Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 329 - Chương 225: Giải Thi Đấu Cung Mã (2)

Chương 225: Giải thi đấu cung mã (2) Chương 225: Giải thi đấu cung mã (2)Chương 225: Giải thi đấu cung mã (2)

Trong lúc Lý Diên Khánh nói chuyện với Ngưu Cao, thì Nhạc Phi cùng Vương Quý và Thang Hoài bước nhanh tới:

- Lão Lý, ngươi lại chuồn đi đâu vậy?

Từ phía sau, Vương Quý bóp cổ Lý Diên Khánh:

- Lại thần không biết, quỷ không hay mất tích nửa tháng, lần này phải thành thật khai báo!

- Ta đi Khúc Phụ bái tế thánh nhân, chẳng phải ta đã nhắn cho ngươi rồi sao?

Lý Diên Khánh nhẹ nhàng dùng vai, khiến Vương Quý lộn từ sau ra trước, mặc dù Vương Quý đã phòng bị, nhưng vẫn không đỡ nổi, bị ngã ngửa mặt lên trời. Y bò dậy, hậm hực nói:

- Nói như thật ấy, ai mà tin được ngươi!

- Quý huynh đệ cũng đừng hỏi, Diên Khánh có chừng mực, chuyện gì nên nói cho chúng ta biết, hắn sẽ không giấu diếm.

- Lão Nhạc vẫn là người hiểu ta nhất!

Lý Diên Khánh cười hì hì, nói:

- Sau này có cơ hội, ta sẽ nói cho các ngươi biết, bây giờ chưa được.

Nói xong, Lý Diên Khánh liếc nhìn cây quạt nan sắt trong tay Thang Hoài, đó là quạt của Cao nha nội, hắn đưa cho Thang Hoài, có thể thấy là Thang Hoài yêu thích không rời tay.

- Lão Thang, cây quạt dùng tốt không?

Thang Hoài mở quạt đánh “xoạt” một tiếng, hơi nhướng mày lên:

- Có muốn thử vài chiêu không?

- Để ta!

Vương Quý nhảy tới, vung quyền đánh vào mặt Thang Hoài, tốc độ một quyền này rất nhanh và mạnh, Lý Diên Khánh buột miệng khen:

- Đánh hay lắm!

Hắn mừng rỡ khi thấy Vương Quý tiến bộ cực nhanh, một trời một vực so với cậu bé bướng bỉnh và lười biếng trước kia, đây là kết quả của phương pháp dạy võ tùy theo trình độ của sư phụ. Thang Hoài vung cây quạt lên, hất nắm đấm của Vương Quý ra, thân hình xoay chuyển nhẹ nhàng như mây trôi, thân thể đã chuyển tới bên hông Vương Quý, cây quạt trong tay gã vung lên nhanh như chớp, “Bốp” một tiếng, đánh trúng sau lưng Vương Quý, Vương Quý lảo đảo, lui về phía sau mấy bước.

- Tiểu tử thối! Ngươi dám đánh thật hả!

Vương Quý thẹn quá hóa giận, quát khẽ, lại hung hăng lao tới, đè Thang Hoài ngã xuống đất.

Lý Diên Khánh và Nhạc Phi liền vội vàng bước tới kéo hai người ra. Thang Hoài mặt mày đỏ bừng, hằm hằm nhìn Vương Quý nói:

- Nếu ta đánh thẳng tay, xương sống lưng của người đã gãy lâu rồi!

- Đừng ầm ĩ nữa!

Lý Diên Khánh tức giận nói:

- Trước kia, hai người các ngươi đấu võ mồm, bây giờ đấu võ, lần sau ta lại đi một tháng, hẳn là các ngươi sẽ dùng tới binh khí.

- Lẽ ra tiểu tử này đã thua không bò dậy nổi!

- Ai thua không bò dậy nổi?

Vương Quý trợn mắt quát:

- Ta tay không tấc sắt, ngươi lại cầm quạt sắt, có bản lĩnh ngươi ném quạt đi rồi hẳn đánh!

- Ta mời lão Lý tới so chiêu, tự dưng ngươi nhảy vào, lại còn trách ta?

Vương Quý cứng họng không đáp lại được. Lý Diên Khánh vội kéo gã qua một bên, thấp giọng cười nói:

- Ta cũng cho ngươi một thứ ám khí.

