Chương 237: Đại hội cung ngựa (mười).
Chương 237: Đại hội cung ngựa (mười).Chương 237: Đại hội cung ngựa (mười).
Trong Thúy Vi Điện, Tướng Quốc Thái Kinh và Thượng Thư Hữu Thừa kiêm Tế Tửu Quốc Tử Giám Trương Bang Xương đang thuyết phục Thiên tử Triệu Cát hủy bỏ Thái Học tham gia đại hội cung ngựa.
Lần này tin tức của Thái Kinh chậm một bước, hôm nay lão vào triều mới biết được một học sinh Thái Học đoạt được giải nhất trận đấu bán kết đại hội cung ngựa. Điều này khiến Thái Kinh vừa sợ vừa giận, lão đương nhiên rõ ràng mục đích Đồng Quán kéo Thái Học vào đại hội cung ngựa, không phải là muốn vươn tay vào Thái Học hay sao?
Thái Học là phạm vi thế lực tuyệt đối của Thái Kinh, lão mở rộng Thái Học, thuyết phục Thiên tử đưa học sinh trung đẳng thượng xá là xuất thiên đồng đẳng với Tiến Sĩ, như vậy học sinh Thái Học không chỉ trở về Châu Học Huyện Học làm sư phụ, cũng có thể đảm nhiệm quan địa phương như Chủ Bộ Huyện Thừa, lại đề bạt từng bước, cuối cùng địa vị ngang hàng với quan viên xuất thân Tiến Sĩ.
Bởi vì Thái Kinh có ý đồ mưu lợi, mới khiến lão không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng chàm Thái Học. Không ngờ Đồng Quán lại thuyết phục Thiên tử, kéo Thái Học vào đại hội cung ngựa.
Thái Kinh đã không cách nào ngăn cản, lão liền dùng biện pháp tiêu cực ứng đối, chỉ phái mấy sĩ tử văn nhược tham gia trận đấu tượng trưng. Lần trước sĩ tử Thái Học thi rớt, lần này hẳn là bị đào thải từ vòng thứ nhất, nhưng Thái Kinh có nằm mơ cũng chẳng ngờ, học sinh Thái Học lại giành hạng nhất trận đấu bán kết cung kỵ.
Thái Kinh ngồi không yên, lão nhất định phải ngăn cản học sinh Thái Học tiếp tục tham dự, nếu không Đồng Quán sẽ tìm được cơ hội đưa tay vào Thái Học.
- Bệ hạ, lão thần đã trình bày sáu lý do học sinh Thái Học không nên tham gia đại hội cung ngựa. Thái Học chính là nơi cầu học thanh tịnh, không nên chịu ảnh hưởng bởi loại hình hoạt động như đại hội cung ngựa. Lão thần khẩn cầu bệ hạ đồng ý để Thái Học rời khỏi trận tranh tài.
- Lời này của Thái Tướng Quốc thực đáng kinh ngạc!
Đằng sau truyền đến giọng Đồng Quán. Bản thân Đồng Quán là hoạn quan tâm phúc của Triệu Cát, lão có đặc quyền vào điện không cần bẩm báo.
Đồng Quán vội vàng chạy tới, rốt cuộc ngăn cản lời khẩn cầu của Thái Kinh vào thời điểm mấu chốt. Lão đi tới phía trước khom người thi lễ với Triệu Cát:
- Xin bệ hạ tha thứ cho vi thần lỗ mãng!
Triệu Cát gật đầu:
- Thái Tướng Quốc cho rằng học sinh Thái Học tham gia đại hội cung ngựa là làm việc không đàng hoàng. Thái Tướng Quốc, trẫm nói không sai chứ!
Thái Kinh vội vàng nói:
- Đúng là như thế! Nghề chính của học sinh Thái Học là tiếp nhận thánh nhân dạy bảo, tu thân tu đức, học tập đạo trị quốc, học tập trấn an lê dân. Cưỡi ngựa bắn cung hẳn là chuyện của quân đội, nếu như loại chuyện này cũng do học sinh Thái Học làm, vậy mở Võ Học làm gì? Cần quân đội làm gì?
Đồng Quán cười nói:
- Chỉ sợ Thái Tướng Quốc không biết chuyện xảy ra ngày hôm nay?
