Chương 221: Tân binh lập quy
Chương 221: Tân binh lập quyChương 221: Tân binh lập quy
Ba mươi chiếc thuyền nhỏ này được cột lại thành hàng bởi xích sắt, dựng ván gỗ lên, lập tức trở thành một chiếc cầu phao dã chiến.
Triều Cái chăm chú nhìn bờ bên kia sông Tế Thủy. Bên đó rất yên tĩnh, trên bến tàu chất đống những vật liệu gỗ, dùng vải dầu che kín, mấy chiếc thuyền lớn im lìm bỏ neo trên bến tàu. Cách bến tàu hơn trăm bước, mấy chục kho hàng xếp thành một dãy, dưới ánh sáng của mấy bó đuốc, mơ hồ có thể thấy được có bóng người lắc lư.
- Động thủ!
Triều Cái thấp giọng ra lệnh, thuyền nhỏ trên dòng Tế Thủy bắt đầu hành động. Dưới sự chỉ huy của Nguyễn Tiểu Thất, hơn một trăm thủy thủ phối hợp vô cùng ăn ý, cấp tốc dùng thuyền dựng cầu phao, chỉ trong thời gian ngắn ngủi tàn một nén nhang, một chiếc cầu phao dài tới hai mươi trượng đã được hoàn thành.
Một khi cầu phao hoàn thành, sẽ không có thời gian để do dự, Triều Cái lập tức ra lệnh:
- Tấn công! Thiêu hủy nhà kho!
Hai ngàn tên lính như một hàng rồng rắn lao tới, băng qua cầu nổi, đánh tới nhà kho cách đó hai trăm bước.
Đúng lúc này, chuyện bất ngờ lại phát sinh, một chiếc thuyền ngàn thạch từ thượng nguồn chạy tới, lao thẳng về phía cầu phao. Mấy trăm binh sĩ Lương Sơn ở phía sau, còn chưa kịp qua sông, thấy cảnh tượng này, đều kêu lên kinh ngạc.
Cùng lúc đó, hai bên bờ, ánh lửa nổi lên bốn phía, mưa tên rào rào bắn vào quân Lương Sơn. Hơn một ngàn binh sĩ Lương Sơn không kịp đề phòng, dồn dập trúng tên ngã xuống, trong nháy mắt, đã có mấy trăm người gục ngã.
Biết đã biết trúng mai phục, Triều Cái vừa dùng tấm khiên chặn tên, vừa hô to:
- Lập tức rút lui!
- Ầm!
Chiếc thuyền trọng tải ngàn thạch va vào dãy thuyền nhỏ, chặt đứt cầu phao thành hai đoạn, binh sĩ Lương Sơn rơi xuống nước như sung rụng, tiếng trống chợt vang rền, đông đảo quan binh từ bốn phương tám hướng đánh tới.
Lưu Đường cướp được một chiếc thuyền nhỏ, hô to với Triều Cái:
- Đại ca, mau lên thuyền!
Triều Cái tay cầm khiên và chiến đao, giết một hơi mười mấy người. Y thấy quan binh đông nghịt đánh tới, thủ hạ của y thật sự không ngăn nổi, phần lớn đều nhảy khỏi cầu phao tìm đường sống sót.
Triều Cái lại giết mấy người nữa, rồi hét lớn một tiếng, nhảy lên thuyền. Đúng lúc này, một mũi tên mạnh mẽ bắn tới nhanh như chớp. Triệu Cái giật mình, mặc dù y một thân võ nghệ cao cường, nhưng đang giữa không trung, vô phương tránh né. “Phụp!” một tiếng, tên bắn trúng giữa trán Triều Cái, lút tới một nửa, Triều Cái hét lớn, ngã xuống sông Tế Thủy.
Lưu Đường kinh hãi, vội hô:
- Nguyển Tiểu Thất, đại ca rơi xuống nước!
Nguyễn Tiểu Thất cũng nhìn thấy, y lặn xuống nước tìm kiếm Triều Cái, nhưng tìm đi tìm lại hai lượt cũng không thấy bóng dáng của y. Lúc này, mấy ngàn quan binh lao tới bên bờ, cùng bắn tên xuống sông. Nguyễn Tiểu Thất trở tay không kịp, bị một mũi tên trúng đùi, vạn bất đắc dĩ, y phải từ bỏ việc tìm kiếm, bơi về phía bờ bên kia.
Không bao lâu sau, quan binh phía hạ du tìm thấy thi thể của Triều Cái, mấy ngàn binh sĩ cùng hoan hô vang rền.
Trong một rừng cây nhỏ ở cách đó hơn trăm bước, Lý Diên Khánh thu hồi cung tên, thúc ngựa âm thầm rời đi trong bóng tối.
Lúc hừng đông, nghe nói thủ lĩnh giặc Lương Sơn là Triều Cái đã bị bắn chết, Dương Tiễn hết sức vui mừng, lập tức hạ lệnh chặt đầu Triều Cái, treo trên cổng thành thị chúng.
Lúc này, ở Lương Sơn lại là một trận gió thảm mưa sầu, hai ngàn binh sĩ tham gia tập kích bị tổn thất quá nửa, chỉ còn lại hơn chín trăm người trốn thoát. Quan trọng hơn là, lãnh tụ tinh thần của Lương sơn là Triều Cái, chết dưới tên của quan binh, khiến tướng sĩ Lương Sơn vô cùng bi thương và căm hận.
