Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 305 - Chương 208: Tin Buồn Bất Ngờ

Chương 208: Tin buồn bất ngờ Chương 208: Tin buồn bất ngờChương 208: Tin buồn bất ngờ

Lúc này, nghe Lý Diên Khánh muốn cho bạc, lập tức lòng tham nổi lên, tên gia đinh cầm đầu quát lên:

- Lấy bạc ra xem!

- Vậy thưởng trước cho ngươi một thỏi này!

Lý Diên Khánh vung tay lên, một quân cờ tướng trong nháy mắt đánh tới trước mặt tên kia. Gã không kịp phản ứng, một tiếng “bốp” vang lên, quân cờ đánh trúng mi tâm của gã, tên gia đinh cầm đầu chợt thấy mắt tối sầm lại, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Những tên gia đinh còn lại giật nảy cả người, liền cùng lúc vung đao lao về phía Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh ra tay nhanh như chớp, bảy quân cờ tướng bắn tới như mưa, gần như đồng thời đánh trúng mi tâm của bảy tên gia đinh. Lý Diên Khánh ra tay rất nhanh, cẳng mấy chốc, đám gia đinh đã ngã đầy đất, tên nào cũng bị hôn mê bất tỉnh.

Lúc này, Lý Diên Khánh đi tới trước mặt tên gia đinh cầm đầu, không nhẹ không nặng đá vào huyệt Thái Dương của hắn. Tên gia đinh từ từ tỉnh lại, y mở to mắt, chỉ thấy Lý Diên Khánh đang ngồi xổm trước mặt mình, tay cầm một thanh chủy thủ sắc bén, đó là thanh chủy thủ của gã. Gã len lén liếc nhìn hai bên, đã thấy đồng bọn nằm chỏng gọng, không biết chết sống ra sao.

Lúc này Lý Diên Khánh cầm chủy thủ vạch một đường trên da đầu gã, lập tức máu chảy ồ ạt. Gã lại nghe Lý Diên Khánh lẩm bẩm:

- Lột khéo một chút, có thể lột được một bộ da người hoàn chỉnh.

Tên gia đinh sợ đến mức hồn phi phách tán, chắp tay khẩn cầu:

- Tiểu nhân sai rồi, xin ngài tha mạng!

Lý Diên Khánh lau lưỡi chủy thủ vào mặt gã cho sạch máu, lạnh lùng nói:

- Con người của ta từ trước tới nay luôn là tiên lễ hậu binh, ngươi trở về nói với Cao nha nội, Chu Đào là ta giết, Chu Miễn cũng là ta giết, nếu như hắn cũng muốn chết giống như Chu Đào, ta có thể thành toàn cho hắn!

Nói xong, Lý Diên Khánh vung tay lên, thanh chủy thủ rời khỏi tay, mơ hồ nghe có tiếng rít “chít, chít” chói tai, hắn liền đứng lên, bỏ đi.

Qua một hồi thật lâu, tên gia đinh cầm đầu mới ôm đầu bò dậy. Gã tìm được thanh chủy thủ cua mình, lại kinh hãi đến mức há mồm le lưỡi: thanh chủy thủ ghim vào mình một con dơi, đóng đinh nó trên thân một gốc đại thụ!

Tên gia đinh cầm đầu cuống quít gọi đồng bọn dậy, tám người lảo đảo trở về.

Sau nửa canh giờ, mười mấy cây đuốc chiếu hẻm nhỏ sáng rực như ban ngày, hai cha con Cao Cầu dẫn hơn trăm gia đinh chen chúc đi vào hẻm nhỏ. Cao Cầu khoát tay chặn lại, gia đinh đều dừng lại cách hẻm mười mấy bước. Cao Cầu chắp tay bước tới, nhìn chăm chú thanh chủy thủ trên cây một lát, rồi quay đầu lại, hỏi con trai:

- Người này đắc tội ngươi như thế nào? Không được giấu diếm, mau thành thật nói cho ta biết!

Cao Tùng nhớ tới cái chết của bạn thân là Chu Đào, cũng là một thanh chủy thủ cắm vào trán, chẳng phải cũng giống như thế này sao? Hai chân gã chợt run lẩy bẩy, không dám giấu diếm chút gì, liền thuật lại một lượt chuyện xảy ra ở Phàn lâu.

Cao Cầu càng nghe càng tức giận, cuối cùng trợn mắt lên, nhìn con trai hằm hằm, nói:

- Hắn đã có thể tham gia yến hội ở Phàn lâu, tất có địa vị, không biết bối cảnh của hắn ra sao, ngươi cũng dám lập tức động thủ?

- Hắn không có bối cảnh gì cả! Hẳn là do Trịnh mập mời.

- Thối lắm! Không có bối cảnh mà hắn dám giết Chu Đào? Không có bối cảnh mà Lương thái sư mời rượu hắn? Đầu óc của ngươi bị chó ăn mất rồi sao?

Cao Tùng bị phụ thân mắng, mặt mũi tràn đầy xấu hổ, cúi đầu xuống không dám lên tiếng. Cao Cầu lại nhìn chằm chằm thanh chủy thủ, trầm tư thật lâu, rồi thấp giọng lẩm bẩm:

- Xem ra Chu Đào thật sự chết dưới tay người này. Nếu ta không đoán sai, hẳn là Triệu Giai hạ mật lệnh. Chẳng lẽ sĩ tử trẻ tuổi đi theo Triệu Giai đến Giang Nam là hắn?

