Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 307 - Chương 209: Sư Huynh Thần Bí

Chương 209: Sư huynh thần bí Chương 209: Sư huynh thần bíChương 209: Sư huynh thần bí

- Diên Khánh, đây thực sự là khế đất sao?

- Ta nghĩ là thật. Gia vương điện hạ tự tay đưa cho ta, không đến mức cho ta một tờ giả mạo đâu!

Lý Diên Khánh cười hì hì nói.

Ngô chưởng quỹ cầm tờ khế đất lên xem một lúc lâu, rồi đưa cho Lý Đại Khí, cười nói:

- Đông chủ (chủ nhân), nhất định là thật, phía dưới còn có ghi chú, bao gồm chuyển giao công trình xây dựng trên đất.

- Trời ạ!

Lý Đại Khí vỗ vỗ trán, trong lòng hết sức kích động, cửa tiệm son phấn trên phố Ngự này, thực sự trở thành của mình sao? Hơn nữa, ông còn không cần đưa ra xu nào!

Mặc dù Lý Diên Khánh đã nói chuyện này với Lý Đại Khí từ lâu, nhưng Lý Đại Khí cũng không coi vào đâu, bởi vì ông thừa biết, cửa hàng trên phố Ngự đều thuộc sở hữu của những kẻ quyền quý, không đến lượt những người dân thấp cổ bé họng như ông, cho dù có tiền cũng không mua được.

Bởi vậy, mặc dù đồng ý với Lý Diên Khánh là sẽ tích lũy tiền, nhưng ông vẫn đi mua trang viên, xây dựng xưởng, ông hoàn toàn không trông mong sẽ có thể mua được cửa hàng ở phố Ngự.

Nhưng bây giờ, chuyện ông cho rằng không thể, lại đã trở thành hiện thực, khiến ông có cảm giác mình đang mơ.

- Diên Khánh, chúng ta nhận cửa hàng ở phố Ngự, sẽ không gặp phiền phức gì chứ?

Lý Đại Khí vẫn không yên tâm, không có quyền thế làm nền tảng, dù sao ông vẫn cảm thấy không vững bụng.

- Phụ thân treo biển hiệu ở ngoài cửa chính, ba chữ Bảo Nghiên Trai do chính tay thiên tử viết, con nghĩ không có mấy ai dám tới gây sự.

Lý Đại Khí nghĩ tới tên tiệm được hoàng đế viết, lòng hơi nhẹ nhõm:

- Được rồi! Chiều nay ta đến quan phủ làm thủ tục nhận cửa hàng, mặt khác, cửa tiệm bên Tân Kiều này của chúng ta thì thế nào?

- Bên này đương nhiên là cũng phải mở, mở hai cửa hàng là chuyện bình thường.

Lúc này, Ngô chưởng quỹ cười nói:

- Hôm qua ta còn nói với đông chủ về vấn đề giá cả, ta đề nghị Bảo Nghiên Trai có thể bán giá cao, sau đó chúng ta lại mở thêm tiệm son phấn Lý Ký, bán với giá tầm trung, để dân chúng bình thường lựa chọn. Tiểu đông chủ cảm thấy thế nào?

- Phương án này rất tốt!

Ý thức về thương hiệu của Ngô chưởng quỹ khiến Lý Diên Khánh rất tán thưởng, hắn cười nói:

- Chỉ có điều cần phải nhớ kỹ, cố gắng không để người ta biết son phấn ở Lý Ký là do Bảo Nghiên Trai làm, nếu không, sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Bảo Nghiên Trai.

- Tiểu đông chủ yên tâm, ta thừa hiểu điều này, nhất định sẽ không phạm sai lầm sơ đẳng như vậy.

- Ngọc Chi thế nào?

Lý Diên Khánh chợt nhớ tới chuyện Ngọc Chi, liền vội vàng hỏi.

- Đừng nói nữa!

Lý Đại Khí hết sức ảo não:

- Hôm qua Trịnh gia lại thoáng cái mua hết năm trăm hộp. Sáng hôm nay nhận hai mươi mấy đơn đặt hàng lớn, đều yêu cầu một trăm hộp trở lên, hiện giờ trong kho chỉ còn mười hộp. Nhanh nhất cũng phải hai ngày nữa chúng ta mới làm xong, bây giờ ta cũng không biết nên làm thế nào đây!

Vừa dứt lời, ngoài cửa có nhân viên cửa hàng hô lên:

- Chưởng quỹ, có người muốn mua Ngọc Chi!

- Ta ra ngay!

Ngô chưởng quỹ vội vã đi ra. Lúc này, Lý Diên Khánh hỏi:

- Hiện giờ phụ thân còn bao nhiêu tiền trong tay?

- Mấy tháng nay, tháng nào cũng kiếm được hai nghìn quan, bây giờ mới hơn ba tháng, lợi nhuận đã vượt quá sáu ngàn quan. Trước kia, chúng ta vất vả cực nhọc năm năm trời, cũng chỉ kiếm lời được hơn vạn quan, thật sự là không thể so sánh. Hiện giờ, cả trong ngoài cộng lại, ta có tám ngàn quan, kế tiếp phải ném vào Thang gia một ngàn quan, mở chi nhánh ở Đại Danh phủ, tiệm mới ở phố Ngự, phỏng chừng phải tốn hai ngàn quan, còn lại năm ngàn quan làm vốn quay vòng cũng đủ rồi.

