Chương 232: Đại hội cung ngựa (chín).
Chương 232: Đại hội cung ngựa (chín).Chương 232: Đại hội cung ngựa (chín).
Mọi người không nói đùa nữa, Lý Diên Khánh vội vàng sửa sang quần áo đứng dậy đáp lễ:
- Ta chính là Lý Diên Khánh, ngươi là?
- Tại hạ Hoa Vinh.
Vương Quý lập tức kinh ngạc hô:
- Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh!
Mọi người đều động dung. Hoa VInh là người đứng đầu trong bảng tranh hùng cung kỵ, thế mà lại gặp phải gã ở nơi này.
Hoa Vinh khiêm tốn nói:
- Quá khen, đó là lời khoa trương của đồng liêu, Hoa Vinh thực sự không đảm đương nổi hai chữ Lý Quảng, nếu bàn về tiễn pháp, Lý thiếu quân cũng không kém bao nhiêu.
Lý Diên Khánh cũng hơi giật mình, hắn từng nghe sư phụ nói, đệ nhất cao thủ cung kỵ của Cấm Quân chính là Hoa Vinh này, mặc dù chỉ là một sĩ quan cấp thấp, nhưng danh tiếng cực lớn trong Cấm Quân.
Đương nhiên, Hoa Vinh này cũng không lên Lương Sơn, từ đầu đến cuối gã không có cơ hội ra mặt trong quân đội của những năm cuối Bắc Tống mục nát, biến mất trong lịch sử.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Ta xếp hạng thứ bốn mươi bảy, kém Hoa huynh mười một điểm, sao có thể so sánh với Hoa huynh?
Hoa Vinh lắc đầu:
- Ta nắm chắc trong lòng, mũi tên thứ hai của Lý thiếu quân hôm nay là cố ý bắn thấp, như vậy sẽ rơi mất năm điểm. Mặt khác, cao đồ của Chu Đồng sao có thể không biết bắn tên hai tay, như vậy lại bỏ đi tám điểm, nếu tăng thêm hai loại này, hạng nhất hôm nay hẳn là Lý thiếu quân mới đúng.
Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi. Trước đó Nhạc Phi và Thang Hoài không nhìn thấy Lý Diên Khánh bắn tên, bản thân Lý Diên Khánh ngậm miệng không nói, họ cũng không biết hôm nay Lý Diên Khánh cố ý nhường.
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Rất nhiều chuyện không giống như Hoa huynh nghĩ, mũi tên thứ hai là do mồ hôi trên tay ta ảnh hưởng tới phát huy, cũng không phải ta cố ý giảm điểm. Về phần bắn hai tay ta thực sự biết, nhưng kỹ năng cưỡi ngựa của ta không tốt, không cách nào cùng bắn hai tay ở một phương hướng.
Mặc dù Lý Diên Khánh nói chuyện chững chạc đàng hoàng, nhưng Hoa Vinh lại không tin tưởng. Nếu như nói tay có mồ hôi, vậy mũi tên thứ ba lại không chịu ảnh hưởng chút nào, nếu như nói cưỡi ngựa không tốt, vậy càng là vô căn cứ. Cưỡi ngựa Thiết Bản Kiều là kiến thức cơ bản của cung kỵ, có thể sử dụng hai chân khống chế ngựa thong dong bắn tên, sao có thể không biết Thiết Bản Kiều?
Chẳng qua Lý Diên Khánh đã kiên quyết không thừa nhận, nói rõ hắn cũng có suy nghĩ của mình, hoặc là có lời khó nói nào đó, Hoa Vinh cũng không thể tự cho là thông minh ép buộc người khác thừa nhận, huống hồ gã tới cũng chỉ là muốn làm quen Lý Diên Khánh moojtchuts.
Hoa Vinh rót một chén cho Lý Diên Khánh, bưng chén rượu của mình lên cười nói:
- Hôm nay rất khéo, gặp Lý thiếu quân ở Ngộ Tiên Lâu, mượn điềm tốt của quán rượu này, ta kính Lý thiếu quân một chén, hi vọng ngày mai có thể nhìn thấy tiễn kỹ thực sự của Lý thiếu quân!
Hai người mỗi người một chén, một hơi cạn sạch.
