Chương 231: Đại hội cung ngựa (tám).
Chương 231: Đại hội cung ngựa (tám).Chương 231: Đại hội cung ngựa (tám).
Bộp! Mũi tên thứ nhất Lý Diên Khánh bắn ra lực lượng mạnh mẽ trúng giữa mi tâm người gỗ. Chung quanh lập tức phát ra tiếng hoan hô như sấm động, lớn tiếng khen hay vì mũi tên cực kỳ đặc sắc này.
Mười tên quan bình thẩm ngồi trên đài cũng bắt đầu chú ý tới, vội vàng lật tư liệu của võ sĩ vừa mới bắn tên. Lý Diên Khánh, Thái Học đề cử, cung hai thạch, thân phận Thái Học trong đó khiến người ta cực kỳ chú ý.
Mười quan bình thầm đều là tướng lĩnh cao cấp các Vệ thân giữ chức nhàn tản, trong đó bao gồm Tả Vệ Thượng Tướng Quân Cao Thâm. Cao Thâm đứng đầu ba quan chủ thẩm hôm nay, y thấy được tên Lý Diên Khánh, trong lòng lập tức không biết nên nói gì.
Trong trí nhớ của y, Lý Diên Khánh hẳn là một thư sinh yếu đuối không rành võ nghệ, con gái thứ hai của y đánh giá Lý Diên Khánh thấp hơn, đệ tử nhà giàu mới nổi, thô lỗ khó dung. Nhưng Cao Thâm thế nào cũng nghĩ không ra, Lý Diên Khánh này không những chẳng phải một thư sinh yếu đuối, lại còn là một cao thủ xạ kỵ, nhìn khí chất của hắn bất phàm, nào giống loại nhà giàu mới nổi kém cỏi như lời con gái nói.
- Không tệ!
Một quan chủ thẩm khác là Tào Vũ cười nói:
- Rút tên, cài tên, bắn tên như nước chảy mây trôi, điển hình là cao thủ, năm nay Thái Học phái ra chân tài thực học.
- Nhìn hai mũi tên sau đó của hắn đi!
Mũi tên thứ hai của Lý Diên Khánh đã bắn ra, chẳng qua thoáng giữ lại, hắn tạm thời không muốn trở thành tiêu điểm mọi người chú ý. Mũi tên thứ hai hơi chếch xuống, một tên bắn trúng cổ họng, khiến cho chung quanh vang lên tiếng tiếc nuối, mũi tên thứ hai chỉ được mười lăm điểm.
Lúc này, Lý Diên Khánh đã vọt ra trăm bước, rút mũi tên thú ba. Hắn hoàn toàn có thể dùng tay trái kéo cung, sau đó quay người Thiết Bản Kiều bắn ra. Nhưng Lý Diên Khánh vẫn khai thác phương pháp bắn bảo thủ, kéo cung bắn một tên, tên này như lưu tinh, trúng giữa mi tâm người gỗ thứ ba. Bắn ba mũi tên xong, hắn thu cung chạy vội ra ngoài, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lúc này, Tào Vũ thấp giọng hỏi:
- Cao huynh cảm thấy cho điểm thế nào?
Cao Thâm suy nghĩ một chút nói:
- Bắn tên coi như trôi chảy, hình tượng cũng được, tên tương đối nhanh, đáng tiếc không bắn cung hai tay, cũng không có kỹ thuật trên ngựa, cho chín điểm!
Điểm này coi như công bằng, phải biết bắn cung hai tay cho điểm cực nặng, chí ít chiếm tám phần, cái khác chỉ cho ba phần, đã rất tốt rồi. Mọi người nhất trí công nhân số điểm này, như vậy, tổng điểm của Lý Diên Khánh liền đạt tới tám mươi tư, đẳng cấp là tốt, mặc dù không phải cao nhất, nhưng trước mắt đã có thể đi vào tốp hai mươi, cao thủ xạ kỵ thực sự, ba mũi tên cuối cùng một điểm cũng không mất, họ còn lợi dụng đầy đủ các loại quy tắc để đạt được điểm số của quan giám khảo.
Lý Diên Khánh vừa cưỡi ngựa ra khỏi trường đấu, liền nghe có người gọi hắn. Hắn còn tưởng rằng là Nhạc Phi và Thang Hoài, quay đầu nhìn lại, người gọi hắn là một tướng lĩnh quân Tống. Lý Diên Khánh cảm thấy hơi quen mắt, nhìn kỹ người này lập tức nhận ra được, là Hà Quán, cũng chính là Trương Kiều lúc trước.
- Hà huynh cũng tới sao?
Lý Diên Khánh vội vàng cười tới đón:
- Hôm qua ta còn đang suy nghĩ ngươi có thể tới hay không?
So với lần trước gặp ở huyện An Dương, Hà Quán thay đổi rất lớn, râu ria dài và rậm hơn, dường như thành thục hơn mười tuổi. Lý Diên Khánh nhớ kỹ gã chẳng qua hai mươi mấy tuổi, nhưng nhìn qua dường như chỉ ba mươi tuổi.
Hà Quán khẽ cười nói:
- Ta là do Hàn Kinh Lược đặc biệt chỉ tên yêu cầu ta tham gia đại hội cung ngựa, hôm qua mới tới kinh thành.
- Hà huynh còn đang làm Đoàn Luyện Thội Quan ở Định Châu sao?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Hiện giờ ta đã không ở Định Châu, điều tới quân đội vùng ven Hà Bắc, chức vụ chưa định ra, vừa vặn gặp được đại hội cung ngựa, liền muốn đến thử thời vận.
- Thì ra là thế, Đại Nhạn thế nào rồi, văn thư ta gửi lần trước có nhận được không?
- Nhận được, Đại Nhạn đã khôi phục dân tịch, vợ chồng chúng ta vô cùng cảm kích thiếu quân, mùa xuân năm nay, Đại Nhạn sinh cho ta một đứa con trai, lấy tên Hà Tấn.
- Vậy thì chúc mừng Hà huynh.
- Đâu có! Đâu có!
Hà Quán khách khí hai câu, gã lại thấp giọng hỏi Lý Diên Khánh:
- Vừa rồi ta nhìn thiếu quân bắn tên, dường như còn giữ lại, đó là vì sao?
Lý Diên Khánh thầm khen, không hổ là cao thủ, vừa nhìn liền nhận ra mình không dốc toàn lực. Hắn cười nói:
- Chỉ là vòng đấu loại, không muốn khiến người khác chú ý.
- Vòng đấu loại sách lược này là có thể, chẳng qua ta phải nhắc nhở thiếu quân, xạ thủ tiến vào vòng đấu bán kết đều là tám mươi điểm trở lên, nếu đấu bán kết thiếu quân còn giữ lại, chỉ sợ sẽ bị đào thải.
- Đa tạ Hà huynh nhắc nhở, ngày mai ta sẽ dốc toàn lực ứng phó.
Lúc này, ở xa có người đang gọi Hà Quán. Hà Quán liền vỗ vai Lý Diên Khánh cười nói:
- Tiến vào quan trường, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, về sau có cơ hội lại mời ngươi uống rượu.
Lý Diên Khánh ôm quyền nói:
- Hà huynh cứ đi làm việc, về sau có cơ hội chúng ta sẽ gặp mặt.
Hà Quán vội vàng rời đi. Lúc này, Nhạc Phi và Thang Hoài tìm tới. Nhạc Phi cười nói:
- Mặc dù chúng ta tới trễ một bước không nhìn thấy, nhưng nghe người khác nói ngươi bắn không tệ, tiến vào bán kết hẳn là không có vấn đề.
- Bản thân ta cũng cảm thấy khá tốt, hai người họ đâu, còn chưa kết thúc sao?
Lý Diên Khánh không trông thấy Ngưu Cao và Vương Quý.
- Cung bộ bên kia quá loạn, bao nhiêu người cùng bắn, chúng ta căn bản không tìm được hai người họ, chẳng qua số thẻ của hai người họ đều ở phía sau, đoán chừng phải chờ tới hoàng hôn.
Thang Hoài gãi đầu cười nói:
- Lão Lý, hôm nay đi Ngộ Tiên Lâu uống một chén đi! Rất lâu rồi không đi, hơi nhó ngọc dịch nhà họ.
- Ta không có vấn đề, sau này gọi A Quý và lão Ngưu, đêm nay uống một chén.
Danh sách hai trăm người đấu bán kết đã có, theo thứ tứ, Lý Diên Khánh dùng tám mươi tư điểm xếp hàng thứ bốn mươi bảy, thuận lợi xông vào bán kết.
Danh sách này dẫn tới sự chú ý cực lớn ở Biện Kinh, người Tống thích cờ bạc bỏ hơn ba mươi vạn thẻ, gần bốn vạn quan tiền tại ba cửa hàng đánh bạc lớn ở Biện Kinh, có người cược tốp ba, có người đặt đứng đầu, thậm chí có không ít người đặt hơn vạn thẻ, muốn kiếm một số.
Cho tới giờ, thứ tự tốp ba không thay đổi, Hoa Vinh đến từ Cấm Quân, Quan Thắng và Trương Thanh vẫn xếp trong tốp ba từ vòng đấu loại thứ nhất. Họ cũng là tốp ba lần trước, trong đó Hoa Vinh lấy chín mươi lăm điểm ổn định vị trí thứ nhất, Quan Thắng và Trương Thanh đều là chín mươi lăm điểm. Nhưng Quan Thắng vượt qua Trương Thanh trong trận đấu xạ kỵ nội bộ Cấm Quân năm nay, tướng mạo của gã lại đặc biệt, có vài phần khí chất Quan Vũ tổ tiên, cho hên gã xếp thứ hai, Trương Thanh chỉ có thể đứng thứ ba.
Nhưng danh sách vẫn tồn tại thay đổi, lực lượng mới xuất hiện là Hà Quán quân đội vùng ven Hà Bắc, dùng chín mươi điểm xếp thứ bảy, tên của gã trước đó không ở trên bảng tranh cung kỵ, mặc dù Hà Quán xếp thứ bảy không thay đổi đại cục đánh bạc, nhưng chuyện gã quật khởi vẫn khiến rất nhiều khách cược lo lắng, chỉ sợ năm nay sẽ còn có chuyện xảy ra.
Quán rượu Ngộ Tiên Lâu đối diện Đại Tướng Quốc Tự, là một trong mười quán rượu lớn của Biện Kinh, nó có tuyệt kỹ độc môn của mình, đó chính là Ngọc Dịch thanh tửu.
Trên thực tế, Biện Kinh có rất nhiều rượu nổi tiếng, Mi Thọ của Phàn Lâu, Tiên Tỉnh của Hãn Nhạc Lâu, Ngọc Dịch của Ngộ Tiên Lâu, Quỳnh Tương của Hòa Nhạc Lâu và Nhân Hòa Lâu, Lưu Hà của tiệm Cao Dương, Ngọc Thố của Hội Tiên Lâu… Nhưng đây đều là rượu dân chúng bình thường uống được, còn rượu tốt hơn người bình thường không uống được, giống như Nội Trung Tửu, Bồ Trung Tửu, Tô Hợp Hương Tửu ba ngự tửu trong hoàng cung.
Ngoài ra còn có rượu cất giấu tư nhân trong nhà quyền quý danh thần, nhiều vô số kể, bọn họ cũng không tùy tiện lấy ra, cũng chỉ khách khí mới có cơ hội nhấm nháp.
Cho nên trên thị trường bán rượu nổi tiếng cũng chỉ là người cao nhất trong số đám lùn mà thôi, nhưng dù là vậy, cũng khiến cho người nhớ quên về, họ từng tới Ngộ Tiên Lâu một lần, rượu Ngọc Dịch nơi này lưu lại ấn tượng sâu sắc với họ.
Năm người ngồi một góc tại tầng hai hưng phấn nói chuyện. Vương Quý và Ngưu Cao đều thuận lợi thông qua vòng đấu loại thứ nhất, cả hai tiến vào một ngàn người đầu tiên, mặc dù khoảng cách lên đỉnh còn xa, nhưng hôm nay bảy người có sáu người đào thải, có thể thông qua cạnh tranh kịch liệt như thế, quả thực khiến cho hai người hưng phấn không thôi. Bản thân Vương Quý cũng không nhớ được gã đã miêu tả tên của mình thần kỳ như vậy tới lần thứ mấy.
- Mũi tên thứ nhất ta liền bắn trúng vòng vàng trên bia, ta cho là mình xong đời rồi, nhưng đằng sau thì tên sau tốt hơn tên trước, liên tục chín mũi trúng hồng tâm, coi như thành tích huấn luyện tốt nhất cũng là bảy đỏ ba vàng, lần này lại chín đỏ một vàng, đáng tiếc không viết thứ tự, đoán chừng ta chí ít trong tốp hai mươi.
- Được rồi, ngươi đã khiến chúng ta nhớ kỹ cả đời rồi!
Lý Diên Khánh cười vỗ lưng Vương Quý:
- Ngươi nói nữa ta sẽ viết bảng hiệu treo trên cổ ngươi: ‘Chín đỏ một vàng’, người ta còn tưởng rằng là bán đồ ăn nữa!
Tất cả mọi người cười ha ha, Vương Quý sờ mũi cười nói:
- Đừng nói ta nữa, nói lão Lý một chút, vì sao sáu người tám mươi tư điểm, ngươi lại xếp cuối cùng, căn cứ vào cái gì?
- Ta không có danh tiếng mà thôi!
Lý Diên Khánh cười tủm tỉm nói:
- Không giống chín đỏ một vàng của ngươi, mọi người đều biết, vừa đứng ra, mọi người liền hô, mau đến xem đi, tên nhà quê này chính là chín đỏ một vàng!
Mọi người cười ngửa cười lui, Vương Quý thẹn đỏ bừng cả mặt, bóp cổ Lý Diên Khánh từ phía sau:
- Hiện giờ ta biết được, hóa ra miệng của ngươi còn tệ hơn lão Thang!
Thang Hoài thở dài:
- Người hiểu ta, là Vương Quý!
Lý Diên Khánh bị siết cổ ho khan:
- Được! Được! Lần sau cam đoan không nói chín đỏ một vàng, nói một vàng chín đỏ, mọi người sẽ không biết.
Lúc này, một nam tử trẻ tuổi tướng mạo oai hùng, dáng người khôi ngô đi tới bên cạnh, ôm quyền cười nói với Lý Diên Khánh:
- Nghĩ không ra gặp Lý thiếu quân ở nơi này!