiễm Hồng Vương gia của con có muốn đấu giá không? Đến giờ một chút tin tức cũng không có, nếu như có thể lấy được cửa hàng ở Ngự Nhai, chỗ này ta cũng không cần khuếch trương, con hiểu ý của ta không?

Lý Diên Khánh cười khổ im lặng, hắn cũng không có tin tức gì, chẳng qua hắn tin tưởng chút thành tín ấy Triệu Giai vẫn phải có, có thể là tiến độ làm việc của quan phủ quá chậm, cũng không biết phải kéo dài tới khi nào.

Lúc này, Ngô chưởng quỹ cười nói:

- Chẳng qua quả thực có động tĩnh, chiều hôm qua tiệm son Vương gia bị quan phủ niêm phong, hôm nay cũng không mở cửa, trên cửa chính dán giấy niêm phong.

Lý Diên Khánh mừng rỡ:

- Vậy thì sắp rồi, kiên nhẫn chờ hai ngày nữa.

Lý Đại Khí suy nghĩ một hồi nói:

- Chẳng qua cửa hàng vẫn đả thông đi! Tranh thủ hoàn thành vào đêm nay, đừng ảnh hưởng đến làm ăn ban ngày.

- Ông chủ yên tâm đi! Đây là công trình nhỏ, một canh giờ là kết thúc, về sau phòng trong sẽ làm nơi trang điểm thử, dùng bình phong ngăn cách, ta cảm thấy phụ nữ thể nghiệm trang điểm thử rất quan trọng, về sau nó sẽ quyết định bảng hiệu Bảo Nghiên Trai này.

Lý Diên Khánh không khỏi thầm tán dương, Ngô chưởng quỹ này rất có đầu óc kinh doanh hậu thế, nghĩ tới còn chu toàn hơn mình.

- Làm thế nào, Ngô chưởng quỹ tự mình quyết định, chuyện cha mua trang viên thế nào rồi?

- Bách Hoa Viên ở huyện Trần Lưu không được, địa phương nhỏ, chào giá cao, về sau ta suy nghĩ có lẽ bởi vì bản thân đất đai huyện Trần Lưu đã đắt rồi, về sau ta tới trấn Thôi Kiều của huyện Hàm Bình, sơn trang Bách Hoa của Trương Cổ Lão nằm ở nơi này, kết quả bị ta tìm thấy, cùng giá tiền với huyện Trần Lưu, nhưng diện tích trang viên lại lớn gấp đôi, lại dựa vào Thái Thủy.

- Trang viên lớn thế nào?

- Lớn như trang viên Trương Cổ Lão, một ngàn mẫu đất hai ngàn quan tiền, thế nào? Rất rẻ chứ?

- Một ngàn mẫu đất chỉ hai ngàn quan tiền?

Lý Diên Khánh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ở Tương CHâu mỗi mẫu đất ít nhất cần năm quan tiền.

- Đất ở phủ Khai Phong vốn rất rẻ, người trồng trọt đều bị Biện Kinh hút đi, khắp nơi là đất hoang, mà huyện Hàm Bình ở nơi xa xôi, bên kia chỉ có ba nông dân chuyên trồng hoa, nhân thủ rất căng thẳng, còn phải tìm mấy nông dân chuyên trồng hoa mới được, ta chuẩn bị qua mấy ngày sẽ về huyện Thang Âm một chuyến.

- Cha muốn dẫn Dương di trở về cùng sao?

Lý Đại Khí gật đầu:

- Lần này chuẩn bị mang nàng trở về, không tiện kéo dài nữa.

Lúc này, Ngô chưởng quỹ cầm một chiếc hộp vội vàng đi tới:

- Ông chủ nhỏ, đây là son thơm ngài muốn ta mua, ta mua từ tiệm son Trương Cổ Lão, là loại tốt nhất trên thị trường.

Lý Diên Khánh như nhặt được chí bảo, vội vàng nhận hộp chạy vào cửa hàng. Lý Đại Khí không hiểu ra sao, theo phía sau hỏi:

- Diên Khánh, con cũng muốn làm son thơm sao?

Son thơm triều Tống là dùng nước xà phòng, bột mì, hương liệu trộn lại thành hình cầu, lớn như quả cam, trắng như son, nhìn rất mê người, lại gọi quả son thơm, giá cả cũng không đắt, hai mươi văn tiền một quả, có thể dùng để tắm rửa.

Nhưng loại son thơm này cũng không phải người bình thường có thể sử dụng, chủ yếu là bột mì không tan trong nước, một cục son thơm không dùng được mấy lần, cũng chỉ có hoàng cung hoặc là người quyền quý, hoặc chốn cao cấp như Phàn Lâu sử dụng, dân chúng bình thường trực tiếp dùng nước trong rửa mặt, hoằng bẻ nát xà phòng để tắm rửa, tính kiềm tương đối nặng.

Bình Luận (0)
Comment