- Thứ gì vậy, có tốt không?

Vương Quý Lập tức quên ngay sự bực tức đối với Thang Hoài.

Lý Diên Khánh lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong ngực, trọng hộp là một chiếc nhẫn bằng sắt:

- Cái gì vậy?

Vương Quý khó hiểu, hỏi.

- Ngươi nhìn xem!

Lý Diên Khánh đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ tay phải, nắm lại thành nắm đấm, dùng ngón cái nhẹ nhàng nhấn vào chiếc nhẫn, chỉ nghe “két” một tiếng, một mũi châm sắt nhảy ra ngoài, khiến Vương Quý giật nảy người. Lý Diên Khánh cười tủm tỉm, nói:

- Mũi châm này rỗng ruột, trong nhẫn có giấu chất độc hoặc thuốc tê, khi đấm vào người đối thủ, chất độc sẽ truyền vào cơ thể đối phương. Có chiếc nhẫn này, ngươi có thể bảo vệ được tính mạng trong những lúc nguy cấp.

Thang Hoài tới gần ngắm nghía, y thích nhất loại ám khí này, lập tức cầm lòng không đậu:

- Lão Lý, hắn không cần thứ này đâu, cho ta đi!

- Ai nói ta không cần? Ta luôn cần đến nó!

Vương Quý giành lấy chiếc nhẫn, trừng mắt nhìn Thang Hoài.

Lý Diên Khánh buông tay:

- Ta đã nói tặng cho lão Quý rồi, tự ngươi thương lượng với hắn đi!

Thang Hoài lập tức ôm vai Vương Quý, nở nụ cười chân thành đến mức khiến tim người khác có thể tan chảy:

- A Quý, ngươi còn nhớ chuyện xưa không? Cái hồi bọn mình còn mặc tã chơi với nhau ấy? Chúng ta thi xem ai bắt cóc nhiều hơn, kết quả là ngươi thắng…

Hai tên oan gia đi sang một bên thương lượng với nhau, Lý Diên Khánh cười cười quay trở lại. Nhạc Phi giơ ngón cái lên với hắn:

- Hay cho chiêu giương đông kích tây!

- Hai người bọn họ lúc nào cũng đầu giường đánh nhau, cuối giường hòa, ta lại mất không một món ám khí rồi!

- Người giỏi thì luôn lắm việc để làm mà! Dù sao, ngươi giữ thứ đồ chơi đó cũng vô dụng, chi bằng tặng mà còn có ơn.

- Sao lại bảo là “đồ chơi” ?

Lý Diên Khánh bật cười, lại hỏi:

- Ngũ ca cũng luyện bắn tên ở đây sao?

Nhạc Phi lắc đầu:

- Ta ở đây luyện thương với Từ sư phụ.

Lý Diên Khánh giật mình, hóa ra giáo đầu của bọn hắn lại là Kim Thương tướng Từ Ninh:

- Đây là cơ hội tốt!

- Đúng vậy! Sư phụ từng nói với ta, nếu có cơ hội gặp được Từ sư phụ, nhất định phải quấn lấy ông ấy, nhờ ông ấy chỉ vẽ kỹ càng một chút về thương pháp.

- Ông ấy có nhận lời không?

- Nghe nói chúng ta là đồ đệ của sư phụ, ông ấy rất quan tâm đến chúng ta, còn nói người ông ấy thấy hứng thú nhất là ngươi.

Nhạc Phi vừa dứt lời, Ngưu Cao ở bên cạnh chợt kêu lên:

- Từ sư phụ đến rồi!

Mọi người nhao nhao đứng dậy, trông thấy một người đàn ông trung niên, tuổi chừng bốn mươi, vóc dáng cao lớn, mày kiếm, mắt sâu, tướng mạo rất anh tuấn, bước đi mạnh mẽ, không hề thua kém người trẻ tuổi.

Mọi người khom người thi lễ:

- Tham kiến Từ sư phụ!

Từ Ninh mỉm cười, khoát khoát tay:

- Nghe nói Lý thiếu quân đã trở về, xin hỏi là vị nào?

Ánh mắt của ông ta hướng về phía Lý Diên Khánh, ở đây ngoại trừ Lý Diên Khánh, những người khác ông ta đều biết.

Lý Diên Khánh khom người thi lễ:

- Chính là học sinh!