Trong Tụ Nghĩa Đường, Tống Giang khóc đến nỗi chảy máu mắt, ngất đi mấy lần, được mọi người dìu vào nội đường, ân cần khuyên nhủ, Tống Giang mới dần dần bình tĩnh lại.
Cảm xúc vừa mới ổn định, Tống Giang liền nói với Ngô Dụng:
- Lần này xuất chiến, Lưu Đường và Nguyễn Tiểu Thất bảo vệ chủ không tốt, ta chuẩn bị nghiêm trị hai người này, phạt đòn nặng rồi đuổi ra khỏi Lương Sơn Bạc, quân sư nghĩ thế nào?
Ngô Dụng giật nảy cả người:
- Nhị ca đừng hành sự lỗ mãng!
Đương nhiên y hiểu rõ tâm tư của Tống Giang, Triều Cái vừa chết, Tống Giang lập tức có thể nắm lấy cơ hội chỉnh đốn bộ hạ cũ của Triều Cái, Lưu Đường là kẻ tâm phúc nhất của Triều Cái, đuổi hắn đi, là để giết gà dọa khỉ.
Ngô Dụng vội kêu lên:
- Ta hiểu rõ ý của Nhị ca, nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp. Hiện giờ cần trấn an, thu phục lòng người, sau này nếu bọn họ không phục Nhị ca, lúc đó trừng trị cũng không muộn.
Tống Giang trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
- Thôi được, quy củ của Lương Sơn quá loạn, cần chỉnh đốn lại rất nhiều, trước kia đại ca luôn ngăn cản ta, bây giờ huynh ấy mất rồi, ta sẽ không bị cản trở nữa.
- Nhị ca nói không sai, nhưng tình hình thực tế cần Nhị ca thể hiện sự nhân nghĩa, nếu có thể báo thù rửa hận cho Triều đại ca, thì về sau bọn họ cũng sẽ một lòng một dạ với đại ca.
Khuôn mặt Tống Giang lộ vẻ khó xử, Dương Tiễn là quan lớn đương triều, dù mình có muốn nịnh bợ cũng không với tới được, làm sao có thể báo thù cho Triều Cái?
Cũng may là Triều Cái trúng mai phục thất bại, chứ nếu thật sự thiêu hủy nhà kho, đắc tội với Dương Tiễn, sau này có chiêu an, Dương Tiễn cũng sẽ không nương tay với y, nhất thời y cảm thấy hơi khó khăn.
Lúc này, một tên tiểu hiệu chạy tới bẩm báo:
- Khởi bẩm trại chủ, bên ngoài Lâm tướng quân, Lưu tướng quân, cùng mười mấy tướng quân yêu cầu gặp trại chủ.
Những người này đều là bộ hạ cũ của Triều Cái, Tống Giang biết bọn họ tìm mình với mục đích gì, nhưng y lại không thể không gặp, đành nháy mắt ra hiệu với Ngô Dụng, hai người ra khỏi nội đường.
Trong sân của trung đường, mười mấy người gồm Lâm Xung, Lưu Đường, Bạch Thắng, Công Tôn Thắng và Nguyễn thị tam hùng…tụ tập một chỗ. Lâm Xung là bộ hạ cũ của Triều Cái, cũng là người xếp thứ tư Lương Sơn Bạc, sau khi Triều Cái chết, y liền trở thành thủ lĩnh của những bộ hạ cũ của Triều Cái.
Tống Giang đi tới, mười mấy người kia cùng hô to:
- Xin trại chủ lập tức hạ lệnh tiến đánh huyện Tu, đoạt lại thi thể của đại ca!
Tống Giang thở dài nói:
- Ta làm sao không muốn đoạt lại thi thể của đại ca chứ? Nhưng bây giờ chúng ta chỉ có hơn bốn ngàn người, làm sao có thể địch nổi hai vạn quan binh? Bây giờ chúng ta mà đi, chỉ có thể chịu chết!
Lâm Xung bước tới một bước, nói:
- Tuy trại chủ lo lắng cũng có lý, nhưng toàn thể Lương Sơn vô cùng bi phẫn, vì muốn báo thù cho đại ca, mà sĩ khí tăng vọt. Ngược lại, quân Tống trăm năm chưa đánh giặc, tên nào cũng tham sống sợ chết. Binh pháp nói, đội quân bi thương tất thắng, chúng ta chỉ cần chiến đấu với tinh thần quyết tử, nhất định sẽ đánh bại quân địch. Nếu như trại chủ thực sự lo lắng đánh không lại quân Tống, thì chúng ta có thể tiến đánh Tây Thành sở, chỉ cần trong tay có tù binh quân địch, là có thể đổi lấy thi thể của đại ca.
- Việc này để ta suy nghĩ lại một chút đã!
Bọn Lâm Xung nhìn nhau, họ đều nhận ra Tống Giang không có thành ý, ngay cả Tây thành sở cũng không chịu đánh, nói gì đánh Tu Thành, cả bọn đều có phần nản lòng thoái chí. Lâm Xung thở dài, dứt khoát chắp tay thi lễ:
- Nếu trại chủ không muốn gánh trách nhiệm, vậy thì để bọn ta đi tử chiến một trận với Dương Tiễn, nguyện chết chung một chỗ với Triệu đại ca, xin trại chủ tự bảo trọng.
Nói xong, Lâm Xung liền quay người bỏ đi, dám người liền nhao nhao thi lễ:
- Trại chủ bảo trọng!
Bọn họ đi theo Lâm Xung rời đi, Tống Giang quýnh lên, như thế này chẳng phải là giải tán sao? Y vội kêu lên: