Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 327 - Chương 223: Của Cải Bất Ngờ

Chương 223: Của cải bất ngờ Chương 223: Của cải bất ngờChương 223: Của cải bất ngờ

Lúc hừng đông, Lý Diên Khánh đã tới chỗ hẹn với Loan Đình Ngọc, một mái nhà tranh trơ trọi nằm dưới một đồi rừng thông. Đây là một căn nhà rơm rạ vách đất, phòng ốc hoàn toàn rách nát, cửa sổ chỉ là một cái lỗ đen thui, tường đất nứt ra một khe hở rộng bằng bàn tay, có thể nhận ra, nơi này từ lâu không có người ở.

Lý Diên Khánh lấy ra hai quân cờ bằng đá, tay trái nắm chặt thanh kiếm, hết sức cảnh giác, đi từng bước một về phía căn nhà cỏ.

Nhiệm vụ của Loan Đình Ngọc là chờ sau khi hắn thành công, sẽ lập tức giết chết hắn, mặc dù Loan Đình Ngọc từng nói, y sẽ không tuân theo lệnh này, nhưng Lý Diên Khánh cũng không hoàn toàn tin tưởng. Dù sao, Loan Đình Ngọc cũng là một sát thủ máu lạnh, hơn nữa y còn có một lai lịch rất thần bí, nếu như y có mưu tính lớn lao hơn nữa, rất có thể y sẽ không nể tình sư huynh đệ.

Nghĩ tới võ công cao cường của Loan Đình Ngọc, Lý Diên Khánh thật sự cảm thấy căng thẳng. Thứ võ nghệ mà hắn có thể sử dụng, là thuật bắn cung và ném đá, nhưng bắn tên thì quá chậm, chỉ có ném đá, mới có thể trong chớp mắt cứu mạng hắn.

Trong nhà cỏ rất yên tĩnh, có vẻ như không có người. Lý Diên Khánh đi một vòng chung quanh nhà cỏ, ánh mắt hắn đảo qua tất cả những chỗ có thể ẩn thân, nhưng không thấy bóng dáng của Loan Đình Ngọc, chỉ còn cách tìm bên trong nhà cỏ.

- Sư huynh, huynh ở trong nhà sao?

Lý Diên Khánh hỏi, trong nhà cỏ truyền tới tiếng cộc cộc, nhưng không ai đáp lại. Hắn chậm rãi tới gần nhà cỏ, từ khe hở nhìn vào trong nhà, chỉ thấy ngựa của mình buộc trong đó, trên yên ngựa dường như có một tờ giấy.

Lý Diên Khánh dùng kiếm đẩy chốt cửa ra, đưa chân đá một cái, chiếc cửa gỗ rách nát văng ra, rồi lách mình vào trong. Trong nhà trống không, chỉ có ngựa của hắn. Hắn nhìn lên đỉnh đầu, phía trên cũng không có gì. Hắn lại ngưng thần lắng nghe một lát, không nghe thấy bất cứ đồng thời nào.

Lúc này Lý Diên Khánh mới bước tới trước, dùng kiếm đâm xuyên tờ giấy, giở lên, trên tờ giấy chỉ có bốn chữ:

- Hữu duyên gặp lại!

Thì ra sư huynh đã đi rồi, rốt cuộc Lý Diên Khánh thở phào nhẹ nhõm. Hắn dẫn ngựa ra khỏi nhà cỏ, nhận rõ phương hướng, rồi mới xoay người lên ngựa, hai chân kẹp lấy chiến mã, phóng nhanh về phía bắc.



Trước cửa phủ của Lương Sư Thành, một hoạn quan tuổi chừng ba mươi mấy chạy vội mà tới, khuôn mặt vị hoạn quan trông rất tươi tắn, tạo cho người khác ấn tượng hòa nhã dễ gần. Đây chính là Lương Phúc Yên, con trai cả của Lương Sư Thành. Y vốn là một tiểu hoạn quan trong cung, năm mười một tuổi, được Lương Sư Thành nhận làm con nuôi, từ đó Lương Sư Thành đem hết tâm sức ra bồi dưỡng cho người con nuôi này. Lương Phúc Yên cũng không phụ sự kỳ vọng của Lương Sư Thành, không những văn hay chữ tốt, mà lại hết sức thông minh, tài giỏi, hiện đang phụ trách chỉnh lý văn thư cho hoàng đế ở ngự thư phòng.

Lương Sư Thành thường gửi đi một số chiếu thư gây tranh cãi, trên thực tế, đó đều là thủ bút của Lương Phúc Yên. Nét chữ y mô phỏng theo chữ viết của hoàng đế Triệu Cát, khiến người ta khó phân thật giả.