Từ Ninh quan sát Lý Diên Khánh một chút, rồi cười hỏi:

- Nghe nói Chu giáo đầu đã truyền lại đồng cung, thiết tiễn cho thiếu quân, thiếu quân có mang đến chứ?

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Đồng cung, thiết tiễn rất ít sử dụng tới, thường ngày ta đều dùng cây cung này.

Hắn đưa Báo đầu cung cho Từ Ninh. Từ Ninh cầm lấy, kéo thử một chút, cười nhẹ:

- Cung này không tệ, có thể nói là cung có chất lượng tốt. Tuy nhiên Lý thiếu quân nghĩ rằng cung này có thể thay thế đồng cung, thiết tiễn ư?

- Hồi bẩm Từ sư phụ, thiết tiễn chỉ có mười mũi, không thể sử dụng tùy tiện.

- Thế thì ngươi sai rồi!

Nụ cười trên khuôn mặt Từ Ninh vụt tắt, ông ta nhìn chăm chú Lý Diên Khánh, nghiêm nghị nói:

- Mặc dù thiết tiễn chỉ có mười mũi tên, nhưng đồng cung lại không hạn chế. Trước kia sư phụ ngươi cũng dùng đồng cung bắn mũi tên thường, tốc độ rất nhanh, tầm sát thương rất xa. Tầm sát thương xa nhất của nó đạt tới một trăm tám mươi bước, uy lực hết sức mạnh mẽ. Ngươi cần phải kế thừa ưu thế này của sư phụ ngươi, nếu không, việc sư phụ ngươi truyền đồng cung, thiết tiễn cho ngươi, sẽ không có ý nghĩa gì.

Lý Diên Khánh khom người, nói:

- Lời Từ sư phụ dạy bảo, học sinh xin ghi khắc trong tâm khảm!

Từ Ninh lại không chấp nhận:

- Ta không muốn nghe mấy sáo ngữ kiểu như “ghi khắc” này nọ, nếu như ngươi tán đồng lời nói của ta, vậy thì lập tức mang đồng cung ra luyện tập; nếu như ngươi không tán đồng, thì sau này ta sẽ không nhắc tới nữa, tự ngươi quyết định đi!

Nói xong, ông ta liền thúc giục đám sĩ tử đi luyện tập bắn cung, không hỏi tới Lý Diên Khánh nữa.

Nguyên nhân Lý Diên Khánh không muốn dùng đồng cung cho lắm, là vì hắn sử dụng báo đầu cung đã hết sức thuần thục, đến mức gọi là người – cung hợp nhất rồi, hắn nghĩ nếu tiếp tục dùng Báo đầu cung, mình còn có thể đột phá thêm một bước, nhưng nếu luyện đồng cung, chẳng khác nào phải phá bỏ, làm lại từ đầu. Chỉ còn mười ngày nữa là đã tới ngày khai mạc giải thi đấu cung mã rồi, liệu có còn kịp không?

Do dự hồi lâu, cuối cùng Lý Diên Khánh quyết định chấp nhận thách thức. Hắn cưỡi ngựa chạy về ký túc xá, mang đồng cung tới, rồi lại bắt đầu sử dụng đồng cung để tập luyện.



Trên đồi hạnh xanh biếc bên ngoài cung Diên Phúc, mười mấy cung nữ và hoạn quan nơm nớp lo sợ, không dám hó hé một lời, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng cẩn trọng, họ sợ sơ ý gây ra tiếng động, làm hoàng đế tức giận, sẽ rước lấy họa sát thân.

Mấy ngày nay, cái chết của Dương Tiễn khiến hoàng đế Triệu Cát vô cùng tức giận. Vài ngày trước trước, ông ta đã phái Ngự sử Trung thừa Vương Phủ đến Vận Châu điều tra nguyên nhân cái chết của Dương Tiễn. Triệu Cát không thật sự tin rằng, một bọn phỉ ô hợp, lại khả năng giết chết một thái phó, vốn thống lĩnh hai vạn đại quân.

Ít nhiều, Triệu Cát cũng đã có phần nghi ngờ Lương Sư Thành. Dù sao, Lương Sư Thành là người được lợi nhiều nhất khi Dương Tiễn chết đi, chỉ là chuyện này không có chứng cứ mà thôi. Mang đầy một bụng lửa giận, Triệu Cát vô cùng buồn bực.

