Chương 235: Đại hội cung ngựa (mười hai).
Chương 235: Đại hội cung ngựa (mười hai).Chương 235: Đại hội cung ngựa (mười hai).
Mặc dù chỉ có bốn mươi người tham gia trận chung kết, nhưng bởi vì cao thủ cung kỵ của nước Liêu, Tây Hạ, Đại Lý, Thổ Phiên cũng sẽ tham gia, các quy tắc lại hơi khác biệt. Trời còn chưa sáng, bốn mươi tiễn võ sĩ đã tập trung trong đại trướng.
Xu Mật Sứ Đồng Quán chậm rãi nói với mọi người:
- Mặc dù Đại Tống và nước Liêu, Tây Hạ chưa từng chiến trận mấy chục năm, nhưng chúng ta vẫn chưa ngừng đọ sức, không phải trên chiến trường, mà ở từng phương diện, bao gồm cả đại hội cung ngựa ngày hôm nay.
Võ sĩ nước Liêu và võ sĩ Tây hạ đều là cao thủ cung kỵ mà họ chọn từ trong nước, mục đích là để áp chế Đại Tống, đả kích kế hoạch lấy cung kỵ phát triển quân đội của chúng ta. Cho nên với các ngươi mà nói, thắng bại cá nhân là thứ yếu, giữ gìn vinh dự thượng quốc của Đại Tống ta mới là chuyện các ngươi phải luôn luôn ghi nhớ.
Trong số các ngươi có Cấm Quân, có Sương Quân, có Hương Binh, có học sinh Võ Học, thậm chí có học sinh Thái Học. Nhưng từ giờ trở đi, các ngươi đều là tiễn võ sĩ cao cấp nhất Đại Tống. Các ngươi đại biểu kỵ binh Đại Tống, để cho liêu Quốc và người Tây Hạ biết, họ đối mặt là đội quân tinh nhuệ nhất Đại Tống.
Mọi người cùng đồng thanh:
- Tuyệt đối không để Thái Úy thất vọng!
Đồng Quán gật đầu:
- Trước tiên thống nhất khôi giáp, các ngươi phải dùng hình tượng kỵ binh đối chọi với họ, đây cũng là ý của Thiên tử. Mặc dù Thiên tử không thể đích thân tới, nhưng lúc nào hắn cũng chăm chú quan sát các ngươi, đi thôi!
Nói tới đây, Đồng Quán ra hiệu bằng mắt với Lý Diên Khánh, để một mình hắn lưu lại. Mọi người được binh sĩ dẫn khỏi đại trướng thay đổi trang phục. Lý Diên Khánh chưa đi, Đồng Quán cười nói:
- Ta phái mấy tên linh bảo vệ ngươi, ngươi thấy rồi chứ!
Lý Diên Khánh vội vàng hành lễ:
- Đa tạ Thái Úy hậu ái!
- Việc này không có gì, hôm qua ngươi là lực lượng mới xuất hiện, đã có rất nhiều người chú ý tới ngươi, ta chỉ hi vọng đừng có người nào quấy rầy ngươi thi đấu mấy trận tiếp theo.
Sở dĩ Đồng Quán chú ý Lý Diên Khánh, cũng không phải vì tiễn thuật siêu quần của hắn, mà bởi vì thân phận học sinh Thái Học của hắn. Đồng Quán trầm ngâm một lát hỏi:
- Lúc ở yến hội Trịnh gia Phàn Lâu, nghe nói ngươi từng tỉ thí với Tát Kim tiễn thủ đứng đầu Tây Hạ, đây là thật sao?
- Hồi bẩm Thái Úy, chỉ là tỉ thí hồ tiễn, ta may mắn thắng hắn.
Đồng Quán nở nụ cười:
- Về sau không nên nói tới hai chữ ‘may mắn’ nữa, ít nhất trước mặt ta không cần nói. Khiêm tốn là mỹ đức, nhưng quá khiêm tốn sẽ là kiêu ngạo.
- Học sinh nhớ kỹ!
Đồng Quán gật đầu lại nói:
- Hôm qua Tiêu Ngạn Kiên tìm tới ta, đặc biệt đưa ra đề nghị để Tát Kim và ngươi đọ sức cung kỵ một phen. Ta chưa đáp ứng, nhưng ta đoán chừng có thể Thiên tử sẽ đáp ứng, bản thân ngươi phải chuẩn bị tâm lý.
- Học sinh có chuẩn bị!
- Có chuẩn bị thì tốt, đi thôi! Toàn lực ứng phó, tranh thủ hôm nay tiến vào mười vị trí đầu.
Lý Diên Khánh thi lễ cáo từ lui xuống, binh sĩ dẫn hắn đi đổi khôi giáp. Vừa đi tới cửa, lúc này, một kỵ sĩ trẻ tuổi dáng người khôi ngô đi tới từ trong trướng, hai người suýt nữa đụng vào nhau.