Lương Phúc Yên tung người xuống ngựa, rảo bước đi tới bậc thềm, mấy tên gia đinh thủ vệ nhao nhao hành lễ.

- Phụ thân ta có đó không?

Lương Phúc Yên vội hỏi.

- Hẳn là có. Hôm nay thái sư không ra ngoài.

Lương Phúc Yên đi vào phủ, tới tận thư phòng của phụ thân y ở hậu viện, thường ngày, Lương Sư Thành đều ở trong thư phòng.

Lúc này, Lương Sư Thành đang ở trong thư phòng suy nghĩ đến việc tổ chức sinh nhật cho hoàng đế. Hàng năm, sinh nhật của hoàng đế đều do ông ta phụ trách, hầu như năm nào cũng vậy. Nhưng năm nay, ông ta muốn có một bước phát triển mới. Chẳng bao lâu nữa, chức Đại nội Tổng quản sẽ được xác định. Chức quan này, Lương Sư Thành nhất định phải giành được, mà đối thủ cạnh tranh duy nhất của ông ta chính là Dương Tiễn. Từ hai mươi mấy năm trước, hai người đã bắt đầu tranh đấu quyết liệt, đôi bên đều có được, có thua, nhưng về mặt giành sự tín nhiệm của hoàng đế, Lương Sư Thành lại thua Dương Tiễn, bởi vậy Dương Tiễn mới được hoàng đế phái đến Tây Thành sở.

Lương Sư Thành hiểu rất rõ, một khi Dương Tiễn nắm lấy quyền cao, y sẽ lợi dụng việc ông ta từng giả mạo thủ dụ của hoàng đế và Thượng Phương bảo kiếm, từng bước một làm ông ta suy yếu, cuối cùng trục xuất ông ta, khiến ông ta chết không có chỗ chôn.

Cũng bởi vì sợ hãi trước viễn cảnh đen tối ấy, Lương Sư Thành nhất định phải nắm được chức vị mấu chốt kia.

Nhưng sinh nhật của hoàng đế đã tổ chức liên tiếp mười lần, đã trở thành một cái cớ tuyệt diệu để hoàng đế thâu tóm của cải, cái gọi là “bước phát triển mới”, đơn giản chỉ là ôm vào càng nhiều của cải càng tốt.

Trong lúc Lương Sư Thành đang suy nghĩ miên man, ngoài cửa chợt có tiếng thị vệ bẩm báo:

- Thái sư, Phúc Yên nha nội có việc gấp cầu kiến!

Lương Sư Thành hơi giật mình, trưởng tử của mình rất hiếm khi xuất cung, vậy mà mới sáng đã xuất cung tìm mình, hẳn là xảy ra chuyện lớn gì rồi. Lương Sư Thành vội nói:

- Mau cho hắn vào!

Một lúc sau, Lương Phúc Yên vội vàng đi vào thư phòng, quỳ xuống hành lễ với phụ thân, rồi gấp gáp nói:

- Phụ thân, xảy ra chuyện lớn rồi!

- Ta biết chắc là đã xảy ra chuyện lớn, nhưng là chuyện gì?

- Khởi bẩm phụ thân, Dương Tiễn chết rồi!

- Hả?

Tin này khiến Lương Sư Thành vừa mừng vừa sợ, Dương Tiễn được bảo vệ rất nghiêm mật, ông ta cũng không đặt nhiều hy vọng vào Lý Diên Khánh, không ngờ hắn lại có thể giết chết Dương Tiễn. Nhất thời, Lương Sư Thành như mở cờ trong bụng.

- Tin này đáng tin cậy chứ?

- Tuyệt đối là thật! Trong ngự thư phòng, con chính mắt thấy tin khẩn cấp tám trăm dặm từ Vận Châu đưa tới, nói Dương Tiễn bị trúng một mũi tên mà chết.

Lương Sư Thành thở phào nhẹ nhõm, ông ta nhớ tới một chuyện, lại vội vàng haoir:

- Có bắt được hung thủ không? Là ai làm?

- Khởi bẩm phụ thân, tin nhanh nói, lúc ấy Dương Tiễn suất quân kịch chiến với loạn phỉ Lương Sơn, kết quả bị Tống Giang băn một mũi tên chết tốt, trên thân tên có khăc mấy chữ “Tống Giang, Lương Sơn.”

Lương Sư Thành ngẩn người, tại sao lại như vậy? Chết bởi loạn phỉ Lương Sơn, chứ không phải chết trong tay thích khách do Gia vương phái đi sao?

