Chương 227: Giải thi đấu cung mã (4)
Chương 227: Giải thi đấu cung mã (4)Chương 227: Giải thi đấu cung mã (4)
Trước ánh mắt chăm chú của hàng vạn người, giải thi đấu cung mã được tổ chức ba năm một lần đã mở màn. Giải thi đấu cung mã lần này do Xu Mật Viện và Bộ binh đảm trách, ngoại trừ năm ngàn cao thủ cung nỏ cấm quân dự thi, còn có hơn ba ngàn người từ hương binh các châu và trường Võ học, Thái học. Ngoài ra, Liêu, Tây Hạ, Đại Lý và Thổ Phồn cũng đều phái ra hai mươi cao thủ kỵ xạ tham gia giải đấu, tổng cộng số người dự thi lên tới hơn tám ngàn người, nhiều hơn giải lần trước bốn ngàn người.
Địa điểm tranh tài là ba sân diễn binh của Bắc đại doanh cấm quân. Ba sân diễn binh này đều ở ngoài cửa Trần Kiều ở phía bắc Biện Kinh. Nơi đây đã dựng tạm lên mấy trăm chiếc lều lớn, có ba ngàn lính phụ trách duy trì trật tự.
Sáng sớm, bốn phía hai sân diễn binh Giáp và Ất đã có hơn vạn dân chúng Biện Kinh vây đầy, các binh sĩ không ngừng kìm giữ dân chúng chen lấn, duy trì trật tự. Người dân mang theo ghế nhỏ có thể ngồi ở phía trước, mà người đến tay không, thì đứng ở phía sau. Rất nhiều người bán hàng rong nắm lấy cơ hội này, nhao nhao rao bán ghế, một cái ghế vốn có giá ba mươi văn, tăng lên tới một trăm văn, việc mua bán hết sức sôi nổi.
Ngoài ra, còn có những quày hàng rong nhỏ bán hàng ăn uống, khiến cho Bắc dại doanh vốn vắng lặng bỗng trở thành náo nhiệt.
Nơi tranh tài là hai sân diễn binh Giáp và Ất. Sân diễn binh thứ ba là nơi ghi danh và rút thăm. Mấy ngàn tiễn võ sĩ, tập trung chờ đợi ở đó. Một tẩm bảng lớn được dựng lên cao ở phía tây của sân diễn binh thứ ba, có binh sĩ chuyên làm nhiệm vụ thay đổi số thứ tự trên bảng, thông báo võ sĩ vào sân dự thi.
Hôm nay Lý Diên Khánh, Vương Quý và Ngưu Cao tham gia vòng loại bộ cung, Nhạc Phi và Thang Hoài không được trường Võ học tuyển chọn, đành ở ngoài làm khán giả trợ oai. Ở góc tây bắc, mấy đồng bạn của họ đân tụ tập nói chuyện phiếm.
Vương Quý tức giận mắng:
- Trường Võ học là là đồ cứt chó! Cấm quân không hề có tuyển chọn, ai muốn tham gia, chỉ việc ghi danh là được, trường Võ học còn bày đặt tuyển chọn này nọ, hai ngàn tên võ sĩ chỉ tuyển ra bốn mươi người, đầu óc bọn quan lại này đều bị chó ăn mất rồi!
Vương Quý nói vậy là vì bất bình thay cho Nhạc Phi và Thang Hoài không được tham gia dự thi. Đương nhiên là gã cũng bất mãn cho chính mình. Gã cũng ghi danh tham gia kỵ xạ, xếp hạng thứ hai mươi hai, thiếu chút nữa là có tư cách tham gia kỵ xạ. Chỉ tham gia bộ xạ, là môn rõ ràng bị người xem thường, ngay cả bản thân gã cũng chê bai.
Nhạc Phi cười cười:
- Thật ra tham gia hay không tham gia, cũng không quan trọng. Dù sao thì đó cũng chỉ là môn làm nền, không tham gia, trái lại, còn giúp ta có thời gian thỉnh giáo thương pháp của Từ sư phụ, ta con cầu không được ấy chứ!
Lý Diên Khánh thấy Vương Quý lại muốn mắng chửi, liền cười, nói với gã:
- A Quý, nói cho ta nghe một chút về quy tắc thi đấu đi, hai ngày nay, ta luyện cung đến mức đầu óc hơi mụ mẫm rồi.
Câu chửi của Vương Quý chưa kịp thốt ra khỏi miệng, đã bị Lý Diên Khánh chặn ngang, gã đành xụ mặt nói:
- Tất cả võ sĩ kỵ xạ tham gia vòng loại bắn cung trên mặt đất trước, chọn một ngàn người vào thi đấu bắn cung trên ngựa. Những võ sĩ kỵ xạ bị loại, có thể tham gia thi đấu với võ sĩ bộ xạ. Chó má, bộ cung chỉ là cái thùng rác, chuyên chứa những thứ vứt đi, thảo nào ngay cả các cửa tiệm đánh cược cũng không thèm ra kèo! Nếu biết trước thế này, ta cũng không tham gia đâu!
Lý Diên Khánh lắc đầu, tiểu tử thối này mà có xuyên qua tới hậu thế, thì hẳn là cũng bất mãn như vậy, không mắng chửi vài câu, trong lòng không thoải mái. Hắn thấy Thang Hoài đứng gần đó phe phẩy cây quạt, cười cười không nói, trái ngược với lúc thường ngày tranh cãi với Vương Quý, liền ngạc nhiên hỏi:
- Thanh ca không có cao kiến gì đối với bình luận của A Quý sao?
Thang Hoài khẽ cười nói:
- Không phải không muốn, mà thật sự là không thể!
Ngưu Cao đứng bên cạnh liền giải thích cho Lý Diên Khánh:
- Ngươi đưa chiếc nhẫn có châm độc kia, Quý huynh đệ đồng ý cho Thang huynh đệ, nhưng với điều kiện là trong một tháng, Thang huynh đệ không được tranh luận với hắn. Chỉ cần Thang huynh đệ xen vào một câu, lập tức không được nhẫn. Thang huynh đệ đã nhịn được mười ngày nay, cũng không muốn sự chịu đựng của mình thành công cốc.
Lúc này, các võ sĩ xung quanh chợt rối loạn, mọi người quay lại nhìn chỉ thấy hai đội kỵ binh nước ngoài, mỗi đội mười mấy người, đang hùng hổ vào sân. Bọn họ vung roi da quất loạn xạ một cách hung dữ. Thang Hoài thấp giọng nói:
- Võ sĩ mặc giáp sơn đen ở phía trước, chính là tiến đồng sĩ cung trướng quân nước Liêu, trước đây chúng ta đã từng gặp. Người ở phía sau, mặc áo giáp đồng mạ vàng kỵ binh, là cao thủ kỵ xạ của ngự vi nội lục ban trực (quân đội) Tây Hạ.
Tất cả mọi người nhớ tới lúc còn nhỏ, sau khi đi tham gia thi đấu trên huyện trở về, họ từng chứng kiến cảnh tượng bọn Khiết Đan hung hăng phách lối như thế nào, cảnh tượng đó đã khắc sâu trong lòng họ.
Vương Quý thấp giọng nói:
- Lũ mọi rợ Khiết Đan và bọn Đảng Hạng mọi rợ (Đảng Hạng là một nhánh dân tộc Khương, thời Bắc Tống, đã lập nên nhà Tây Hạ), cá mè một lứa cả!
Lúc này Lý Diên Khánh cũng nhận ra thủ lĩnh của kỵ binh Tây Hạ, chính là Tát Kim, người đã từng tranh tài với hắn ở Phàn lâu. Hắn thấy cung của gã cũng rất lớn, tối thiểu cũng là cung hai thạch. Thảo nào mà gã đứng đầu lục ban trực. Ở Tây Hạ, trò chơi ném tên cũng không phổ biến, thế nhưng Tát Kim lại có thể khiến các tướng lĩnh Tây Bắc quân thua liểng xiểng, chứng tỏ trình độ bắn cung của gã hết sức cao cường.
Chỉ có điều, Lý Diên Khánh cũng thấy khó hiểu, cuộc tranh tài ném tên ở Phàn lâu cũng hoàn toàn không truyền ra ngoài, tựa chi một viên pháo nổ rất vang, nhưng sau đó cũng tan tành, không còn bóng dáng.
Trên sân luyện binh, vốn nhiều người và ngựa chen nhau, võ sĩ nước Liêu và Tây Hạ lại cố ý cưỡi ngựa xông vào, trong lòng mọi người đều bất mãn, cũng không chịu nhường đường. Kỵ binh nước Liêu nóng nảy, viên tướng cầm đầu đội kỵ binh Liêu dùng tiếng Hán, lớn tiếng mắng chửi:
- Bọn người Hán chó má các ngươi cút mau cho lão tử!
Võ sĩ xung quanh nghe gã sỉ nhục nặng nề, đều hết sức giận dữ, liền nhao nhao rút chiến đao ra. Vương Quý và Ngưu Cao càng tức giận không kìm được, bầu máu nóng dâng lên, hai người cùng rút đao định xông ra. Lý Diên Khánh và Nhạc Phi vội kéo bọn họ lại. Vương Quý mắng:
- Đường đường là kinh đô Đại Tống, há có thể để lũ chó Hồ phách lối!
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Những việc nhỏ nhặt như thế này, không cần phiền Vương Quý đại tướng quân của chúng ta đích thân xuất mã, để tiểu tốt Lý Diên Khánh tới thu thập hắn!
Mắt mọi người sáng lên, biết sắp được xem trò hay. Lý Diên Khánh tiện tay nhặt một tảng đá bên cạnh, cổ tay vung lên, tảng đá bay ra nhanh như chớp, “bốp” một tiếng, đánh trúng má trái viên tướng Liêu cầm đầu. Tảng đá tuy nhỏ, nhưng lực ném của Lý Diên Khánh lại rất lớn, viên tướng Liêu hét to một tiếng, ngã xuống ngựa.
Các võ sĩ xung quanh cười ồ. Từ phía sau, thủ hạ của viên tướng Liêu vội vội vàng vàng chạy tới đỡ gã dậy. Mặt mũi gã đầy máu tươi, đau đớn bụm mặt trái. Khóe mắt gã bị rách ra, chảy nhiều máu. Kỵ binh Liêu nhao nhao rút đao, cực kỳ phẫn nộ, nhìn quanh tìm kiếm người ám toán, nhưng phía bên trái có hơn một ngàn võ sĩ cỡi ngựa, làm sao biết tảng đá kia do ai ném tới?
Lúc này, một viên quan chạy tới, lộ vẻ rất bất mãn, ho tới đám kỵ binh Liêu và Tây Hạ:
- Giờ thi đấu đã tới, rốt cuộc vẫn phải chờ các ngươi rút thăm, nếu không đi có nghĩa là bỏ cuộc!
Kỵ binh Liêu tìm không ra người ném đá, đành tức tối thu đao, theo viên quan kia đi về phía lều lớn ghi danh.
Vương Quý mặt mày hớn hở, giơ ngón tay cái lên khen:
- Vẫn là lão Lý lợi hại, giết người một cách âm thầm, nếu phi đao nhúng thuốc cực độc thì càng tốt.
Lý Diên Khánh đá gã một cái:
- Lão tử không ra tay tàn độc như ngươi!
Thang Hoài bĩu môi:
- A Quý của chúng ta vẫn chưa từng giết người đâu! Không biết ai ra tay tàn độc đấy!
- Cút!
Lý Diên Khánh trừng mắt nhìn gã:
- Chỉ vì một chiếc nhẫn mà lập tức từ bỏ nguyên tắc của mình! Lần sau có thứ tốt, đừng hòng ta cho ngươi!
- A! Ta nói sai rồi, các ngươi đều là Bồ Tát, chỉ có Thang Hoài ta là ra tay tàn độc, được chưa? !
Bốn người cùng cười ha hả. Ngưu Cao không cười, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy Lý Diên Khánh thi triển tuyệt kỹ ném đá, vẫn hơi đờ người ra.
“Thùng! Thùng! Thùng!” cùng với tiếng trống gõ vang, cuộc thi đấu vòng loại bộ cung chính thức bắt đầu. Giải thi đấu cung mã lần này, sẽ tiến hành trong bốn ngày rưỡi. Ngày thứ nhất, là vòng loại bộ cung, chỉ có một ngàn người có thể vào tranh tài kỵ xạ. Ngày thứ hai, là vòng loại cưỡi ngựa bắn cung, trong năm người lấy một người, phải loại tám trăm người, hai trăm người tiến vào vòng bán kết.
Ngày thứ ba là vòng bán kết kỵ xạ, cũng là năm người lấy một người, chọn năm mươi người vào trận chung kết. Ngày thứ tư, định đoạt mười hạng đầu.
Sáng ngày thứ năm, là cao trào của cả giải thi đấu cung mã, mười thứ hạng đầu thi đấu với nhau, tranh đoạt danh hiệu quán quân.
Trước tiên là tiến hành thi đấu vòng loại bộ cung.các tiễn võ sĩ chỉ tham gia tranh tài bộ cung như Vương Quý và Ngưu Cao, hôm nay chỉ có thể làm khán giả. Vòng loại bộ cung chỉ giới hạn trong các tuyển thủ tham gia kỵ xạ. Bảy ngàn võ sĩ kỵ xạ sẽ bị loại quá nửa, có rất nhiều người trong số họ và các võ sĩ tham gia thi đấu bộ cung, sẽ cùng tranh đoạt danh ngạch vòng bán kết bộ cung, đây cũng là nguyên nhân khiến Vương Quý hết sức bất mãn.
Lý Diên Khánh vẫn đang chăm chú nhìn số ghi trên tấm bảng ở phía xa, mỗi lần thông báo, sẽ có ba trăm võ sĩ ra trận, số của hắn là 2345, chẳng bao lâu nữa sẽ đến lượt hắn.
Lúc này, trên bảng xuất hiện một lượt đấu mới, từ 2200 tới 2500 ra trận. Thời điểm của Lý Diên Khánh đã tới, hắn giao chiến mã cho Vương Quý, rồi rảo bước đi tới cửa ra vào.
Sau khi kiểm tra số ở cửa ra vào, Lý Diên Khánh liền đi vào sân diễn binh. Ba trăm người xếp thành một hàng thật dài, theo thứ tự nhận lấy cung tên và số thi đấu. Kỵ xạ có thể dùng cung tên của mình, nhưng bộ xạ thì không được, mà đều dùng bát đấu cung một cách thống nhất, mỗi người lãnh một cây cung và mười mũi tên.
Rất nhanh, đã tới lượt Lý Diên Khánh nhận cung tên. Hắn ngắm nhìn vị trí thi đấu của mình một chút, là bia thứ hai mươi. Lý Diên Khánh lại thử giương cung, đối với hắn, bát đấu cung hơi nhẹ một chút, tuy nhiên miễn cưỡng có thể dùng tạm. Lúc này, hắn mới đeo ống tên, bước nhanh tới lỗ châu mai thứ hai mươi.
Toàn trường có tất cả ba mươi vị trí thi đấu, trước mõi vị trí có mười tuyển thủ, theo thứ tự xếp hàng, lần lượt bắn tên. Trong thời gian quy định, hắn nhất định phải bắn xong mười mũi tên, khoảng cách là sáu mươi bước. Giải thi đấu cung mã thực hiện chế độ tỉ số, kỵ xạ căn cứ vào độ chuẩn xác, độ khó và điều kiện của mỗi tuyển thủ để chấm điểm.
Còn bộ cung thì tương đối đơn giản, bắn trúng vào vòng màu đỏ của bia là đật “tốt nhất”, bắn trúng vòng màu vàng của bia là “tốt”, bắn trúng vòng màu xanh lam của bia là “khá tốt”, bắn không trúng bia là “kém”. Theo kinh nghiệm của giải lần trước, tối thiểu phải đạt được sáu lần “tốt nhất” và bốn lần “tốt” mới có cơ hội giành được tư cách tham gia kỵ xạ.
Lý Diên Khánh xếp thứ sáu. Lúc này, năm người xếp đầu đều đã thi bắn xong. Trong năm người này, không có ai có được sáu lần bắn “tốt nhất”, một người có thành tích cao nhất cũng chỉ đạt được ba cái “tốt nhất”.
- Kế tiếp!
Lý Diên Khánh bước về phía trước, đưa thẻ thi đấu của mình cho quan đăng ký. Mỗi vị trí thi đấu có bốn giám khảo, hai người ghi điểm số, một người tính thời gian, một người ghi tên. Giám khảo nhìn qua thẻ thi đấu, lại không kìm được, nhìn hắn một cái, ra là Thái học sinh, thực sự là hiếm thấy.
Giám khảo liền ghi thông tin của hắn: Lý Diên Khánh, Thái học sinh, số 2345. Lúc này, hai viên quan ghi điểm số đổi một tấm bia mới. Viên quan tính thời gian đốt một nén hương, hương rất nhỏ, chỉ cao khoảng hai tấc, mười phút là có thể cháy hết.
- Tranh thủ thời gian, bắt đầu đi!
Lý Diên Khánh tiến tới một bước, rút ra một mũi tên lắp vào dây cung, hít một hơi thật sâu, rồi đột nhiên kéo mạnh dây cung.