Chương 234: Đại hội cung ngựa (mười một).
Chương 234: Đại hội cung ngựa (mười một).Chương 234: Đại hội cung ngựa (mười một).
Mặt Hướng Thích trầm xuống, trừng mắt nhìn con trai. Hướng Tông lập tức cúi đầu xuống không dám lắm mồm.
Tưởng chưởng quỹ tiếp tục nói:
- Phiền phức hiện giờ là vấn đề danh dự của cửa hàng đánh bạc, mọi người cũng không nghĩ tới lực lượng mới xuất hiện như Lý Diên Khánh, nếu như hắn giành hạng nhất, không chỉ cửa hàng đánh bạc phải bồi thường tổn thất nặng nề, quan trọng hơn là về sau mọi người sẽ không tin tưởng chúng ta, về sau sẽ khó làm ăn.
Hướng Thích nhấp một ngụm trà, không chút hoang mang nói:
- Đặt cược đánh bạc có thua có thắng không phải là bình thường sao? Dựa vào cái gì người đánh bạc thua chúng ta lại có cảm giác áy náy, nếu như mỗi lần đặt cược đều thắng tiền, chẳng phải cửa hàng đánh bạc của chúng ta sẽ biến thành nhà nuôi dưỡng?
- Tiểu nhân không có ý này, ý của tiểu nhân là nói, lần này chín thành chín người đánh bạc đều sẽ thua, hiện giờ rất nhiều người đang mắng chúng ta xây dựng bảng tranh hùng lừa gạt họ, liên lụy quá nhiều mặt.
- Đây chính là đánh rắm! Thua tiền chửi chúng ta, tại sao thắng tiền không chia cho chúng ta một nửa? Nhận thua cuộc là có ý gì, nếu như bảng tranh hùng hoàn toàn chuẩn xác, còn cần tranh tài làm gì?
Hướng Thích quả thực bất mãn đối với Tưởng Đại chưởng quỹ. Tưởng chưởng quỹ không dám lên tiếng nữa, lão vốn hi vọng ông chủ có thể nghĩ biện pháp ngăn cản Lý Diên Khánh giành giải nhất, như vậy tổn tại tín dự của Ngọc Đường Các sẽ không quá nghiêm trọng, không ngờ ông chủ căn bản không cảm thấy hứng thú.
Lúc này, Hướng Thích nói với trưởng tử Hướng Tông:
- Ngươi đi tìm hiểu một chút việc kinh doanh của cửa hàng đánh bạc, nghĩ biện pháp hai ba năm sau lại mở thể mười chi nhánh ở các nơi. Ngươi có thể đi chung quanh một chút, nhìn xem những nơi nào tương đối phù hợp, có gì không hiểu thì nói chuyện với Đại chưởng quỹ nhiều một chút. Ngươi hoàn thành chuyện này, ta sẽ nghĩ biện pháp cũng cho ngươi làm quan!
Cũng không phải Hướng Thích muốn cho trưởng tử quản lý sản nghiệp làm ăn, y chỉ là muốn tìm chút chuyện cho trưởng tử làm một chút, để kiềm chế gã lại, không nên cả ngày ra ngoài gây chuyện thị phi.
Hướng Tông bất đắc dĩ, đành đáp ứng. Hướng Thích lại nói với gã:
- Đi thôi! Hiện giờ đi cùng Đại chưởng quỹ, ta cảnh cáo ngươi trước, ngươi không được pháp tham gia và chuyện đại hội cung ngựa này.
Rời khỏi phủ, Hướng Tông lập tức truy hỏi Đại chưởng quỹ:
- Lý Diên Khánh đoạt giải nhất sẽ ảnh hưởng tới cửa hàng đánh bạc của chúng ta, vậy có biện pháp gì thay đổi sự ảnh hưởng này hay không?
- Hôm nay ta tới gặp đại quan nhân là muốn nói chuyện này, nếu như có thể ngăn cản Lý Diên Khánh giành được hạng nhất, như vậy chúng ta lại có thể tiếp tục duy trì tín dự. Đáng tiếc đại quan nhân không thèm để ý chút tổn thất này, ta cũng không có cơ hội mở miệng.