Triệu Cát cũng thấy hứng thú, cười hỏi:
- Hôm nay xảy ra chuyện gì?
- Khởi bẩm bệ hạ. Hôm nay Đại Tống, Liêu quốc, Tây Hạ, Đại Lý, Thổ Phiên năm nước thi đấu cung kỵ, hạng nhất vốn là tiễn thủ đệ nhất Tây Hạ Tát Kim, cũng chính là con trai của Đại Tướng Tát Thần của Tây Hạ. Tiễn pháp của hắn cao cường, cưỡi ngựa hung hãn, không người có thể địch đường. Thời điểm năm vạn tướng sĩ và dân chúng xem chiến xa xút, lại chính là một học sinh Thái Học ngăn cơn sóng dữ, chiến thắng tiễn thủ Tây Hạ Tát Kim, giành được giải nhất, khiến mấy vạn quân dân mở mày mở mặt. Tin tưởng tối nay toàn bộ dân chúng Biện Kinh sẽ reo hò vì điều này.
Triệu Cát không khỏi vừa mừng vừa sợ, luôn miệng nói:
- Còn có chuyện này, lại là học sinh Thái Học, thực sự là vượt qua dự kiến của trẫm, người này tên gọi là gì?
- Khởi bẩm bệ hạ, người này gọi là Lý Diên Khánh, người Tương Châu, năm ngoái giành hạng nhất thi giải Tương Châu, được vi thần đề cử, trước mắt đọc sách tại thượng xá Thái Học.
- Lý Diên Khánh?
Triệu Cát dường như cảm thấy cái tên này hơi quen tai, nghe qua ở nơi nào, nhưng y nhất thời nhớ không nổi.
Đồng Quán lại nói với Thái Kinh:
- Bảo vệ quốc gia, giữ gìn vinh quang của Đại Tống, không chỉ là chuyện của binh sĩ, cũng là bổn phận của mỗi con dân Đại Tống, đường đường học sinh Thái Học sao lại có thể không đếm xỉa tới.
Thái Kinh vừa muốn phản bác, Đồng Quán lại không cho lão cơ hội mở miệng, tiếp tục nói:
- Nếu như không có năng lực, vậy Thái Học có thể không cần tham gia đại hội cung ngựa. Nhưng Thái Học rõ ràng có năng lực như thế, vì sao lại không muốn ra sức vì nước, cống hiến một phần sức mọn để giữ gìn vinh quang của Đại Tống chứ?
Hai câu cuối Đồng Quán nói hiên ngang lẫm liệt, khiến Thái Kinh không phản bác được. Lúc này Triệu Cát giảng hòa:
- Đại hội cung ngựa năm nay đã sắp kết thúc rồi, dù sao lần tiếp theo còn ba năm nữa, Thái khanh không cần phải gấp, về sau chúng ta từ từ thương lượng việc này, trước tiên để cho đại hội cung ngựa lần này kết thúc viên mãn rồi nói sau!
Thái Kinh bất đắc dĩ, đành khom người hành lễ:
- Vi thần tuân chỉ!
- Thái khanh và Trương Hữu Thừa đi trước đi! Trẫm còn muốn bàn bạc chút chuyện khác với Đồng Thái Úy!
- Vi thần cáo lui!
Thái Kinh và Trương Bang Xương lui xuống. Triệu Cát chắp tay đi vài bước, lúc này mới nói với Đồng Quán:
- Báo cáo kỹ càng liên quan tới cái chết của Dương Tiễn đã có, giống như lời ái khanh nói, quả thực rất khó đoán nguyên nhân thực sự cái chết của hắn, rốt cuộc là bị người khác ám toán, hay là chết trong tay loạn phỉ Lương Sơn? Vương Ngự Sử không cách nào kết luận, nhưng Chỉ Huy Sứ Sương Đô Vương Tiến phòng vệ bất lực, dẫn tới hộ vệ của Dương Tiễn xuất hiện lỗ thủng phòng ngự, hắn có trách nhiệm trực tiếp, trẫm đã cách chức hỏi tội Vương Tiến. Mặt khác, trẫm chuẩn bị đầu xuân sang năm tiêu diệt loạn phỉ Lương Sơn, không biết ái khanh cảm thấy để ai đi thì phù hợp?