Lý Diên Khánh lại hành lễ nói:
- Tiễn pháp của Diên Khánh có chỗ thiếu sót, xin Hoa tướng quân chỉ điểm nhiều hơn.
- Chỗ thiếu sót của ngươi ngay ở không dùng cung đồng tên sắt!
Hoa Vinh cười lớn một tiếng, thi lễ với mọi người, quay người nghênh ngang rời đi.
Vương Quý thở dài:
- Không hổ là đệ nhất tiễn của Cấm Quân, khí độ tiêu sái này cũng khiến người ta tin phục!
Thang Hoài lắc đầu:
- Đây không phải khí độ, hắn luôn luôn kiêu ngạo, không coi ai ra gì, hạng nhất đại hội cung ngựa khóa trước, lại vẫn chỉ là một Đô Đầu Mã Quân, nếu không phải hắn quá kiêu ngạo khiến người ta phản cảm, cũng không kém như vậy.
- Hắn bao nhiêu tuổi?
Lý Diên Khánh đột nhiên hỏi.
- Đại khái hai lăm hai sáu tuổi!
Lý Diên Khánh thầm gật đầu, thời điểm Tĩnh Khang cũng chỉ ngoài ba mươi, còn có cơ hội đền đáp quốc gia.
Lúc này, Ngưu Cao vẫn tương đối trầm mặc nói:
- Sớm biết như thế, ta liền đặt lão Lý, nói không chừng còn có thể kiếm một khoản.
- Đúng vậy! Ngươi cần gì phải che giấu.
Vương Quý oán trách nhìn Lý Diên Khánh, dường như gã không nắm được cơ hội phát tài này là lỗi của Lý Diên Khánh.
- Ngũ ca, ta nhớ được dường như ngươi cũng đặt cược, đúng không?
Thang Hoài nghi hoặc hỏi Nhạc Phi.
Nhạc Phi gật đầu:
- Ta mua một trăm thẻ, tất cả tiền đều đặt trên người lão Lý.
Quá trình đấu bán kết cung kỵ hoàn toàn giống với vòng đấu loại, chỉ là càng thêm nghiêm ngặt một chút. Ví dụ như nghiệm cung sẽ do ba người thay nhau kiểm tra, đây là bởi vì chỉ có hai trăm người tham gia vòng hai cung kỵ, thời gian tương đối thoải mái, cũng không giống như ngày hôm qua, một lần duy nhất gọi ba mươi người ra trận, mà hai trăm người xếp thành hàng dài, mỗi lần năm người ra trận.
Người xem chung quanh hôm nay nhiều hơn, bình dân Biện Kinh, binh sĩ Cấm Quân và võ sĩ bị đào thải hoàn toàn ngày hôm qua, gần bốn vạn người vây giáo trường chật như nêm cối. Lý Diên Khánh rút được thẻ thứ tám tư, con số này tương đối may mắn, quân đội gọi đùa theo hài âm của nó là ‘bất tử’, càng trùng hợp chính là, số tám mốt trước mặt hắn chính là Hà Quán, chỉ cách nhau hai người, có nghĩa họ sẽ tham gia thi đấu cùng một tổ.
Hôm nay Lý Diên Khánh vẫn ăn mặc giống như hôm qua, thân mặc võ sĩ phục màu lam, chân đi bốt, đầu đội khăn sĩ tử, vẫn cầm Báo Đầu Cung của hắn, vũ tiễn phía sau lưng. Tất cả mọi người yên lặng chờ đợi ra trận, không ai nói chuyện, tiếng hoan hô và tiếng ủng hộ chưa từng ngắt đoạn, có thể thấy các võ sĩ đều phát huy xuất sắc, mỗi người đều cảm nhận được một loại áp lực vô hình.
Lúc này, thành tích của Hoa Vinh đã có, vẫn như ngày hôm qua, chín mươi lăm điểm, phát huy tương đối ổn định. Mặc dù Hoa Vinh kiêu ngạo khiến người ta không thích, nhưng mọi người đều không thể không thừa nhận, năm nay rất có thể vẫn là Hoa Vinh đứng đầu.