Trong nhất thời, Lương Sư Thành cảm thấy khó hiểu, chắp tay đi tới đi lui trong phòng. Lúc này, Lương Phúc Yên cũng cảm thấy hơi hoang mang, tin này chẳng phải là tin tốt, khiến người ta vô cùng mừng rỡ sao? Vì sao phụ thân lại có thái độ khác thường như vậy?

Lương Phúc Yên dè dặt hỏi:

- Phụi thân, Dương Tiễn bị giết, có gì không ổn sao?

Lúc này, mạch suy nghĩ của Lương Sư Thành đã dần dần trở nên rõ ràng hơn, ông ta khẽ thở dài một tiếng:

- Người này tuổi còn trẻ, sao lại có thể lợi hại như vậy?

Không cần phải nói, nhất định là Lý Diên Khánh khơi mào chiến tranh giữa Lương Sơn và Dương Tiễn, trong lúc đôi bên hỗn chiến, chỉ với một mũi tên, hắn đã bắn chết Dương Tiễn, nói không chừng, Loan Đình Ngọc cũng chết trên tay của hắn.

- Phúc Yên, ngươi cảm thấy kết quả này thế nào?

Lương Phúc Yên hết sức thông minh, y chợt mơ hồ đoán được, e rằng cái chết của Dương Tiễn có liên quan tới phụ thân, đường đường là một Thái phó, làm sao Dương Tiễn có thể dễ dàng chết trong tay một đám loạn phỉ?

Y trầm tư một lát, đáp:

- Thật ra, chuyện này rất tốt. Mọi người đều biết phụ thân và Dương Tiễn có khúc mắc, nếu như Dương Tiễn chết không rõ lý do, phụ thân sẽ bị hiềm nghi lớn nhất, nhưng chết dưới tay loạn phỉ, thì không liên quan gì tới phụ thân.

Lương Sư Thành cũng nhận ra sách lược của mình trước đó có khuyết điểm, Gia vương và Dương Tiễn không hề có cừu hận, ngược lại, Dương Tiễn là người chống đối thái tử, vu oan cho Gia vương, e rằng hoàng đế cũng không tin, ngược lại sẽ nghi ngờ là Thái tử gây nên.

Lương Sư Thành ngầm toát mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, bây giờ ông ta mới nhận ra mình suy tính không chu toàn, cũng may là Lý Diên Khánh tìm được Lương Sơn Tống Giang làm dê thế tội.

Từ chuyện này, ông ta có thể thấy được, Lý Diên Khánh cũng không trung thành với Gia vương. Nếu như hắn trung thành với Gia vương, Gia vương tuyệt đối sẽ không cho phép hắn giết Dương Tiễn.

“Sau này, ở thời điểm mấu chốt, nói không chừng người này còn có tác dụng to lớn”

Lương Sư Thành âm thầm tự nhủ.



Lý Diên Khánh đi vòng vèo trở lại kinh thành. Hắn vượt qua Hoàng Hà, rồi từ phủ Đại Danh phía bên kia Hoàng Hà xuôi nam, lại một lần nữa vượt qua Hoàng Hà tiến vào phủ Khai Phong, sau năm ngày mới về tới kinh thành.

Lúc vào thành, trời đã tối, hắn vội vàng vào thành ngay trước lúc đóng cửa thành, đi thẳng ký túc xá của trường Thái học. Chuyến đi Vận Châu lần này, hắn mất tới nửa tháng, chỉ còn mười ngày nữa là tới cuộc so tài cung mã. Trong lòng hắn thấy hơi chán nản, nửa tháng này, lẽ ra hắn có thể nâng cao thuật cưỡi ngựa bắn cung của mình lên một bậc, nhưng hắn lại lãng phí thời gian một cách vô ích.

Lý Diên Khánh đẩy cửa, thây cửa khóa trái từ bên trong. Đoán chừng là Hỉ Thước có ở nhà, hắn liền gõ cửa, một lát sau, bên trong vọng ra tiếng của Hỉ Thước:

- Ai vậy?

- Ta đây!

Lý Diên Khánh phờ phạc đáp lại, bỗng nhiên hắn cảm thấy đói đến rủn người.

- A! tiểu quan nhân về rồi!

“Két” một tiếng, cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang hết sức ngạc nhiên của Hỉ Thước:

- Tiểu quan nhân sao đã trở về rồi?

- Ngươi hy vọng là tối nay ta trở về sao?

Lý Diên Khánh cười hỏi.

- Dạ không! Không có! Sao lại thế?