- Phụ thân nói cái gì vậy?

Cao Tùng nghe vậy, không hiểu ra sao cả.

Cao Cầu nặng nề hừ một tiếng:

- Đồ giá áo túi cơm, ngay cả chuyện đại sự xảy ra trong triều cũng không biết, nuôi ngươi có ích lợi gì? Còn không bằng nuôi một con chó!

- Hài nhi biết sai, xin phụ thân bớt giận!

Cao Cầu dữ tợn trừng mắt nhìn Cao Tùng một lát, rồi mới căn dặn gã:

- Người này dính tới tranh đấu hoàng quyền, về sau ngươi tránh hắn càng xa càng tốt, ta không cho phép ngươi có bất kỳ liên quan gì với hắn, có nghe rõ không?

- Hài nhi nhớ kỹ!

- Ta không nói đùa đâu, nếu ta bị ngươi gây tai họa liên lụy, để xem ta lột da, rút gân ngươi như thế nào!

Cao Tùng nghe vậy nơm nớp lo sợ, không dám hó hé một câu.

Lúc này, Cao Cầu lại nói với một tâm phúc bên cạnh:

- Mau điều tra tình hình tên Thái học sinh này cho ta, càng kỹ càng tốt!

Sáng sớm hôm sau. Lý Diên Khánh cả người nóng hổi chạy bộ trở về, lại nghe có tiếng người nói chuyện trong sân ký túc xá. Hắn đẩy cửa ra, chỉ thấy hai tên thị vệ đang hỏi thăm Hỉ Thước cái gì đó.

Hỉ Thước thấy Lý Diên Khánh trở về, vội vàng nói:

- Đã nói các ngươi đừng nóng vội, chẳng phải tiểu quan nhân đã trở về rồi đó sao!

Hai tên thị vệ quay đầu lại, một người trong số đó là Lưu Khang, thị vệ của Triệu Giai. Lý Diên Khánh cười nói:

- Lưu thị vệ nôn nóng như vậy vì muốn gặp ta sao?

Lưu Khang liền vội vàng khom người thi lễ:

- Là Gia vương điện hạ muốn gặp Lý thiếu quân.

- Gia vương điện hạ muốn gặp ta ngay bây giờ?

- Không phải ngay bây giờ, mà là trưa nay, đây là thời gian và địa điểm!

Lưu Khang đưa một thiếp mời cho Lý Diên Khánh, rồi liền dẫn đồng bạn cáo từ.

Lý Diên Khánh xem qua thiếp mời, rồi xoa bụng, mỉm cười nói với Hỉ Thước:

- Bụng ta hơi đói rồi, có điểm tâm không?

Hỉ Thước tức giận giậm chân:

- Chính là hai vị kia làm ta chậm trễ, khiến ta chưa kịp mua điểm tâm! Tiểu quan nhân chờ ta một chút, ta đi mua ngay!

Hỉ Thước cầm cái làn lên, lập tức bước nhanh ra ngoài.

Lý Diên Khánh ngồi bên bàn, lại nhìn thiếp mời, thầm nghĩ: “Triệu Giai lại muốn gặp mình, chuyện này có liên quan tới thọ yến tối hôm qua không đây?”



Giữa trưa, Lý Diên Khánh tới tiệm trà Chu Khô Lâu nổi tiếng ở phố Ngự. Tiệm trà Chu Khô Lâu là tiệm trà lớn thứ hai ở Biện Kinh, chỉ sau Phàn lâu, giá cả cũng rất đắt đỏ, uống trà ở đây, ít nhất phải tốn mười lượng bạc, rẻ hơn một chút so với Phàn lâu.

Trong tiệm trà cũng không náo nhiệt, mà hết sức yên tĩnh, từng gian phòng được cách âm rất hiệu quả, chỉ mơ hồ nghe có tiếng đàn sáo.

Hầu bàn dẫn Lý Diên Khánh tới lầu ba, đi thẳng vào trong cùng, chỉ thấy một gian phòng có hai đại hán đứng trước cửa. Nhìn thấy Lý Diên Khánh, một người bước tới thi lễ, nói:

- Xin hỏi ngài có phải là Lý thiếu quân trường Thái học không ạ?

- Đúng vậy!

- Nha nội của ta đang chờ trong phòng, mời thiếu quân!

Lý Diên Khánh đẩy cửa đi vào phòng, chỉ thấy Triệu Giai mặc thường phục, đang chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ nhìn chăm chú bên ngoài. Thấy Lý Diên Khánh bước vào, Triệu Giai liền mỉm cười:

- Diên Khánh, đã lâu không gặp!

Lý Diên Khánh vội vàng khom người thi lễ:

- Tham kiến điện hạ!

- Không cần khách khí, mời ngồi!

Triệu Giai rất khách khí mời Lý Diên Khánh ngồi xuống, từ đầu đến cuối, nụ cười vẫn nỏ trên môi, điều này hơi ngoài dự liệu của Lý Diên Khánh, hắn còn tưởng rằng Triệu Giai muốn hỏi tội hắn vì chuyện tham dự yến hội tối hôm qua.

Lý Diên Khánh ngồi xuống, cười nói:

- Điện hạ đi Giang Nam một chuyến, trở nên vừa gầy vừa đen, bây giờ lại vừa to vừa mập!

- Cả ngày sống an nhàn trong vương phủ, có thể không mập sao?

Bình Luận (0)
Comment