- Sau này phụ thân cố gắng dùng bạc trong buôn bán, tiền tích trữ cũng cố gắng đổi thành vàng.

- Vì sao?

- Hiện tại tình hình tài chính của triều đình đang khó khăn, con nghe nói sắp phát hành đồng năm tiền rồi, sau này tiền sẽ càng ngày càng giảm giá trị, chỉ có bạc và vàng là ổn định.

Lý Đại Khí yên lặng gật đầu, thật ra ông cũng đã nhận thấy điều đó, không những giá hàng hóa tăng lên, mà tiền tệ trên thị trường quá hỗn loạn, ông cũng không thể không suy nghĩ đến việc mời người đến tư vấn, con ông nói rất đúng, bạc và vàng vẫn ổn định nhất.

Lúc này, Ngô chưởng quỹ ở ngoài cửa gọi:

- Tiểu đông chủ, Quý huynh đệ tới!

Vương Quý vậy mà lại tới, Lý Diên Khánh vội vàng đi ra, thấy Vương Quý đứng một mình ngoài cửa, vẻ mặt đày đau thương. Lý Diên Khánh cảm thấy không ổn, vội vàng bước nhanh tới:

- Thế nào?

Mắt Vương Quý lập tức đỏ lên, thút tha thút thít nói:

- Sư phụ đi rồi!

Tin này như sét đánh ngang tai, Lý Diên Khánh như ngây dại, đột nhiên mắt hắn đỏ lên, vội xoay mặt đi, nước mắt không nhịn được tuôn ra như suối.

Lúc này, Lý Đại Khí vội vàng đi tới, thấy con trai khóc, ông giật nảy người, liền hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Vương Quý khống chế tốt hơn một chút, y nén bi thương, đáp:

- Thế thúc, sư phụ của chúng con mất rồi!

- Hả! Là sư phụ nào?

Lý Đại Khí vội hỏi.

- Là Chu sư phụ!

Nghe nói không phải Diêu Đỉnh, trong lòng Lý Đại Khí cảm thấy nhẹ hơn một chút, ông và Chu Đồng không quen, thậm chí chưa hề gặp mặt. Tuy nhiên ông vẫn an ủi con trai:

- Sinh lão bệnh tử là chuyện thường của đời người, không nên đau buồn quá. Mau về chịu tang sư phụ con đi!

Lý Diên Khánh lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi Vương Quý:

- Mấy người bọn họ đâu?

- Bọn họ đi xin phép nghỉ, ta đến thông bao cho ngươi, chúng ta lập tức đi ngay.

- Ta cũng đi!

Lý Diên Khánh thậm chí không kịp đến trường Thái học xin nghỉ, hắn chạy về nhà dắt ngựa của phụ thân, xoay người lên ngựa, theo Vương Quý chạy về phía trường Võ học.

Một khắc đồng hồ sau, năm người rời thành Biện Kinh, ra roi thúc ngựa chạy gấp về phía huyện Trung Mưu.

Chu Đồng rốt cuộc không qua khỏi, sau nửa năm chịu đựng, vết thương cũ tái phát, cuối cùng như đèn cạn dầu, chết bệnh trong nhà ở huyện Trung Mưu.

Trước cửa Chu phủ ở huyện Trung Mưu đã dựng lều chứa linh cữu, người nhà của Chu Đồng từ các nơi chạy tới, mặc áo sô, vấn khăn tang, nghênh tiếp bằng hữu và bạn đồng liêu của Chu Đồng đến phúng viếng.

Năm người Lý Diên Khánh đi vào lều chứa linh cữu, trưởng tử của Chu Đồng là Chu Trĩ liền ra đón. Mấy người Lý Diên Khánh khó nén đau thương, ôm mặt khóc rống lên, những người xung quanh đều nhao nhao an ủi, lúc này bọn hắn mới lau nước mắt, đi theo Chu Trĩ vào lều chưa linh cữu bái tế.

Bọn hắn là đệ tử của Chu Đồng, cũng phải để tang theo phong tục. Bảy ngày sau, di hài của Chu Đồng được mang đi thiêu, mang về nhà an táng. Đây là chuyện chẳng đặng đừng, thời tiết quá nóng, không thể mang thi thể về Thiểm Tây, người nhà Chu Đồng lại không đồng ý an táng tại chỗ, chỉ có thể mang tro cốt hồi hương.

Bọn Lý Diên Khánh chạy tới huyện Trung Mưu nhằm ngày thứ tư Chu Đồng mất, lúc này thân bằng hảo hữu của Chu Đồng cũng đã dồn dập chạy tới huyện Trung Mưu rồi, thậm chí Cấm quân cũng phái người đại diện tới.

Lý Diên Khánh và bọn Nhạc Phi, Vương Quý mặc áo xô ngồi trong lều chưa linh cữu, mọi người đã túc trực bên linh cữu hai ngày, tối nay là đem cuối cùng, ngày mai sau khi hỏa thiêu di hài của Chu Đồng, người nhà sẽ mang tro cốt về quê nhà Thiểm Tây an táng, bọn Lý Diên Khánh cũng trở về Biện Kinh.

Lều đặt linh cữu liên tục có người ra vào, phần lớn là bằng hữu mấy chục năm của Chu Đồng, mỗi người dâng một nén nhang, sau đó cúi người vái lạy. Lúc này, đột nhiên Lý Diên Khánh nhìn thấy một người đàn ông mang theo mũ Phạm Dương, y khom người lạy ba lạy trước linh cữu, rồi liền đội mũ quay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment