Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 328 - Chương 224: Giải Thi Đấu Cung Mã (1)

Chương 224: Giải thi đấu cung mã (1) Chương 224: Giải thi đấu cung mã (1)Chương 224: Giải thi đấu cung mã (1)

Lý Diên Khánh không đến tìm Lương Sư Thành nữa, ông ta đã thanh toán đủ số tiền kia cho phụ thân, như vậy là đã thực hiện lời hứa, cuộc giao dịch giữa hắn và ông ta coi như đã kết thúc.

Rất hiển nhiên, cái chết của Dương Tiễn đối với Lương Sư Thành là một vấn đề nhạy cảm, ở thời điểm mấu chốt này, Lương Sư Thành nhất định hết sức cẩn thận, ông ta sẽ không hy vọng mình tới cửa tìm ông ta.

Lý Diên Khánh cũng bắt đầu tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực để chuẩn bị cho giải so tài cung mã sắp tới.

Giải thi đấu cung mã được tổ chức ba năm một lần, phát xuất từ cuộc cải cách “Bảo giáp pháp” (1) do Vương An Thạch thúc đẩy. Khi đó, để kiểm tra sự hiệu quả của “Bảo giáp pháp” m hàng năm triều đình đều chọn lựa những bảo đinh (đinh: đàn ông con trai, bảo: đơn vị hộ tịch ngày xưa) ưu tú đến kinh thành thi đấu võ nghệ, chủ yếu là bắn cung.

Sau khi cải cách của Vương An Thạch thất bại, giải thi đấu luận võ cũng bị hủy bỏ. Cho đến sau khi Triệu Cát lên ngôi, cuộc cải cách lần thứ hai của Vương An Thạch được phục hưng. Mà lúc này, phong trào luyện tập bắn cung phát triển mạnh mẽ ở khắp nơi, Triệu Cát liền tiếp nối giải thi đấu luận võ năm xưa, bắt đầu tổ chức giải thi đấu bắn cung các châu mỗi năm một lần. Sau khi tổ chức sáu lần liên tiếp, cuối cùng do phí tổn quá lớn mà phải ngừng lại

Cho tới ba năm trước đây, với sự đề xướng của Đồng Quán, giải thi đấu bắn cung lại được khôi phục, chỉ là được biến đổi đi, trở thành giải thi đấu cung mã trong nội bộ quân đội, cứ ba năm tổ chức một lần.

Người tham gia chỉ giới hạn trong hệ thống quân đội, còn có trường Thái học và Quốc tử học, trường Võ học các châu, bao gồm cấm quân, địa phương quân, hương binh, chia làm hai loại là bộ cung (bắn cung trên mặt đất) và kỵ cung (cưỡi ngựa bắn cung), mỗi loại lấy mười hạng đầu.

Giải đầu tiên tiến hành cách đây ba năm, trường Thái học và Quốc Tử Giám chỉ tham gia tranh tài bộ cung, vì tuyển không ra sĩ tử có khả năng cưỡi ngựa bắn cung. Thế nhưng, rốt cuộc họ cũng thất bại ở phần thi đấu bộ cung, không có ai lọt được vào một trăm hạng đầu. Trường Thái học làm sao có thể so sánh với cấm quân và trường Võ học?

Tuy nhiên năm nay, Thái học lại chọn được mười ba Thái học sinh tham gia giải thi đấu cung mã, bao gồm mười tuyển thủ bộ xạ (đứng bắn trên mặt đất) và ba kỵ xạ (cưỡi ngựa bắn). Ngoài Lý Diên Khánh ra, mười hai Thái học sinh còn lại đều đang được huấn luyện ở trường võ học. Sân tập bắn của trường Thái học tối đa chỉ bắn ở cự ly năm mươi bước, trong khi khoảng cách bắn ở giải thi đấu cung mã tối thiểu cũng là tám mươi bước, Thái học tạm thời chưa có điều kiện tiến hành huấn luyện.

Sáng sớm hôm sau, Lý Diên Khánh đi tới Cần Tư viện của trường Thái học. Cân Tư viện là trung tâm hành chính của trường Thái học, bao gồm các học quan, học chính của trường Thái học, đang làm việc ở nơi này. Việc đầu tiên Lý Diên Khánh phải làm khi trở về trường Thái học, là trả phép.

Lý Diên Khánh vừa đi tới cửa, đã gặp học lục Tôn Lệ. Học chính do quan viên Quốc Tử Giám kiêm nhiệm, cũng không chủ quản sự vụ cụ thể, mà sự vụ cụ thể của trường Thái học do hai học lục phụ trách.

Học lục tương đương với phó hiệu trưởng, tất cả chỉ có hai người một người chủ quản dạy học, người còn lại thì phụ trách sự vụ hành chính hàng ngày. Tôn Lệ chính là học lục phụ trách sự vụ hành chính. Lý Diên Khánh nhận được danh ngạch của Đồng Quán, vào học ở thượng xá của trường Thái học, là do Tôn Lệ sắp xếp.

Đương nhiên Tôn Lệ biết Lý Diên Khánh có Đồng Quán làm hậu thuẫn, cho nên ông ta đặc biệt chú ý tới hắn, cũng đặc biệt quan tâm tới hắn. Đối với nhiều việc của Lý Diên Khánh, Tôn Lệ đều nhắm một mắt, mở một mắt. Mặc dù Thái học quản lý tự do, cho phép học sinh ra ngoài du học, nhưng cũng không đến mức mặc kệ, mà cũng có một bộ quy định điều lệ.

Giống như Lý Diên Khánh, mấy tháng đến Giang Nam, là hắn lấy cớ đến du học ở thư viện Ứng Thiên. Loại du học này trước hết phải có danh ngạch hoặc thư mời của phía bên kia, sau đó phải đi xin phép. Sau khi được cho phép, mới có thể ra đi. Sau khi kết thúc du học, cầm chứng nhận của phía bên kia, mới có thể trở về trường Thái học, gạch bỏ lần du học này.

Nhưng Lý Diên Khánh không hề có thư mời nào cả. Hắn liền viết đơn xin nộp cho tôn Lệ, Tôn Lệ dễ dàng ký tên đồng ý. Sau khi Lý Diên Khánh trở về, hắn cũng không có chứng nhận của thư viện Ứng Thiên. Đây là hành vi vi phạm nghiêm trong quy định, nếu là Thái học sinh khác, thì đã bị xử phạt nghiêm khắc. Tuy nhiên, đối với những Thái học sinh có bối cảnh, điều lệ của trường Thái học cũng không đủ sức ràng buộc, Tôn Lệ chẳng qua chỉ là một viên quan bát phẩm, làm sao y có thể chống đối một người có bối cảnh mạnh mẽ như Lý Diên Khánh?

Huống hồ, lần Lý Diên Khánh đi Giang Nam, Gia vương còn đặc biệt phái người tới thăm hỏi Tôn Lệ, sau khi Lý Diên Khánh trở về, làm sao Tôn Lệ dám hỏi nhiều?

- Diên Khánh trở về rồi?

Tôn Lệ cười ha hả nói.

Lý Diên Khánh vội vàng khom người thi lễ:

- Nửa tháng này không ở trong trường, học sinh đã gây nhiều phiền phức cho học lục rồi!

Tôn Lệ xua tay:

- Không sao cả! Không sao cả! Ngươi đi Khúc Phụ bái tế thánh nhân mà!

Lần này Lý Diên Khánh đi Vận Châu, lấy cớ là đi Khúc Phụ bái tế thánh nhân (Khổng Tử), đây là điều mà Thái học sinh nào cũng phải làm và ngoại xá sinh nên làm. Trường Thái học khuyến khích Thái học sinh đi Khúc Phụ bái tế thánh nhân, nhưng nếu không có điều kiện kinh tế, thì có thể bái tế ở Văn Miếu kinh thành cũng được. Do Lý Diên Khánh được vào thẳng thượng xá của trường Thái học, hắn không thể không đi Khúc Phụ.