Tại thương nói thương, làm thương nhân, có suy nghĩ như Tưởng Đại chưởng quỹ cũng không có vấn đề. Hướng Thích cũng biết được điểm này, cho nên cũng không chỉ trích gì lão, nhưng Hướng Thích tuyệt đối không đi làm loại chuyện ngu xuẩn này, vì mấy đồng tiền trinh đi phá hỏng đại hội cung ngựa do Đồng Quán chủ đạo.
Hướng Thích đương nhiên cũng biết con trai y đầu óc ngu ngốc, cả ngày ăn uống cá cược chơi gái với đám người Cao nha nội, kiêu căng cuồng vọng. Cho nên Hướng Thích liên tục cảnh cáo con trai, không cho phép gã nhúng tay vào chuyện đại hội cung ngựa. Nhưng Hướng Thích làm sao cũng không nghĩ tới, con của y lại có khúc mắc với Lý Diên Khánh.
Ánh mắt Hướng Tông lập lòe, như có suy nghĩ.
Đêm đã rất khuya, trên trận cung kỵ Võ Học, Lý Diên Khánh vẫn đang luyện tập cung đồng. Ngày mai hắn sẽ chính thức sử dụng cung đồng lên trận, hắn còn đang củng cố tìm cảm giác bắn tên bằng cung đồng.
Pặc! Một tiếng dây cung rất lớn quanh quẩn trong đêm, một mũi tên phá giáp bắn ra mạnh mẽ, nháy mắt liền bắn tắt một ngọn lửa bên ngoài một trăm hai mươi bước, tốc độ nhanh chóng, ít nhất gấp đôi Báo Đầu Cung của hắn.
- Hay!
Sau lưng truyền đến tiếng vỗ tay.
Một người bước ra từ bóng tối, chính là Kim Thương Tướng Từ Ninh. Lý Diên Khánh vội vàng khom người hành lễ:
- Tham kiến Từ sư phụ!
Từ Ninh khẽ cười nói:
- Mấy ngày nay đều dùng Báo Đầu Cung, hiện giờ đổi thành cung đồng, có cảm nhận gì?
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút nói:
- Giống như từ giường mềm trở về giường cứng!
- Ví dụ này cũng có ý tứ, nói cụ thể một chút!
- Học sinh dùng Báo Đầu Cung cảm thấy cực kỳ thoải mái dễ chịu, rất dễ dàng tìm tới cảm giác. Nhưng cung đồng lại vô duyên với thoải mái dễ chịu, nó cho người ta cảm giác là cứng rắn, sắc bén, thế không thể đỡ. Loại cảm giác này không chỉ đối với địch nhân, đối với ta cũng như vậy, giống như một thớt ngựa hoang rất khó khống chế.
- Nhưng ngươi vẫn khống chế được nó, không phải sao?
Lý Diên Khánh cười khổ một tiếng:
- Chỉ có thể nói ta đánh sợ con ngựa này, nó không dám phản kháng mà thôi, còn chưa đến mức độ tâm phục khẩu phục.
- Đưa cung cho ta!
Từ Ninh vươn tay.
Lý Diên Khánh đưa cung cho y. Từ Ninh quay người đi về phía một gốc cây sồi cao lớn hướng đông bắc. Lý Diên Khánh khó hiểu, vội vàng tung người xuống ngựa, bước nhanh đi theo.
Từ Ninh đi tới trước cây lớn, đặt cung dưới cây, quay đầu lại nói:
- Cho ta ba nén hương!
Lý Diên Khánh vội vàng chạy tới lấy ba nén hướng dùng để làm bia bắn, đưa cho Từ Ninh. Từ Ninh cắm hương trước cung đồng, lúc này mới nói với Lý Diên Khánh:
- Con người ta tương đối coi trọng tế tự, ta tin tưởng ngươi chắc chắn chưa trải qua loại tế cung này, ta nói không sai chứ!
Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu, hắn quả thực chưa từng trải qua nghi thức tế cung thế này.
- Mỗi một đại thụ trong Võ Học đều có tên của nó, ví dụ như hai gốc cây sam lớn mấy trăm tuổi ở cửa chính kia, gọi là Can Tương và Mạc Tà. Cây sồi này gọi là Hậu Nghệ, lại gọi là cây Cung Thần, đã có hơn ba trăm năm, mỗi sĩ tử Võ Học trước khi luyện cung đều phải làm lễ bái sư đối với cái cây này. Ngươi là học sinh Thái Học, chắc chắn chưa trải qua bước này, bây giờ chúng ta bổ sung cũng không muộn!
Từ Ninh chăm chú nhìn Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh tiến tới quỳ xuống, cung kính hành đại lễ. Từ Ninh rút chủy thủ ra, nhẹ nhàng đâm rách một vết nhỏ trên cánh tay Lý Diên Khánh, một tia máu tươi chảy ra, y chỉ chỉ cây cung.
Lý Diên Khánh hiểu được ý của y, để một giọt máu tươi rơi vào cung đồng, dùng tay xoa nhẹ một vòng, máu tươi liền thoa toàn bộ cung đồng.
- Về ngủ sớm một chút đi! Tin tưởng ngày mai nó sẽ mang đến vận may cho ngươi.
Trời chưa sáng ngày tiếp theo, Lý Diên Khánh đã rời khỏi viện như ngày thường, hắn lại phát hiện ở góc hẻo lánh ngoài viện có mấy người lai lịch không rõ ràng ẩn giấu, Lý Diên Khánh không khỏi dừng bước, quát:
- Các ngươi đều đi ra đi!
- Tiểu quan nhân, ngài gọi người nào?
Hỉ Thước khó hiểu hỏi.
Lý Diên Khánh một tay đẩy nàng vào viện tử, đóng rầm cửa lại, lại chụp mấy viên đá vào tay. Lúc này, bốn tên binh sĩ chậm rãi đi ra từ góc hẻo lánh chung quanh, binh sĩ cầm đầu tiến tới thi lễ nói:
- Chúng ta phụng lệnh Đồng Thái Úy âm thầm bảo vệ Lý thiếu quân, cũng không có ác ý.
- Ta không cần các ngươi bảo vệ, các ngươi trở về đi! Ý tốt của Đồng Thái Úy ta xin tâm lĩnh.
- Lý thiếu quân, chúng ta chỉ phụng lệnh làm việc, cũng chỉ có hôm nay và ngày mai, sau khi giải đấu kết thúc chúng ta sẽ trở về, xin Lý thiếu quân đừng khiến chúng ta khó xử.
Lý Diên Khánh cũng biết họ sẽ không nghe mình. Cũng may chỉ có hai ngày, phần lớn thời gian hắn đều trên sàn đấu. Hắn không nói gì thêm nữa, đi tới chuồng ngựa lấy chiến mã của mình, trực tiếp xoay người lên ngựa chạy tới đại doanh hướng bắc.
Lý Diên Khánh gặp Vương Quý và Ngưu Cao trước Trần Kiều Môn. Tối qua Vương Quý và Ngưu Cao đều tiến vào hai trăm người đứng đầu, nhưng thứ tự không quá tốt. Vương Quý xếp hạng một trăm ba mươi lăm, Ngưu Cao một trăm chín mươi. Hôm nay cung bộ sẽ quyết định bốn mươi người đứng đầu, rõ ràng hai người không đủ lòng tin.
- Ngũ ca và Thang Hoài đâu?
Lý Diên Khánh không thấy Nhạc Phi và Thang Hoài, liền cười hỏi.
- Hôm nay là ngày cuối cùng Từ sư phụ ở Võ Học, lão Nhạc muốn học thương pháp nhiều một chút, lão Thang cũng muốn học Câu Liêm Thương, hai người họ liền vứt bỏ chúng ta, không chịu tới.
Lý Diên Khánh thấy Ngưu Cao mặt mũi lo lắng, liền vỗ cánh tay gã cười nói:
- Phấn chấn lên, còn chưa chiến đấu! Đã thua sĩ khí rồi!
Ngưu Cao gãi đầu cười nói:
- Không phải là ta không có sĩ khí, là ta tự hiểu lấy mình. Dù sao hôm nay ta sẽ dốc toàn lực, quan tâm con bà nó có thể giết vào bốn mươi người đứng đầu hay không.
- Cái này đúng rồi. Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi!
- Lão Lý, đêm nay chúng ta tới Phàn Lâu uống rượu đi!
Vương Quý ở bên cười nói.
- Tại sao lại muốn tới Phàn Lâu?
- Tối qua ta nghe lão Thang đáng chết nói khoác Phàn Lâu thế nào thế nào, ta còn chưa đi qua!
Lúc này Lý Diên Khánh mới nhớ tới mấy huynh đệ của mình đều chưa từng tới Phàn Lâu, hắn liền vui vẻ cười nói:
- Nếu như hôm nay ta tiến vào mười vị trí đầu, vậy tối nay ta mời mọi người tới Phàn Lâu uống rượu nho tốt nhất!
- Không! Không! Không! Đêm nay để ta mời khách.
Lý Diên Khánh nắm vai gã cười nói:
- Lần sau để ngươi mời, đêm nay vẫn để ta đi!
Vương Quý hiểu ý của hắn, đành gật đầu đáp ứng. Mặc dù Vương gia ở xã Hiếu Hòa là tai to mặt lớn, nhưng tiến vào kinh thành rồi, gã mới biết mình nhỏ bé. Trái lại, Lý Diên Khánh dựa vào tài trí và năng lực hơn người của hắn, phát triển mạnh mẽ tại kinh thành, đã không phải gã có thể so sánh được. Vương Quý cảm thấy chênh lệch giữa mình và Lý Diên Khánh ngày càng lớn, quả thực khiến gã hơi thất lạc.
Đúng lúc này, đằng sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, có người quát lớn:
- Đừng chắn đường, nhanh chóng tránh ra!
Mọi người quay đầu lại, thấy một đám Phiên kỵ cưỡi ngựa hối hả chạy tới. Người đi đường ở cửa thành sợ hãi lảo đảo né tránh qua hai bên. Họ mặc giáp đồng mạ vàng, chính là cao thủ cung kyk của Lục Ban Trực nước Tây Hạ.
Dẫn đầu lại là một quan văn, Lý Diên Khánh cũng từng gặp qua, là Sứ thần Tiêu Ngạn Kiên nước Tây Hạ trú tại Biện Kinh, gã là tiễn võ sĩ dẫn đội của nước Tây Hạ.
Tiêu Ngạn Kiên liếc mắt nhận ra Lý Diên Khánh, vội vàng ghìm chặt chiến mã cười nói:
- Hôm qua Lý thiếu quân bắn rất đặc sắc! Không biết bắn bia di động thế nào?
- Qua loa mà thôi!
- Lý thiếu quân khá khiêm tốn rồi, chúng ta đều cho rằng hôm qua ngươi hẳn là cầm giải nhất. Quan viên triều Tống quá hèn hạ, rõ ràng là bắt nạt Thái Học, không biết Lý thiếu quân có hứng thú tới Tây Hạ du lịch hay không?
Lý Diên Khánh khẽ khom người cười nói:
- Sẽ đi, một ngày nào đó ta sẽ đi Tây Hạ!
- Nếu quả thực có ngày đó, ta nhất định giới thiệu Lý thiếu quân với quân vương Tây Hạ chúng ta.
- Chỉ sợ không cần đâu! Tự ta sẽ đi làm quen với hắn.
Tiêu Ngạn Kiên không rõ lời này của Lý Diên Khánh, liền hàm hồ nói:
- Hi vọng hôm nay chúng ta có thể thi đấu công bằng!
Tiêu Ngạn Kiên ôm quyền thi lễ, giục ngựa chạy ra ngoài thành. Tát Kim mũi vểnh lên trời, dường như căn bản không biết Lý Diên Khánh.
Nhìn họ đi xa, Vương Quý vội la lên:
- Lão Lý, ngươi thực sự muốn đi Tây Hạ sao?
- Ta đi Tây Hạ thực sự kỳ quái sao?
- Thế nhưng Tây Hạ là nước đối địch với chúng ta, ngươi làm sao có thể…
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Ta chỉ nói ta nhất định sẽ đi Tây Hạ, cũng không nói đi thế nào. Có thể hắn đã hiểu lầm, thực ra là ta muốn nói, một ngày nào đó ta sẽ dẫn quân giết tới Tây Hạ!