Chương 208: Tin buồn bất ngờ (2)
Chương 208: Tin buồn bất ngờ (2)Chương 208: Tin buồn bất ngờ (2)
Lúc này, hai người phục vụ trà bước vào, dâng trà và điểm tâm cho bọn Lý Diên Khánh. Họ lại quỳ xuống, muốn rót trà, hiến nghệ giúp vui cho hai người. Triệu Giai lại xua tay:
- Tạm thời không cần các ngươi rót trà, lui ra đi.
Triệu Giai lại căn dặn tùy tùng:
- Thưởng cho mỗi người mười lượng bạc!
Hai người trà kỹ cảm tạ rối rít rời đi, cửa phòng đóng lại. Trong phòng chỉ còn lại Triệu Giai và Lý Diên Khánh. Lúc này, nụ cười trên mặt Triệu Giai biến mất, y thở dài nói:
- Tối hôm qua Phàn lâu rất náo nhiệt!
- Đúng là rất náo nhiệt, toàn thành đều biết!
- Nghe nói ngươi cũng đi?
Triệu Giai như cười như không nhìn Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh mỉm cười nói:
- Hôm qua Tào Thịnh cũng đi.
Lý Diên Khánh ý tại ngôn ngoại, đó là ngay cả bạn thân của ngươi là Tào Thịnh cũng đi, vì sao ta không thể đi?
Triệu Giai vội cười xua tay:
- Ngươi hiểu lầm ý ta rồi, ta không nói ngươi không thể đi. Trịnh mập đương nhiên sẽ phải mời ngươi rồi. Chỉ là tối hôm qua, ngươi khá sáng chói, ngay cả ta cũng nghe nói, Lương thái sư lại mời rượu ngươi, đây chính là chuyện hiếm có!
- Chồn chúc tết gà, chưa chắc là chuyện tốt!
Triệu Giai ngẩn người một chút, rồi cười ha hả:
- Ví von rất chuẩn xác, tuy nhiên Diên Khánh cứ yên tâm, nếu Lương Sư Thành muốn giết ngươi, hắn đã sớm ra tay, tuyệt đối sẽ không chạy tới mời rượu ngươi, hắn mời rượu ngươi, nhất định có nguyên nhân khác.
- Vậy là nguyên nhân gì?
- Chuyện này…Ta cũng không rõ lắm, có lẽ hắn chỉ muốn xem hình dạng của ngươi như thế nào. Lương Sư Thành là người rất phức tạp, không ai có thể đoán được tâm tư của hắn, ngay cả phụ hoàng cũng nói, tâm hắn quá nặng.
Lý Diên Khánh ngẫm nghĩ, phải chăng là vì Đồng Quán, hôm qua Lương Sư Thành cũng nhắc tới Đồng Quán.
Lúc này, Triệu Giai khẽ thở dài:
- Tối hôm qua hoàng huynh cũng rất sáng chói!
Lý Diên Khánh cười nhẹ:
- Hôm qua, người thật sự sáng chói là Trịnh gia, ta không nghĩ là Thái tử điện hạ sáng chói.
- Ồ? Sao lại nói vậy?
Triệu Giai lập tức thấy hứng thú.
- Để ta kể điện hạ nghe một chuyện! Ở huyện Thang Âm có một nhà giàu, tuổi hắn đã cao, khá thiên vị con trai thứ, liền muốn giao lại nhà cửa cho đứa con này. Dù vậy, trưởng tử lại không một lời oán giận, mỗi ngày đều chịu mệt nhọc phục thị phụ thân, Cuối cùng, trước lúc lâm chung, người nhà giàu đổi ý, ông ta cảm thấy trưởng tử là người khoan hậu nhân đức, có thể kế thừa gia nghiệp, cũng sẽ yêu mến em trai, cho nên rốt cuộc, ông ta giao nhà cửa cho trưởng tử. Điện hạ hiểu ý ta chứ?
Triệu Giai yên lặng gật đầu:
- Ý ngươi muốn nói ta và hoàng huynh chứ gì?
- Làm sao ta có thể nói về Thái tử chứ? Ta chỉ nói là, người trưởng tử kia tranh như không tranh, cuối cùng thành công kế thừa tài sản, đây mới là cách làm thông minh. Ngược lại, nếu suốt ngày hắn cứ lo tranh đấu quyết liệt với em trai, tất nhiên sẽ làm cha mình thất vọng, cuối cùng, người kế thừa gia sản chưa chắc là hắn.
Triệu Giai lập tức hiểu ý Lý Diên Khánh, biểu hiện của hoàng huynh quá gấp gáp, ngược lại sẽ khiến phụ hoàng phản cảm. Ban đầu, y buồn bực không vui cả một đêm, cũng không có người khuyên giải, y mới nghĩ tới Lý Diên Khánh. Không ngờ, Lý Diên Khánh vừa nói mấy câu, liền khiến y cảm thấy đầu óc sáng bừng, buồn bực trong lòng liền tan biến, lập tức lại vui vẻ.
- Ta hiểu rồi, thảo nào hôm qua phụ hoàng không vui, xem ra phụ hoàng cũng biết rõ.
- Điện hạ, số tài sản ở Tô Châu kia có động tĩnh gì chưa?
Lý Diên Khánh lại hỏi, đã mấy tháng trôi qua, năm mươi chiếc thuyền đắm ở Tô Châu vẫn không có tin tức gì.