Lý do lần này của Lý Diên Khánh rất chính đáng, tuy nhiên cũng như lần trước, hắn cũng không có chứng nhận nào cả, không có cách nào chứng minh hắn đã đi Khúc Phụ. Hiển nhiên Tôn Lệ cũng không muốn hỏi tới chứng nhận gì cả, y dẫn Lý Diên Khánh vào phòng làm việc, mỉm cười đóng dấu lên đơn xin phép của hắn, điền ngày tháng, xem như gạch bỏ lần đi Khúc Phụ này.

- Thế nào? Đi Khúc Phụ có cảm nhận sâu sắc chứ?

Tôn Lệ cười hỏi.

- Qủa thật là cảm nhận rất sâu sắc, ta đã quyết định năm sau tham dự khoa cử, không biết điều kiện của ta có phù hợp không?

Tôn Lệ vuốt râu cười nói:

- Ta đã sớm suy tính giúp ngươi, điều kiện của ngươi hoàn toàn phù hợp, người không nói ta cũng sẽ đề nghị ngươi tham gia khoa cử năm sau. Cuộc thi châu phủ và cuộc thi tỉnh về “Tam kinh tân nghĩa” có độ khó như nhau, nhưng số thí sinh thi tỉnh đông gấp đôi, không có thời gian cho ngươi làm nháp, cho nên ngươi phải làm bài hết sức thuần thục. Thi tỉnh chủ yếu là sách luận (các bài văn nghị luận về các vấn đề chính trị dưới thời phong kiến), có yêu cầu rất cao. Về sau ngươi phải bỏ nhiều công sức rèn luyện về sách luận, việc này chủ yếu dựa vào tích lũy kiến thức và kinh nghiệm, nếu chỉ dựa vào vận may thì còn lâu mới đạt yêu cầu.

Mặc dù Tôn Lệ là người khôn khéo, làm việc không quá nguyên tắc, nhưng không thể phủ nhận là y đánh giá sự việc rất chuẩn. Nhược điểm hiện nay của Lý Diên Khánh, là thiếu sự tích lũy về sách luận. Nếu so sánh bài sách luận ở kỳ thi châu phủ là bài thi vào trường cao đẳng, thì bài sách luận ở kỳ thi tỉnh, sẽ là luận văn tốt nghiệp đại học, điều này có liên quan rất lớn tới sự chín chắn về nhân sinh quan của học sinh.

- Đa tạ học lục chỉ bảo!

Mặc dù có bối cảnh rất sâu, nhưng Lý Diên Khánh vẫn tỏ vẻ rất cung kính lễ độ, điều này khiến Tôn Lệ rất hài lòng, không giống như gã mập Trịnh Vinh Thái, toàn phái gia đinh đến xin nghỉ và trả phép, thật sự khiến Tôn Lệ giận mà không dám nói gì.

Tôn Lệ cười nói:

- Mười ngày nữa là đến giải thi đấu cung mã, mong rằng trong mười ngày này, ngươi tranh thủ thời gian, chuẩn bị cẩn thận. Nghe nói kỵ xạ của ngươi không tệ, rất hiếm thấy trong số các Thái học sinh. Có lẽ hy vọng của trường Thái học lần này đều đặt tất cả vào ngươi.

- Học lục quá khen, học sinh chỉ học được sơ sơ về kỵ xạ, còn kém rất xa so với cao thủ kỵ xạ trong cấm quân, tuy nhiên học sinh nhất định sẽ làm hết sức.

- Đối với loại tranh tài này, Thái học cũng không đặt kỳ vọng quá cao, ban đầu chúng ta cũng chỉ là làm nền, những việc khác chúng ta đều đè ép trường Võ học, khó khăn lắm trường Võ học mới ép chúng được một lần. Cũng không quan trọng, ngươi chỉ cần hết sức nỗ lực là được.