Hỉ Thước vội vàng mở cửa ra. Lý Diên Khánh khiêng mã bao (loại túi đựng đồ dài, miệng túi ở giữa, có thể nhét đồ vào và vắt ngang trên lưng ngựa) đi vào sân, ngựa của hắn đã gửi vào chuồng ngựa.

- Có gì ăn không, ta chết đói đến nơi rồi!

- Còn mấy cái bánh bao ta mua ngày hôm nay, hơi nguội một chút, để ta hấp nóng lại.

- Không cần hấp nóng, mang ra cho ta đi!

- Dạ được, đợi ta rửa tay đã.

Lúc này Lý Diên Khánh mới nhận ra tay Hỉ Thước đỏ chót, giống như dính máu, hắn giật mình:

- Ngươi bị sao vậy?

- Ta đang nghiên cứu một loại son phấn mới.

- Ồ!

Lúc này Lý Diên Khánh mới nhớ ra, Hỉ Thước là thợ chế tạo son phấn hàng đầu của Bảo Nghiên Trai, hắn liền cười nói:

- Ta quên là ngươi biết làm son phấn.

Lý Diên Khánh đi vào phòng, thấy trên chiếc bàn nhỏ bày đầy mười mấy loại son phấn, bên cạnh còn có mấy cái bình bát, đựng đầy thứ gì đó.

Lúc này, Hỉ Thước đã rửa tay xong, tới tủ chén mang ra một đĩa bánh bao nguội. Lý Diên Khánh rất đói, hắn cầm lấy một cái bánh bao, lập tức đưa lên miệng ăn ngấu nghiến. Vừa nhai không ngừng, hắn vừa chỉ bình bát, hỏi:

- Mấy cái này là cái gì?

- Tủy bò đó! Son phấn tốt nhất phải dùng nó để diều hòa mặt son. Nhưng tủy bò trên thị trường rất ít, giá cả rất đắt, ngay cả cửa hàng son Trương Cổ Lão cũng không không dùng nổi, phải thay thế bằng mỡ bò, son phấn làm ra cũng không phải là tốt nhất, ta đang định dùng cam du (glycerin) thay cho tủy bò.

- Cam du có được không?

- Trước mắt xem ra là có thể được, nhưng rốt cuộc là phải dùng liều lượng như thế nào, thì vẫn chưa rõ lắm. Chỉ có thể thử nghiệm lặp đi lặp lại nhiều lần, ta đã làm hơn mười ngày, sắp có kết quả rồi.

Lúc này, Lý Diên Khánh chọt nhớ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi:

- Ba vạn quan kia, trong cung thanh toán chưa?

- Thanh toán rồi, hôm kia họ trả cho lão gia. Tất cả mọi người vui như điên, lão gia đặc biệt mời mọi người tới Khánh Công lâu liên hoan, đáng tiếc là lúc ấy không có tiểu quan nhân.

Hỉ Thước nói tới đây, đột nhiên vỗ trán một cái:

- Tiểu quan nhân, có món đồ gì đó gửi cho ngài.

Nàng chạy vào buồng trong, ráng sức lôi ra một cái rương bọc sắt:

- Đây là cái gì?

Lý Diên Khánh bước tới hỏi.

- Ta cũng không biết, ngày thứ hai sau khi ngài đi, ta phát hiện trong sân, phía trên có tờ giấy gửi cho ngài, ta liền đem giấu nó dưới giường.

- Tờ giấy đâu?

Hỉ Thước chạy vào phòng tìm tờ giấy. Lý Diên Khánh bừng cái rương sắt lên, đoán chừng nó nặng ít nhất là bốn năm mươi cân, phía trên có một ổ khóa nhỏ khóa lại.

Lý Diên Khánh tim được một cái chùy sắt, “choang” một tiếng, gõ rớt ổ khóa nhỏ. Mở rương ra, lập tức hắn ngẩn người: rương bọc sắt chia làm hai ngăn vuông vức, chiếm quá nửa ô vuông đều là vàng thỏi xếp ngay ngắn, tất cả có hơn một trăm thỏi, lóe ra ánh sáng vàng rực chói mắt.

Gần phân nửa ô vuông kia đầy những viên minh châu, đều là loại ngọc trai Nhật Bản quý giá nhất, mỗi viên đều to bằng quả trứng bồ câu.

- Tiểu quan nhân, ta nhớ rõ ràng đã đặt trong ngăn kéo, nhưng sao tìm không ra.

- Không cần tìm nữa.

Lý Diên Khánh đã hiểu số của cải này là do ai đưa tới.

Lúc đó hắn chỉ nói đùa một câu, không ngờ Loan Đình Ngọc lại tưởng thật.

Bình Luận (0)
Comment