- Lần trước phụ hoàng nói số tài sản đó tạm thời không đụng tới, về sau sẽ làm quân phí tiêu diệt Phương Tịch. Vương Tử Võ có công chặn đường Chu Miễn, được thăng làm Đô Ngu hầu Cấm quân, trấn thủ hai châu Tô-Tú, đặc biệt trông giữ đám tài sản đó. Tuy nhiên nghe nói phụ hoàng lại có ý định gì đó, nhưng cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm.
Nói tới đây, Triệu Giai lấy từ trong ngực ra một tờ giấy vàng gấp tư, đưa cho Lý Diên Khánh, cười nói:
- Đây là khế đất cửa tiệm son phấn Nhiễm Hồng Vương gia, ta đáp ứng ngươi, bây giờ thuộc về ngươi, không cần ngươi bỏ ra một văn tiền nào, đây là phần thưởng ngươi xứng đáng có được.
Lý Diên Khánh rất vui mừng, nhận lấy khế đất, khom người thi lễ:
- Đa tạ điện hạ ban ân!
Triệu Giai cười gật gật đầu:
- Nghe ngươi nói chuyện một buổi, còn hơn đọc sách mười năm, sau này chúng ta chuyện trò nhiều hơn nhé!
Lý Diên Khánh được ban khế đất, cảm thấy cũng nên nhắc nhở Triệu Giai vài lời. Hắn trầm ngâm một chút, nói:
- Ta nghe nói Tướng quốc Thái Biện không may bị bệnh, điện hạ không nhận thấy trong việc này có ẩn giấu cơ hội sao?
- Cơ hội gì?
- Ta nghĩ thiên tử sẽ không để cho Thái tướng quốc một mình nắm quyền, nhất định sẽ lại lập Tướng quốc mới, điện hạ không thấy có đại thần nào hợp ý hay sao?
Triệu Giai hiểu ý Lý Diên Khánh, y do dự một chút rồi nói:
- Chỉ sợ loại chuyện như thế này, phụ hoàng sẽ không để ta nhúng tay vào.
- Điện hạ chỉ cần có tâm, tin rằng thiên tử sẽ rõ.
- Thế nhưng…ngươi vừa mới nói, không tranh mới là tranh?
Lý Diên Khánh thầm cảm thấy bất đắc dĩ, chuyện này sao Triệu Giai lại không hiểu chứ?
- Không tranh là mới là tranh, là đối với Thái tử, còn đối với điện hạ, nếu điện hạ không có lòng cầu tiến, chỉ sợ thiên tử cũng sẽ cân nhắc đến người khác.
Triệu Giai vỗ trán một cái thật mạnh, tỏ ý mình đã hiểu. Thấy thời gian cũng không còn sớm, y liền cười nói:
- Sau này có thời gian ta đến Thái học đá bóng đi! Hôm nay quấy rầy Diên Khánh rồi!
Triệu Giai nhấp một ngụm trà, rồi liền rời đi. Lý Diên Khánh lại ngồi trong phòng suy nghĩ về hành động của Lương Sư Thành. Rốt cuộc ông ta có ý gì, tại sao lại hạ mình mời rượu một nhân vật nhỏ nhoi như mình? Chẳng lẽ ông ta chỉ đơn giản là muốn nhìn mình một chút thôi sao?
…
Lý Diên Khánh rời khỏi tiệm trà Chu Khô Lâu, vô tình đi tới cửa tiệm son phấn Nhiễm Hồng Vương gia cách đó không xa. Cửa chính của tiệm đóng chặt, trên cửa dán giấy niêm phong của quan phủ, bảng hiệu cũng bị gỡ xuống, trước cổng có tám tên quân sĩ đứng gác.
Lý Diên Khánh đứng ở xa xa quan sát tiệm son phấn, chỉ thấy lầu chính tiệm son phấn có hai tầng, cửa tiệm rộng chừng hai trượng, lầu chính chiếm diện tích chừng nửa mẫu, đằng sau là bảy tám gian phòng, dường như còn có tiểu viện, toàn bộ cửa tiệm chiến diện tích khoảng một mẫu, bốn phía có tường xây vây quanh.
Cả cửa tiệm đều vừa mới xây dựng không lâu, nhất là lầu chính trang trí vàng son lộng lẫy, cửa lầu to lớn cao chừng hai trượng năm thước, ba đóa mẫu đơn khắc gỗ to lớn khiến người ta nhìn mà không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Lý Diên Khánh từng trang trí cửa hàng mặt tiền ở Tân Kiều, hắn biết giá cả thị trường hiện nay, để trang trí lầu chính trước mặt này, không có năm sáu ngàn quan, hoàn toàn không thể làm được. Hơn nữa, còn sắp đặt phòng ở trước sau, ít nhất phải có trên một vạn năm ngàn quan.
Nếu tính cả diện tích đất đắt như vàng ở phố Ngự, tòa nhà này giá trị ít nhất mười vạn quan, là mười vạn quan đấy! Cứ như vậy mà đưa cho mình, xem ra, Trịnh gia tiến hành thọ yến với thanh thế thật lớn, mình cũng trở thành người được lợi rất nhiều.
Lý Diên Khánh sờ tờ khế đất trong túi, không khỏi mở cờ trong bụng. Hắn vẫy một chiếc xe bò, nhảy lên xe liền bảo người đánh xe:
- Đi Tân Kiều!
Trong kho của cửa tiệm son phấn Bảo Nghiên Trai, Lý Đại Khí nhìn tờ khế đất trước mắt với vẻ không thể tin được, ông chậm rãi nâng lên, rồi lại đặt lên bàn như bị phỏng tay.