Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 333 - Chương 229: Giải Thi Đấu Cung Mã (6)

Chương 229: Giải thi đấu cung mã (6) Chương 229: Giải thi đấu cung mã (6)Chương 229: Giải thi đấu cung mã (6)

Buổi chiều, rốt cuộc vòng loại thi đấu bộ cung đã kết thúc, tất cả võ sĩ thi bắn cung đều đang ngóng cổ, hồi hộp chờ đợi danh sách những người hợp cách được đưa ra.

Mặc dù vòng loại thi đấu bộ cung không xếp hạng, chỉ đưa ra danh sách người hợp cách, nhưng diều này không có nghĩa thành tích của bọn họ không được báo cáo lên trên. Lúc này, trong một căn lều lớn nhất, hai mươi mấy quan viên đang bận rộn sắp xếp thứ bậc. Thành tích của hơn bảy ngàn tiễn võ sĩ tham gia thi đấu vòng loại bộ cung đã được tập hợp, sắp xếp theo thứ hạng.

Xu Mật Sứ Đồng Quán cũng đã tới. Ông ta ngồi ở trong góc, ung dung uống trà, chời đợi danh sách cuối cùng được đưa ra. Đồng Quán hết sức coi trọng giải thi đấu cung mã lần này, tất cả nhân tài kỵ xạ xuất sắc nhất đều có thể được ông ta trọng dụng.

Đồng Quán nắm giữ quân quyền nhiều năm, ông ta há không biết rõ sự chênh lệch giữa quân Tống, quân Liêu và quân Tây Hạ nằm ở chỗ nào? Sự chênh lệch ấy nằm ở kỵ binh và năng lực cưỡi ngựa bắn cung. Tống triều cũng không có đủ đồng cỏ để nuôi chiến mã, chỉ có thể lấy bộ binh làm binh chủng chủ yếu. Nếu chiến đấu trên bộ, sức chiến đấu của quân Tống mạnh hơn so với quân Liêu và quân Tây Hạ. Nhưng vấn đề là, quân Liêu và quân Tây Hạ đều là kỵ binh, đánh một trận bất lợi liền rút lui rất nhanh, thường khiến quân Tống có thắng cũng không giành được chiến tích lớn. Hơn nữa, trong lúc bị truy đuổi, khả năng chuyển bại thành thắng của kỵ binh cũng lớn hơn.

Rút kinh nghiệm xương máu, Đồng Quán cho rằng chỉ có tăng cường năng lực cưỡi ngựa bắn cung của quân Tống, thì cuối cùng kỵ binh Tống mới có thể chống lại kỵ binh Liêu. Cách đây ba năm, ông ta đã thuyết phục hoàng đế, bắt đầu khôi phục giải thi đấu cung tiễn trước đó, cũng đổi tên là giải thi đấu cung mã, tuyển chọn binh sĩ có năng lực cưỡi ngựa bắn cung tinh nhuệ từ các châu.

Lúc này, mọi người rốt cuộc sắp xếp xong danh sách theo thứ hạng. Sau khi kiểm tra hai lần, Binh bộ Lang trung Trương Cơ cầm một chồng danh sách thật dày bước nhanh tới trước mặt Đồng Quán:

- Khởi bẩm Thái úy, danh sách đã hoàn thành.

- Năm nay thành tích như thế nào?

Đồng Quán cũng không nóng lòng nhận ngay danh sách, mà ung dung nhấp một ngụm trà, hỏi.

- So với lần trước, thành tích lần này tiến bộ rõ rệt, phải đạt được bảy mũi tên tốt nhất, mới có thể lọt vào danh sách một ngàn người.

- Ồ, rõ ràng là tăng lên! Nguyên nhân là gì?

- Hẳn là thời gian chuẩn bị dài hơn. Theo chúng ta biết, có một số đơn vị quân đội đã bắt đầu huấn luyện từ hai năm trước. Ở giải lần trước, bắt đầu huấn luyện sớm nhất, cũng chỉ cách ngày thi đấu nửa năm, đây là nguyên nhân chủ yếu.

- Thành tích cao nhất là bao nhiêu?

- Mười mũi tên tốt nhất, là một Thái học sinh.

Đồng Quán ngẩn người, lại là một Thái học sinh! Lúc này, đột nhiên ông ta nhớ ra điều gì, vội nhận lấy danh sách, vừa liếc mắt đã nhìn thấy người xếp hạng nhất tên là Lý Diên Khánh.

- Quả nhiên là hắn!

Đồng Quán vừa cảm thấy kinh ngạc, lại vừa cảm thấy điều này trong dự liệu của mình. Ông ta trầm tư một lát, rồi nói các quan viên trong lều:

- Tất cả mọi người lại đây, ta có điều muốn nói.

Hai mươi mấy quan viên đều tập trung lại, Đồng Quán đứng lên, chỉ vào danh sách, nói:

- Ta đã nói trước, không ai được phép nói lung tung tiết lộ thành tích trong này, ngay cả đối với người nhà của các ngươi cũng vậy. Nếu như ai dám tiết lộ ra ngoài, một khi bị ta tra ra được, nếu chỉ mất đi cái mũ cánh chuồn, thì đã là may mắn cho các ngươi lắm rồi, có hiểu ý ta không?

Ánh mắt sắc bén của ông ta lướt qua từng người, tất cả mọi người cúi đầu xuống, lời cảnh cáo rõ ràng như vậy, còn ai mà không hiểu? Tuy nhiên nhiều người cũng thấy kỳ lạ, cái thành tích này cũng không có gì là ghê gớm, vì sao không thể nói lung tung ra ngoài?

Chỉ có một vài quan viên hiểu rõ sự lo lắng của Đồng Quán, người xếp hạng nhất lại là một Thái học sinh, nếu như tin này truyền ra ngoài, sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Đây rất có thể sẽ trở thành một cơ hội liên kết giữa Trường Thái học và quân đội, Thái tướng công nhất định sẽ ra lệnh buộc trường Thái học rời khỏi cuộc tranh tài, phòng ngừa Đồng Quán vươn tay vào trường Thái học.

Bởi vậy Đồng thái úy mới phong tỏa tin tức, chờ cuối cùng ván đã đóng thuyền, Thái tướng công muốn ngăn cản cũng không kịp.

Đồng Quán thấy mọi người đều có vẻ kính sợ, liền cầm bút ký tên vào danh sách, rồi đưa cho quan viên, nói:

- Danh sách có thể thông báo rồi!

Các quan viên bắt đầu sao chép danh sách. Lúc này, Đồng Quán khẽ nói với một thân binh:

- Có lẽ Lý Diên Khánh đang ở sân diễn binh, ngươi dẫn mấy người đi tìm kiếm, bảo hắn đến gặp ta!

Thân binh gật đầu, liền quay người nhanh chóng rời đi. Lúc này, Đồng Quán mới nâng chung trà lên, dáng vẻ hơi đăm chiêu. Thế mà Lý Diên Khánh lại đứng đầu môn bộ cung, điều này thật sự nằm ngoài sự tưởng tượng của ông ta. Xem ra, mình đã hơi xem thường tên Lý Diên Khánh này rồi.

Lý Diên Khánh đang nói chuyện phiếm với Thang Hoài ở góc tây bắc. Đột nhiên, phía xa xa trở nên rối loạn, có người hô to:

- Danh sách ra rồi!

Mọi người nhao nhao chạy tới chỗ yết bảng, Lý Diên Khánh và Thang Hoài cũng rảo bước đi tới. Trước bảng công bố cao cao, hai mươi tờ danh sách giấy đỏ được dán lên. Danh sách bị mấy người vây mấy lớp trong ngoài, cho dù đây không phải là yết bảng khoa cử, nhưng nếu có tên trên bảng, vẫn khiến người ta hết sức kích động.

Lúc này, một gã sĩ tử trường Thái học từ bên trong chen ra, vừa vặn trông thấy Lý Diên Khánh, liền bước tới, cười nói:

- Ngươi không cần đi xem, người có tên trên bảng rồi. Ta xem thấy, trường Thái học chúng ta chỉ có một mình ngươi giành được tư cách kỵ xạ, những người khác chỉ có thể tham gia bộ xạ.

Mặc dù kết quả này là nằm trong dự liệu của Lý Diên Khánh, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng thở ra, chứng tỏ cuộc tranh tài tương đối công bằng, giám khảo cũng không cố ý bóp méo thành tích.

- Lão Lý!

Từ phía sau, Thang Hoài vỗ vỗ vào vai Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy bên cạnh Thang Hoài có hai binh sĩ, một người trong đó bước tới:

- Lý thiếu quân, mời thiếu quân đi theo bọn ta một chuyến!

- Các ngươi là…?

Binh sĩ thấp giọng nói bên tai Lý Diên Khánh:

- Đồng thái úy muốn gặp ngươi!

Lý Diên Khánh gật đầu, quay đầu lại nói với Thang Hoài:

- Ngươi ở chỗ cũ chờ ta một lát, ta sẽ trở lại ngay.

Rồi hắn mới đi theo hai tên binh sĩ đi về phía lều lớn.

Lý Diên Khánh đứng chờ trong giây lát trước lều lớn, một binh sĩ bước ra, nói với hắn:

- Lý thiếu quân, mời vào!

Lý Diên Khánh bước vào lều lớn, nhìn thấy Đồng Quán mặc áo bào quan văn đang chắp tay sau lưng đứng trong trướng. Lý Diên Khánh liền vội vàng bước tới khom người thi lễ:

- Học sinh Lý Diên Khánh tham kiến Thái úy!

- Lý thiếu quân, chúng ta lại gặp mặt.

Đồng Quán khẽ mỉm cười, nói.

- Học sinh quấy rầy Thái úy.

- Đây là ta tìm ngươi, đừng nói là quấy rầy, mời ngồi!

Đồng Quán rất khách khí, bảo Lý Diên Khánh ngồi xuống bên cạnh, hắn cũng ngồi xuống. Lúc này, thân binh mang ra hai chén trà. Đồng Quán nâng chung trà lên, cười nói:

- Hôm nay, ta xem danh sách, thật sự khiến ta kinh ngạc, vậy mà ngươi lại xếp hạng nhất. Chỉ có điều, ta rất kinh ngạc và tất cả quan viên cũng đều kinh ngạc, là vì không ngờ được, người đó lại là một Thái học sinh.

- Học sinh hổ thẹn, may mắn phát huy được hết khả năng mà thôi.

Đồng Quán mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng. Ông ta nói với dáng vẻ hết sức tao nhã:

- Lúc ở Thang Âm, ngươi cũng nói ta một câu tương tự như vậy, chỉ là may mắn mà thôi. Ta không biết may mắn kế tiếp của ngươi sẽ là lúc nào?

Lý Diên Khánh cảm thấy hơi hối tiếc, nếu như hắn bắn mũi tên cuối cùng chệch đi một chút, thì đã không làm cho mọi người chú ý như thế.

Đồng Quán lại nói:

- Ta gọi ngươi đến, thật ra không có ý gì khác, chỉ là nói cho ngươi biết, ta đã hạ mật lệnh, các quan viên sẽ không nói chuyện này ra ngoài. Ta cũng mong rằng ngươi không tuyên bố chuyện này ra, điều đó không có lợi cho ngươi. Ta không biết ngươi có hiểu ý ta không, nhưng ta hy vọng ngươi nhớ kỹ lời ta.

Đương nhiên, Lý Diên Khánh hiểu rõ thâm ý trong lời nói của Đồng Quán, nếu tin một Thái học sinh đứng đầu môn bộ xạ truyền ra, Thái Kinh sẽ trở mặt:

- Xin Thái úy yên tâm, học sinh không thích phô phang, học sinh sẽ không nói với bất cứ ai về thành tích của mình, ta sẽ nhớ kỹ lời khuyên của Thái úy.

- Tốt lắm! Sau chuyện này, ta sẽ tiếp tục quan tâm sự phát huy của ngươi trong môn kỵ xạ, mong rằng ngươi không làm ta thất vọng.

Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút, rồi nói:

- Ngày mai, Thái úy muốn ta không thi thố hết sức?

- Không! Không! Ngày mai, vòng đầu thi đấu kỵ xạ cũng không công bố thứ hạng, ngươi cứ việc phát huy bình thường, một ngàn người lọt vào vòng thi đấu kỵ xạ, đều là cao thủ, chỉ cần sơ sẩy một chút, là sẽ bị loại, người chớ khinh thường.

- Học sinh đã rõ, nếu như không có việc gì khác, học sinh xin cáo từ.

- Đi đi! Đêm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt, thư giãn một chút, tranh thủ để ngày mai sẽ có một khởi đầu mới tốt đẹp.

Lý Diên Khánh khom người thi lễ, rồi liền cáo từ.

Đồng Quán chắp tay sau lưng đi tới phía trước lều, nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ của Lý Diên Khánh, trong lòng ông ta tràn ngập sự hiếu kỳ, rốt cuộc thì gã thiếu niên luôn khiến mình kinh ngạc này, sẽ có thể đi được bao xa?

Bình Luận (0)
Comment