Chương 228: Giải thi đấu cung mã (5)
Chương 228: Giải thi đấu cung mã (5)Chương 228: Giải thi đấu cung mã (5)
Bốn giám khảo ở lỗ châu mai thứ hai mươi đã tiếp đón gần một trăm thí sinh, vị nào cũng đã hơi mệt. Công việc này khá máy móc và đơn điệu, hết ghi tên, tính thời gian, lại tính điểm số, hết nhóm này lại tới nhóm khác, cứ xoay vòng như vậy.
Nhưng tên tiễn võ sĩ trước mắt lại khiến họ hết sức kinh ngạc, mười mũi tên liên tiếp bắn ra, không hề ngắt quãng, khi hắn bắn xong mũi tên cuối cùng, nén nhang tính thời gian chỉ mới cháy được một chút.
Kết quả cuối cùng lại khiến người xung quanh đều sững sờ, mười mũi tên chen chúc trong vòng tròn nhỏ màu đỏ giữa tấm bia, chỉ vừa đủ chỗ, không còn lại một khe hở nào.
Lý Diên Khánh thu cung lại, cười nói:
- Không phạm quy chứ?
Bốn giám khảo đưa mắt nhìn nhau, họ chưa bao giờ nhìn thấy ai có thuật bắn cung cao siêu đến mức đó. Tay viên quan ghi điểm run run, miệng lẩm bẩm: “Thái học! Thái học!”
Y rất sợ mình ghi nhầm, cẩn thận ghi số điểm rất đáng kiêu ngạo: “Mười mũi tên tốt nhất”, vào cột thành tích của Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh chắp tay mỉm cười:
- Làm phiền các vị rồi!
Hắn giao lại cung cho viên quan ghi điểm, rồi liền quay người theo lối ra rời đi. Bốn viên giảm khảo ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Lý Diên Khánh, thậm chí quên rằng phía sau còn bốn võ sĩ đang xếp hàng chờ tới lượt.
- Lão Lý, bắn tên thế nào?
Lý Diên Khánh vừa trở về chỗ nghỉ ngơi, mấy đồng bạn liền vây quanh hắn. Vương Quý nôn nóng đến mức không kìm lòng được, nói:
- Nghe nói vừa rồi có binh sĩ nổi tiếng của cấm quân đạt thành tích bắn được chín mũi tên tốt nhất, một mũi tên khá tốt, phá kỷ lục giải thi đấu lần trước.
Thang Hoài cũng nói:
- Lần tranh tài này, tất cả mọi người đều chuẩn bị rất đầy đủ, cao thủ không ngừng xuất hiện. Nghe nói thành tích thấp nhất cũng đạt bảy mũi tên tốt nhất, không mũi tên nào bắn trượt bia, mới có cơ hội lọt tiếp vào vòng trong. Ngươi cũng đừng làm bọn ta lo lắng.
- Hai người các ngươi quá lo lắng rồi, có khi nào Diên Khánh đạt dưới tám mũi tên trúng hồng tâm chứ?
Nhạc Phi lắc đầu nói.
Lý Diên Khánh thấy đã sắp tới bữa trưa, liền cười nói:
- Thi đấu bộ cung cũng không có vấn đề gì lớn, hồi sáng ăn quá sớm, bây giờ ta thấy hơi đói bụng. Chúng ta tìm chỗ nào uống chén rượu đi, ta mời!
Nhạc Phi hơi do dự:
- Hay là các ngươi đi đi! Buổi chiều ta muốn luyện thương với Từ sư phụ.
- Lo lắng cái gì! Buổi chiều bọn ta cũng phải luyện bắn tên, tối đa nửa canh giờ là xong. Hiếm khi được lão Lý mời, không ăn một bữa cho ra trò cho hắn thủng túi, là có lỗi với cái bụng của mình!
Vương Quý không cho phân trần, kiên quyết kéo Nhạc Phi đi ngay. Bốn người liền rời khỏi quân doanh, từ cửa Trần Kiều trở về thành Biện Kinh.
Bọn hắn tìm vào một tửu quán trong khu Châu Bắc Ngõa Tứ ở Bắc Thành. Bữa trưa không phải là bữa ăn chính của người Tống, thông thường là uống trà ăn điểm tâm, gọi là ăn qua loa một chút. Do đó, gần như số tiệm trà và quán rượu nhiều ngang nhau. Việc làm ăn của những tiệm trà đều rất tốt, tiệm nào cũng đầy khách, trong khi quán rượu bọn hắn ghé vào, lại rất vắng khách, trong đại sảnh lầu hai, chỉ có mấy người bọn hắn đang uống rượu ăn cơm.
Uống một chén rượu, ăn mấy miếng thịt, Lý Diên Khánh thấy hơi ấm bụng, mới giơ ly rượu lên nói:
- Ta nhận thấy, mặc dù giải thi đấu cung mã lần này náo nhiệt, nhưng ngoại trừ dân chúng tới xem náo nhiệt và các quan viên phụ trách tổ chức, không hề thấy bóng dáng quan viên nào khác của triều đình, dù chỉ là một người.
Vương Quý nhấp một hớp rượu, nói:
- Đó là đương nhiên rồi, xưa nay triều đình có truyền thống trọng văn khinh võ mà. Đám giá áo túi cơm đó không đến, cũng không có gì là lạ!
Tâm trạng của gã thật sự không tốt, vì vẫn mãi canh cánh trong lòng về việc mình không thể tham gia tranh tài kỵ xạ.
Lý Diên Khánh lại lắc đầu:
- Thật ra thì người nói sai rồi. Triều đình tuyệt đối không trọng văn, khinh võ, mà ngược lại, là trọng võ sự hơn văn sự. Ngươi xem, bổng lộc và phụ cấp của quan võ vượt xa quan văn đồng cấp, hàng năm phần lớn thu nhập của triều đình đều dùng cho quân đội, như thế sao lại là trong văn khinh võ? Đây rõ ràng là trọng võ khinh văn.
- Lão Lý nói rất có lý!
Thang Hoài cười nói:
- Nghe nói, tổ chức giải thi đấu cung mã lần này, triều đình tốn năm mươi vạn quan tiền, mỗi hương binh vào kinh dự thi, đều có phụ cấp, khi vào kinh đều được sắp xếp vào ở trong quân doanh, ăn ngủ miễn phí. Ngươi xem, có người đọc sách nào vào kinh đi thi, được hưởng đãi ngộ đó đâu? Hơn nữa, đãi ngộ ăn ngủ, phụ cấp của trường Võ học, rõ ràng tốt hơn nhiều so với trường Thái học, bản thân các ngươi cũng có trải nghiệm của mình mà!
- Vì sao lại như thế?
Ngưu Cao hơi rối trí:
- Lão Lý, ta không hiểu, có thể giải thích thêm cho ta một chút không?
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Đó là vì lão Quý lẫn lộn giữa võ sự với quân nhân. Triều đình tuy coi trọng võ sự (tức việc quân sự, hoặc võ bị) nhưng lại không coi trọng quan võ, tất cả đại quan nắm giữ quân quyền, đều do văn thần đảm nhiệm. Việc Địch Thanh giữ chức Xu Mật Sứ thời Thần Tông, chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ. Địch Thanh bị đủ loại quan lại triều đình chống lại vây công, nếu không phải vì hoàng đế Thần Tông tín nhiệm ông ấy, làm sao ông ấy có thể làm Xu Mật Sứ bốn năm? Rốt cuộc, ông ấy cũng vẫn bị miễn chức, một năm sau uất ức mà chết. Cho nên ta nói, quyền lực lớn nhất ở Trống triều, không phải là hoàng đế, mà là toàn bộ tập đoàn quan văn.
- Tập đoàn quan văn!
Nhạc Phi rsaat hứng thú đối với từ mới này, y cười cười hỏi:
- Dường như Diên Khánh rất cảm khái, có chuyện gì vậy?
- Không có gì. Chẳng qua là ta cảm thấy, giải thi đấu cung mã lần này, hoàn toàn có thể là cơ hội tuyển chọn nhân tài, nhưng triều đình lại thờ ơ.
Thang Hoài lại cười nói:
- Đây là giải thi đấu cung mã của Đồng Quán, làm sao ông ta có thể dễ dàng để Thái Kinh nhúng tay vào? Cho dù Thái Kinh có muốn nhúng tay, cũng lực bất tòng tâm! Ngược lại, Đồng Quán lại “đào góc tường” của Thái Kinh!
- Làm thế nào khẳng định?
Mọi người đồng thanh hỏi.
Thương Hoài cười thần bí, đưa mắt liếc nhìn hai bên một chút, rồi hạ giọng nói:
- Trường Thái học!
Vương Quý và NgƯu Cao vẫn đần mặt ra, Nhạc Phi có vẻ hiểu được, Lý Diên Khánh lại lập tức hiểu ngay. Trường Thái học luôn là địa bàn của Thái Kinh. Trong thời gian giữ chức Tướng quốc, Thái Kinh đã hai lần mở rộng trường Thái học, từ 2400 người lên tới 3600 người, đề cao địa vị của trường Thái học, cũng đồng thời ra sức thiết lập Châu học và Huyện học. Không phải Thái Kinh thật sự coi trọng giáo dục, mà là muốn thâu tóm nhân tài của Thái học trong tay mình, nhân tài ưu tú bồi dưỡng được, đều thành môn sinh của ông ta.
Tương tự như vậy, Đồng Quán tổ chức giải thi đấu cung mã, là cũng muốn nắm giữ những nhân tài ưu tú của quân đội trong tay mình. Thế nhưng, ông ta lại viện cớ trường Thái học có khóa học bắn cung, để kéo trường Thái học vốn không có quan hệ nhiều với quân đội, cùng tham gia giải thi đấu cung mã, rõ ràng là đang đào góc tường của Thái Kinh.
Đấy là lý do vì sao phải đặt ra cuộc tranh tài bộ cung: chính là dành riêng cho trường Thái học.
Tuy nhiên, ở giải cung mã đầu tiên, Đồng Quán không đạt được ý đồ, Quốc Tử Giám đối phó một cách tiêu cực, chỉ bảo trường Thái học phái năm sĩ tử bình thường tham gia, kết quả là ngay cả danh sách một trăm người đứng đầu, cũng không lọt được vào. Cũng không phải trường Thái học không có nhân tài kỵ xạ, rất nhiều con em nhà quyền quý học ở trường Thái học, có tài kỵ xa rất lợi hại. Do trường Thái học đối phó một cách tiêu cực như vậy, cho nên con em những nhà quyền quý đành phải dùng danh ngạch hương binh tham gia giải thi đấu cung mã.
Mà lần này, Quốc Tử Giám, vẫn dùng lại cũ, vẫn để trường Thái học phái ra mười ba người tham gia giải thi đấu cung mã, trong đó có mười người tham gia bộ cung, ba người tham gia kỵ xạ. Chỉ có điều, về mặt này đã có một sự thay đổi tinh tế, khi trường Thái học phái người tham gia thi đấu, Học lục Tôn Lệ vốn là người khôn khéo, không muốn quá mức đắc tội Đồng Quán, đã chọn Lý Diên Khánh là người được Đồng Quán hậu thuẫn đi dự thi.
Nghĩ tới đây, chợt Lý Diên Khánh có một dự cảm không lành, lần dự thi cung mã này, e rằng hắn lại vô tình trở thành tiêu điểm tranh đấu giữa Đồng Quán và Thái Kinh.
Cơm nước xong, Nhạc Phi, Ngưu Cao và Vương Quý quay về trường Võ học, còn Lý Diên Khánh và Thang Hoài trở lại sân diễn binh chờ báo thành tích.
- Ta không muốn tập luyện giống như ba người bọn họ, ta không có việc gì làm cả!
Thấy Lý Diên Khánh nhìn mình với vẻ ngạc nhiên, Thang Hoài giang tay ra, nói:
- Dù sao nhàn rỗi cũng đã nhàn rỗi rồi, đi xem náo nhiệt cũng được!
- Lão Thang, làm sao ngươi lại biết mâu thuẫn giữ Đồng Quán và Thái Kinh?
Lúc không còn nhiều người, Lý Diên Khánh mới hỏi về vấn đề làm hắn nghi hoặc nãy giờ. Mặc dù từ nhỏ Thang Hoài đã được tiếng là “bách sự thông” (việc gì cũng biết), nhưng cũng không đến mức hiểu rõ tình hình trong triều, y vẫn còn chưa đạt tới tầm cao này. Vậy thì làm thế nào, Thang Hoài lại biết việc Thái Kinh và Đồng Quán tranh đấu gay gắt với nhau? Vẻ mặt hết sức nghi hoặc, Lý Diên Khánh chăm chú nhìn Thang Hoài.
- Thật ra chuyện này ta nghe một vị tiền bối nói mới biết.
Thang Hoài do dự một chút, nói:
- Ngươi có từng nghe nói đến Tông Trạch không?
Lý Diên Khánh kinh ngạc:
- Sao ngươi lại biết ông ấy?
- Ông ấy ở tại khách sạn của Thang thị. Nghe nói ta là sĩ tử trường Võ học, liền thường xuyên tìm ta nói chuyện phiếm. Người này dám nói, dám phê, vạch ra sai lầm, thói xấu của người đời, ta học được rất nhiều điều từ ông ấy.
- Hiện giờ ông ta còn ở khách sạn không?
Lý Diên Khánh vội hỏi.
Thang Hoài lắc đầu, nghi hoặc liếc nhìn Lý Diên Khánh, nói:
- Ông ấy vào kinh có việc, hôm qua đã về Đăng Châu, hẳn là ngươi muốn gặp ông ấy?
Lý Diên Khánh thầm tiếc nuối vô hạn, hắn luôn muốn gặp vị danh tướng thời Tống mạt này, lần này vừa vặn có cơ hội, nhưng hắn đã vô tình bỏ qua.