Lúc này, một hoạn quan hết sức dè dặt đi vào bẩm báo:

- Bệ hạ, Đồng thái úy ở ngoài điện xin được yết kiến!

Triệu Cát im lặng một lát, rồi nói:

- Cho hắn vào!

Không bao lâu sau, Đồng Quán vội vàng bước vào, quỳ xuống hành lễ:

- Lão nô Đồng Quán khấu kiến bệ hạ!

- Miễn lễ, Đồng ái khanh bình thân.

- Tạ ơn bệ hạ.

- Sự tình của Dương thái phó, Đồng ái khanh đã nghe nói rồi chứ?

- Hồi bẩm bệ hạ, Xu Mật Viện cũng đã nhận được báo cáo chi tiết về trận chiến kia, lão nô đã biết.

- Vậy ngươi nói xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào?

- Lão nô chỉ dám nói một chút quan điểm của mình

- Ngươi nói đi! Trẫm muốn nghe.

- Hồi bẩm bệ hạ, mũi tên bắn chết Dương thái phó, là loại tên phá giáp mà quân đội thường sử dụng, nhưng lại bắn từ phía sau gáy tới, đây chính là điều duy nhất khiến lão nô cảm thấy kỳ lạ.

Triệu Cát lập tức thấy hứng thú, liền ngồi thẳng người lên, hỏi:

- Điều đó có ý nghĩa gì?

- Điều này cho thấy, Dương thái phó không bị tên lạc bắn trúng, mà là bị phục kích từ phía sau. Hơn nữa, lực bắn rất lớn, làm thủng cả xương sọ, chỉ có loại cung hai thạch mới có lực bắn mạnh tới mức đó, Tống Giang không có bản lĩnh này.

- Ý Đồng ái khanh là, có người mượn danh Tống Giang bắn chết Dương thái phó?

- Bệ hạ, sự tình không thể nào trùng hợp tới mức đó. Suy cho cùng, lúc ấy đôi bên đang đánh nhau kịch liệt, lão nô suy đoán là đại tướng của Tống Giang mai phục ở gần đó và thừa cơ hội ra tay. Bởi vì thủ lĩnh Triều Cái của bọn đạo tặc đó vừa mới chết bởi tay Dương thái phó, hiển nhiên là Tống Giang muốn nhân cơ hội này mua chuộc nhân tâm, việc bắn chết Dương thái phó dưới danh nghĩa của hắn, cũng là hợp tình hợp lý.

- Ầm!

Triệu Cát dữ tợn đấm một quyền lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Trẫm nhất định phải càn quét Lương Sơn, bắt thủ lĩnh đạo tặc Tống Giang ra lăng trì xử tử!

- Bệ hạ, bây giờ đã là cuối thu, mùa đông sắp tới rồi, không thích hợp đánh trận. Đợi dến mùa xuân sang năm, bệ hạ có thể điều binh cường tướng mạnh đến càn quét Lương Sơn, chấm dứt hậu hoạn!

Triệu Cát khẽ gật đầu, lại hỏi:

- Ái khanh gặp trẫm có việc gì?

- Lão nô đến để xin chỉ thị của bệ hạ về giải thi đấu cung mã.

- Cứ dựa theo phương án lần trước mà xử lý là được rồi!

Triều Cái không mấy hứng thú đối với giải thi đấu cung mã.

- Bệ hạ, Liêu Đông và Tây Hạ cũng muốn phái người tham gia cuộc thi đấu cung mã lần này.

Triệu Cát hơi giật mình, lại còn có chuyện này?

- Bệ hạ, là bọn họ chủ động nói ra, trên thực tế, đó là một loại khiêu chiến, nếu như chúng ta cự tuyệt, ngược lại chứng tỏ chúng ta chưa đủ tự tin, tựa như tài nghệ không bằng bọn họ. Lão nô cảm thấy, có thể cho bọn họ tham gia.

Triệu Cát chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong đại điện, hồi lâu sau mới nói:

- Bọn họ đã muốn tham gia, thì cứ để bọn họ tham gia. Tuy nhiên, ngươi cũng phải tuyển ra những cung thủ ưu tú nhất Đại Tống.giao đấu với bọn họ. Trẫm hy vọng được nhìn thấy một màn làm phấn chấn nhân tâm.

- Lão nô tuân chỉ!

Bình Luận (0)
Comment