Đội ngũ chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng Lý Diên Khánh đã tới lối vào. Lúc này, cờ đỏ vung lên, từ tám mươi mốt đến tám mươi lăm tiến vào khu vực chờ thi đấu, đồng thơi ba tên giám khảo kiểm nghiệm cung của họ. Một lát, Hà Quán quay đầu nhìn Lý Diên Khánh một chút, gã xoay người lên ngựa, giục ngựa chạy lên sàn thi đấu, chung quanh đấu trường lập tức vang lên tiếng hoan hô như sấm động. Hôm qua gã quật khởi khác thường đánh tới hạng bảy, hôm nay liền trở thành mục tiêu hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đang! Tiếng chuông vang lên, Hà Quán phóng ngựa chạy vội ra, giương cung bắn tên, chuẩn xác trúng vào mắt trái của rối gỗ, chung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô khen hay.
Vọt ra mấy chục bước, Hà Quán bỗng nhiên không ở trên ngựa, mà từ dưới bụng ngựa bắn ra một tên, cũng trúng vào mặt. Đến mũi thứ ba, gã đổi thành tay trái cầm cung, bỗng nhiên để chiến mã chạy vòng tròn tại chỗ, khiến gã có cơ hội bắn cung tay trái, mũi tên lại chuẩn xác bắn trúng gò má.
Lý Diên Khánh nhanh chóng chấm điểm cho gã, hẳn là khoảng chín mươi hai điểm, nếu như không phải thân phận quân đội vùng vẹn, điểm sẽ cao hơn một chút. Mọi người đều hiểu trong lòng, có năm điểm là điểm theo ưa thích của quan giám khảo, địa vị các quân khác biệt, điểm giá trị cũng khác biệt. Bình thường địa vị Cấm Quân kinh thành cao nhất, tiếp theo là Võ Học, sau đó là Cấm Quân địa phương, tiếp theo là sương quân, cuối cùng mới là hương binh địa phương, về phần Thái Học, địa vị rất khó nói, hoặc cao hoặc thấp, điều này có liên quan tới đấu tranh chính trị.
Hai người phía trước Lý Diên Khánh cũng đã bắn xong, tiếp theo là Lý Diên Khánh ra sân. Cao Thâm nhìn tư liệu của Lý Diên Khánh một chút, tâm tình hết sức phức tạp. Sáng hôm nay Đồng Quán phái người đưa chỉ lệnh, ‘Thái Học đặt trên chúng quân’, nói bóng nói gió là, chẳng những không cho phép ép điểm Thái Học, mà nhất định phải thêm điểm, học sinh Thái Học trước mắt chỉ còn lại một mình Lý Diên Khánh, đây không phải là ám chỉ thêm điểm cho Lý Diên Khánh sao?
Càng khiến Cao Thâm không thể tưởng tượng nổi chính là, Lương Sư Thành cũng phái người đưa tờ giấy tới, chỉ có sáu chữ, ‘Văn quy văn, võ quy võ’.
Câu nói này giống như câu đố, nhưng Cao Thâm vẫn đoán được ý của Lương Sư Thành, đừng để Thái Học chiếm vị trí cao, vẫn là chỉ Lý Diên Khánh. Hai chỉ lệnh hoàn toàn trái ngược khiến Cao Thâm không biết làm thế nào mới tốt, hai quyền quý này y đều không đắc tội nổi, nhưng khiến y khó hiểu chính là, dường như hai người này rất chú ý tới Lý Diên Khánh, đó là bởi vì sao?
- Cao huynh, đã đến giờ rồi!
Tào Vũ bên cạnh cẩn thận từng chút nhắc nhở y.
Cao Thâm gật đầu nói:
- Bắt đầu đi!
Tiếng chuông trên đài gõ đương.
Lý Diên Khánh hai chân kẹp ngựa, khẽ hô một tiếng ‘giá’. Chiến mã vọt ra như mũi tên bay, chạy băng băng về tuyến trắng. Hôm nay Lý Diên Khánh không tiếp tục nhường, hắn sẽ phát hùy tài nghệ thực sự của mình, hắn kéo cung như trăng tròn, bắn một tên trong lúc đang chạy gấp.
Mũi tên này bắn rất sớm, gần như vừa lên đường băng liền bắn, nhưng hắn cũng không bắn bia thứ nhất, tên từ bên phải bắn trúng mi tâm một người gỗ ở giữa.
Người chung quanh nhìn xem xôn xao, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ nhìn nhầm bia sao? Nhưng dựa theo quy tắc, Lý Diên Khánh cũng không phạm quy, trên quy tắc viết rất rõ ràng, ‘có thể tùy ý bắn ba bia’, nói cách khác, cho dù hắn bắn bia nào đều có thể.
Nhưng tiễn võ sĩ sẽ không lựa chọn như vậy, bởi vì điều này ảnh hưởng tới khoảng cách. Nếu như Lý Diên Khánh bắn bia thứ nhất thẳng tắp, khoảng cách là trăm bước, nhưng bắn nghiêng bia thứ hai, khoảng cách sẽ trở thành một trăm năm mươi bước, chênh lệch quá lớn, không người nào dám liều lĩnh phiêu lưu.
Chỉ ngạc nhiên một lát, tiếng hoan hô chung quanh liền vang lên như sấm rền. Lúc này mọi người mới phản ứng lại, tiễn võ sĩ này bắn trúng mi tâm ngoài một trăm năm mươi bước, đây là tiễn thuật cao minh đến cỡ nào.
Lý Diên Khánh tiếp tục phóng ngựa chạy gấp, vọt ra bảy mươi bước, tạo thành đường thẳng với bia thứ hai, hắn bỗng nhiên biến mất trên lưng ngựa, bắn mũi thứ hai từ dưới bụng ngựa, mũi tên này cũng chuẩn xác mi tâm, đặt song song một chỗ với mũi thứ nhất.
Chung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, mọi người dường như hiểu được cái gì, tất cả mọi người nín thở, đều đang chờ đợi nhìn mũi tên thứ ba của hắn.
Khi chiến mã sắp vọt khỏi đường đua, Lý Diên Khánh bỗng nhiên treo ra sau, nửa người treo bên ngựa, hắn đã đổi thành tay trái cầm cung, một lần nữa bắn nhanh. Khoảng cách một trăm sáu mươi bước, mũi tên thứ ba nhanh như tia chớp bắn về bia người gỗ thứ hai, chuẩn xác bắn trúng mi tâm mặt bên trái, ba mũi tên sắp xếp chỉnh tề trên mi tâm, giống như một chữ ‘Trảo’.
Lý Diên Khánh giục ngựa chạy khỏi đường đua. Trầm mặc thật lâu, tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô như sấm rền vang lên chung quanh, loại cung kỵ đặc sắc tuyệt luân này vượt xa cung kỵ của Hoa Vinh hạng nhất, đơn giản là không có kẽ hở.
Phần lớn quan quân trên đài đều vỗ tay, thật ra không ít người biết Lý Diên Khánh, thiếu niên đại phát thần uy ở huyện Thang Âm năm ngoái không phải là người trẻ tuổi này sao?
Mười quan giám khảo có người cho mười tám điểm, có người cho mười chín điểm, thậm chí có người cho điểm cao nhất hai mươi. Dựa theo quy tắc, điểm số quan giám khảo không thống nhất, thì lấy điểm số của quan chủ thẩm làm chủ.
Tất cả mọi người nhìn Cao Thâm. Cao Thâm do dự thật lâu, gã không thể không cân nhắc thái độ của Lương Sư Thành, cuối cùng cho mười lăm điểm, lý do là mũi tên thứ ba bắn quá chậm, nên trừ năm điểm, cuối cùng tổng điểm là chín mươi lăm, đặt song song với Hoa Vinh, chung quanh lập tức vang lên tiếng suỵt.
- Vô sỉ! Không cần mặt mũi!
Khán giả vô cùng phẫn nộ công khai lên án quan giám khảo, gần như có một nửa số người giận dữ rời sân, dùng việc này để kháng nghị.
Không chỉ người xem, các quan giám khảo khác cũng quăng ánh mắt bất mãn về phía Cao Thâm. Mọi người đều biết, học sinh Thái Học này ít nhất hẳn là cho chín mươi tám điểm, hiển nhiên Cao Thâm đang cố ý ép điểm.