Nói chuyện xong, Lý Diên Khánh liền đứng dậy cáo từ.



Trên sân thao luyện của trường Võ học, mười mấy sĩ tử Võ học cũng đang khẩn trương tiến hành luyện bộ xạ. Giáo đầu mà trường Võ học mời tới, là Thủ tịch Giáo đầu Từ Ninh, giáo đầu Kim Thương ban của cấm quân. Từ Ninh không những độc bộ (vượt bậc) thiên hạ về thương pháp, mà thuật bắn tên của ông ta cũng rất cao siêu, trong số đông đảo giáo đầu cấm quân, Từ Ninh đứng sau Chu Đồng.

Ở giải thi đấu cung mã lần trước, trường Võ học đạt được thành tích rất cao, bộ xạ và kỵ xạ đều có người lọt vào mười vị trí đầu tiên, phá vỡ thế độc quyền của cấm quân. Đương nhiên, đây cũng là do trường Võ học có sách lược thỏa đáng, ba tháng trước, trường đã bắt đầu tiến hành tuyển chọn ở trường Võ học các châu, để chọn ra đại biểu dự thi ưu tú nhất.

Lý Diên Khánh đi vào sân thao luyện của trường Võ học, vừa lúc nhìn thấy Ngưu Cao ngồi trên bãi cỏ. Lý Diên Khánh bước nhanh về phía đó, cười cười ngồi xuống bên cạnh y, hỏi:

- Thế nào?

Ngưu Cao cười khổ, đáp:

- Ta được chọn thi đấu bộ xạ, nhưng không được chọn thi đấu kỵ xạ.

Việc này cũng nằm trong dự liệu của Lý Diên Khánh, Ngưu Cao học kỵ xạ quá muộn, sau nửa tháng mới miễn cưỡng cưỡi ngựa bắn trúng mục tiêu ở cách năm mươi bước. Cho dù, mười ngày sau, y tiến bộ một cách mạnh mẽ, thì cũng không còn kịp, cuộc tuyển chọn đã kết thúc.

Ngưu Cao thở dài:

- Cuộc thi tuyển chọn của trường võ học đã kết thúc cách đây mười ngày, trong mấy trăm người, chọn ra được hai mươi người bộ xạ và kỵ xạ. Bộ xạ của ta vượt bậc, nhưng kỵ xạ lập tức bị loại ngay từ vòng thứ nhất, ta thấy hai sĩ tử do trường Thái học chọn ra, còn không bằng ta đâu!

- Đừng nói lời thừa, Vương Quý thế nào?

- Hắn cũng lọt vào danh sách bộ xạ. Tuy nhiên ta thấy rất lạ, thường ngày tiểu tử đó bắn cung cũng bình thường, qua quít, không hiểu sao khi tới thời điểm mấu chốt, lại thi đấu rất xuất sắc, hết vòng này tới vòng khác đều đạt kết quả tốt, rốt cuộc lại giành được hạng ba, còn ta chỉ đứng thứ mười lăm.

- Việc này ngươi cũng không biết, tiểu tử đó trời sinh vốn đạt thành tích tốt khi thi đấu, áp lực càng căng thẳng, hắn càng tỏ ra xuất sắc. Thường ngày, lúc ở nhà hắn chưa bao giờ vượt qua mức bắn mười trúng năm, nhưng khi tham gia thi đấu ở huyện, hắn lập tức có thể bắn mười phát trúng chín, ngươi nói xem, hắn còn có cách nào?

- Nói như vậy, không chừng ở giải thi đấu cung mã lần này, Vương Quý lại giành được kết quả bất ngờ.

Lý Diên Khánh khẽ gật đầu, thật ra hắn cũng nghĩ như vậy.

(1) Bảo giáp (chế độ biên chế hộ tịch ngày xưa để quản lý nhân dân theo nhiều tầng. Một số nhà hợp thành một giáp; một số giáp hợp thành một bảo; giáp có giáp trưởng; mỗi bảo có một bảo trưởng)

Bình Luận (0)
Comment