- Hóa ra là Lý thiếu quân, thực có lỗi! Thực có lỗi!
Lý Diên Khánh chưa từng gặp gã, thấy gã mặt chữ điền, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng hàm vuông, dáng dấp cực kỳ oai hùng, từ tướng mạo có thể nhìn ra đây là người chính trực, dường như tuổi của gã cũng không lớn, tương tự với mình. Lý Diên Khánh lập tức có vài phần thiện cảm với gã, cười hỏi:
- Xin hỏi huynh đài lạ…
- Tại hạ Thái Nguyên Dương Tái Hưng!
- Hóa ra ngươi chính là Dương Tái Hưng!
Lý Diên Khánh lập tức kinh hô một tiếng.
- Lý thiếu quân biết ta sao?
Dương Tái Hưng hơi kỳ quái trong lòng, trước đó gã chỉ là một Hương Binh, có thể nói không chút tiếng tăm, tại sao Lý Diên Khánh lại biết gã?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Ta nghe Chủng soái nói tới ngươi.
- À!
Dương Tái Hưng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Mặc dù tuổi gã còn nhỏ, nhưng lòng mang đầy nhiệt huyết muốn báo ân quốc gia, cũng hi vọng được người khác thưởng thức. Chuyện gã khát vọng nhất là có thể gia nhập quân đội quyết chiến với Tây Hạ, gã có nằm mơ cũng chẳng ngờ Chủng Sư Đạo lại biết tới mình.
Gã do dự một chút nói:
- Nếu không Lý thiếu quân đi đổi khôi giáp trước, ta chờ ở đây một lát.
Dương Tái Hưng đương nhiên muốn biết Chủng soái đánh giá mình thế nào.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Vậy Dương huynh chờ một lát.
Không thể không nói Lý Diên Khánh dùng một thủ đoạn nho nhỏ, một câu liền giữ Dương Tái Hưng lại.
Hắn bước nhanh vào đại trướng, trong đại trướng đã không còn mấy người. Hoa Vinh đang bình thản thắt nút tơ lụa, trông thấy Lý Diên Khánh, gã cười chỉ một cái bàn đằng sau.
Lý Diên Khánh ôm quyền thi lễ với gã, bước nhanh tới trước bàn nhỏ, trên đó viết tên mình. Hóa ra khôi giáp của mỗi người đều đã chuẩn bị trước, bên mỗi chiếc bàn còn có một tên lính mặc khôi giáp giúp họ.
- Để ngươi chờ lâu rồi!
Lý Diên Khánh áy náy cười nói với binh sĩ trẻ tuổi.
- Không sao, tiểu nhân tên là Vương Triêm, hai ngày tranh tài này do tiểu nhân phụ trách hầu hạ Lý thiếu quân, xin Lý thiếu quân chiếu cố nhiều hơn.
Lý Diên Khánh hiểu đối nhân xử thế, hắn lấy ra một thỏi bạc năm lạng kín đáo đưa cho gã, cười nói:
- Hai ngày này vất vả ngươi rồi.
Vương Triêm vui mừng nhận bạc nói:
- Trước tiên thử khôi giáp một chút, xem kích thước có vừa người không, không vừa tiểu nhân đi đổi.
Năm ngoái lúc Lý Diên Khánh tham gia thi giải, thân cao năm thước năm. Lúc này hắn đang thời điểm phát dục mạnh mẽ, thời gian một năm hắn lại cao hơn mười cm, dáng người đạt tới năm thước tám, chính là 1m85. Hắn cũng không phải loại hình lưng hùm vai gấu, mà là loại hình eo nhỏ, mỗi cơ bắp đều tràn ngập lực bộc phát, nhưng mặc áo sĩ tử lại không nhìn ra hình thể tráng kiện của hắn, vẫn có vẻ hào hoa phong nhã.
Lý Diên Khánh nhìn khôi giáp một chút, giống như khôi giáp Sĩ Tử Quân lần trước, Sơn Tự Giáp sơn son và mũ chiến Phượng Sí, đây là khôi giáp của Cấm Quân Thiên Long, cũng là khôi giáp tốt nhất của quân Tống, chẳng qua không có tú sam của kỵ binh, chủ yếu là sợ tú sam ảnh hưởng tới họ bắn cung.
Lý Diên Khánh báo danh có chiều cao, bộ khôi giáp này cực kỳ vừa người. Hắn hoạt động bả vai và cánh tay một chút, cực kỳ tự nhiên, không hề ảnh hưởng tới hắn sử dụng cung tên. Lý Diên Khánh mặc khôi giáp, liền cười nói với Vương Triêm:
- Làm phiền dắt ngựa của ta tới, cung trong túi cung tương đối nặng, ngươi không cần đụng vào nó là được.
- Giờ ta đi dắt ngựa!
Vương Triêm chạy ra ngoài trướng, Hoa Vinh cũng đã rời đi, trong đại trướng chỉ còn lại một mình Lý Diên Khánh. Hắn bước nhanh ra khỏi đại trướng, thấy Dương Tái Hưng còn chờ mình bên ngoài, Lý Diên Khánh cười nói:
- Để Dương huynh chờ lâu rồi.
Dương Thái Hưng và Lý Diên Khánh cao ngang ngang nhau, nhưng thân hình hùng tráng hơn Lý Diên Khánh, cũng lớn hơn Lý Diên Khánh một tuổi. Mặc dù Dương Tái Hưng là Hương Binh, nhưng không đại biểu gã xuất thân bần hàn. Gã xuất thân vọng tộc, là dòng dõi Dương gia tướng tiếng tăm lừng lẫy Đại Tống. Trước mắt gã đọc sách ở phủ Thái Nguyên, gia nhập Hương Binh bởi vì cung ngựa xuất chúng, liền được Tri Phủ Thái Nguyên đề cử tới kinh thành tham gia đại hội cung ngựa.
Trên người gã chảy dòng máu nhiệt huyết trung liệt của tổ tiên, một lòng muốn báo đáp quốc gia, ra trận giết địch. Gã hơi vội vã không nhịn nổi hỏi thăm:
- Lý thiếu quân nhìn thấy Chủng soái lúc nào?
- Dương huynh có thể gọi ta Diên Khánh, hơn một tháng trước ta quen biết Chủng soái tại dạ yến Phàn Lâu, chúng ta nói rất nhiều chuyện, lúc nói đến nhân tài cung kỵ của quân Tây Bắc, hắn nhắc tới tên ngươi.
Lòng tin của Dương Tái Hưng lập tức tăng lên nhiều, nếu như lần này trở về, Chủng soái chiêu mộ gã tòng quân, gã chắc chắn tham gia không chút do dự, coi như phụ thân phản đối, gã cũng muốn tham gia.
Lúc này, Vương Triêm dắt ngựa của Lý Diên Khánh chạy tới. Lý Diên Khánh và Dương Tái Hưng xoay người lên ngựa. Dương Tái Hưng phát hiện cung trong túi cung của Lý Diên Khánh hình thể to lớn, lấy làm kỳ hỏi:
- Dường như cung của Diên Khánh khác với hôm qua?
Lý Diên Khánh lấy cung đồng từ trong túi ra. Dương Tái Hưng lập tức kinh hô:
- Cung đồng tên sắt!
- Dương huynh cũng biết sao?
- Ta đương nhiên biết, đây là Thần Cung độc bộ thiên hạ của Thiết Tí Bàng Chu Đồng, chẳng lẽ hiền đệ là…
- Chu Đồng chính là sư phụ của ta!
- Khó trách!
Lúc này Dương Tái Hưng mới chợt hiểu, hóa ra Lý Diên Khánh là đồ đệ của Chu Đồng, khó trách cung kỵ lợi hại như vậy.
- Ta còn nói tại sao Thái Học lại có người đọc sách cung kỵ cao cường như thế, hiện giờ ta biết nguyên nhân rồi.
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Hiện giờ Dương huynh còn đọc sách không?
Mặt Dương Tái Hưng đỏ lên:
- Ta còn đọc sách ở Phủ Học, thi giải năm ngoái ta không thi đỗ, trực tiếp tiến vào Phủ Học đọc sách. Nghe nói hiền đệ là học sinh thượng xá của Thái Học, thật khiến người ta hâm mộ!
- Ta chỉ là thi giải phát huy không tệ, thi đậu Giải Nguyên, liền trực tiếp tiến vào Thái Học đọc sách. Thật ra năm ngoái ta cũng chỉ là sĩ tử Huyện Học, còn không bằng Dương huynh.
Dương Tái Hưng nghe nói Lý Diên Khánh là Giải Nguyên, trong lòng càng thêm kính nể. Gã thở dài trầm thấp:
- Đúng vậy! Thi đậu khoa cử, vận mệnh lập tức thay đổi theo.
Hai người vừa đi vừa nói, không bao lâu liền tới trước đài rút thăm. Lúc này, Lý Diên Khánh cười nói:
- Dương huynh, không bằng tối nay đi uống rượu cùng chúng ta. Mấy người bằng hữu của ta đều là sĩ tử Võ Học, tuổi tác mọi người không khác mấy, chúng ta làm quen kết bạn một chút!
Dương Tái Hưng cũng là người hào sảng, liền vui vẻ cười nói:
- Vậy được rồi! Buổi tối cùng đi uống rượu.
- Hai người các ngươi, là các ngươi rút thăm cuối cùng.
Giám khảo rút thăm thấy hai người họ chậm chạp không đến, nóng vội hô lên.