Đồng Quán không nghĩ tới Thiên tử lại hỏi thăm mình, chẳng lẽ y muốn cho lão dẫn binh tiêu diệt Lương Sơn hay sao?
Lão thận trọng nói:
- Vi thần nguyện phân ưu vì bệ hạ!
Triệu Cát lắc đầu:
- Không phải trẫm để ngươi đi, ngươi phải toàn lực ứng phó Phương Tịch, trẫm để ngươi đề cử một người đắc lực.
Đồng Quán vui mừng, cơ hội này bình thường là đề cử một tâm phúc của mình, hoặc là đề cử một người lão căm hận. Lão suy nghĩ một lát, quyết định áp dụng cái sau, liền nói:
- Chỉ Huy Phó Sứ Tiền Điện Cao Cầu mặc dù nhận chức cao trong quân đội, nhưng thiếu chiến công thực tế, quyền uy trong quân đội không rõ ràng. Loạn phỉ Lương Sơn chỉ là một đám ô hợp, chẳng qua mấy ngàn người, có thể để Cao Chỉ Huy dẫn ba vạn Cấm Quân tới càn quét, vi thần tin tưởng hắn sẽ không khiến bệ hạ thất vọng.
Đồng QUán đề cử vừa vặn hợp ý Triệu Cát. Cao Cầu cũng là tâm phúc của y, cơ hội lập công này đương nhiên phải lưu cho tâm phúc của mình.
- Lời ái khanh nói chính hợp ý trẫm. Cao Cầu quả thực thích hợp, trẫm sẽ để Cao Cầu đi chuẩn bị trước!
- Bệ hạ anh minh!
Lúc này, Triệu Cát vừa cười nói:
- Mẫy đế cơ vương tử của trẫm đều muốn đi xem đại hội cung ngựa. Ngày mai ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai trẫm cũng sẽ có mặt ở trận tranh tài cuối cùng!
Thái Kinh lòng đầy uể oải đi ra khỏi Diên Phúc Cung. Trương Bang Xương ở bên cạnh lão nhỏ giọng nói:
- Có lẽ chúng ta có thể loại bỏ Lý Diên Khánh này khỏi Thái Học, những gì hắn làm sẽ không liên quan tới Thái Học.
Thái Kinh oán hận trừng mắt lườm y:
- Ta thấy ngươi là hồ đồ rồi, nếu như có thể khai trừ ta đã sớm khai trừ rồi, còn cần ngươi đến nói? Hiện giờ toàn bộ kinh thành đều biết hắn là học sinh Thái Học, ngươi khai trừ hắn, ngươi giải thích với Thiên tử thế nào? Chỉ sợ Đồng Quán sẽ tóm được điểm yếu này của ngươi, vạch tội ngươi, nói ngươi công quyền tư dụng, Thượng Thư Hữu Thừa ngươi còn muốn làm hay không?
Thái Kinh kinh nghiệm lão làng, Trương Bang Xương là tâm phúc của lão, tay nắm quyền cao ba Bộ Lại Hộ Lễ. Đồng Quán thực sự muốn nhúng tay vào Thái Học, lao còn có thể thong dong ứng đối, nhưng nếu bị Đồng Quán nắm được cơ hội vạch tội Trương Bang Xương, đó chính là nhặt được hạt vừng ném mất dưa hấu, bên nào nặng bên nào nhẹ, Thái Kinh rất rõ ràng.
Trương Bang Xương không dám lên tiếng nữa, Thái Kinh trầm ngâm một lát nói:
- Ta rõ ràng an bài học sinh Thái Học tham gia cung bộ đại hội cung ngựa, tại sao lại xuất hiện học sinh Thái Học tham gia cung kỵ đại hội cung ngựa? Rõ ràng là Đồng Quán cũng sắp xếp người ở Thái Học, ngươi đi thăm dò một chút đây là ai sắp xếp?
Trương Bang Xương cười khổ một tiếng nói:
- Thật ra không cần tra, ghi chép đại hội cung ngựa do Tôn Lệ phụ trách an bài, hắn là đồng hương của Đồng Quán, hẳn là bị Đồng Quán thu mua.
- Tên khốn đáng chết!
Thái Kinh mắng một tiếng, lại nói với Trương Bang Xương:
- Xem ra Quốc Tử Giám kiêm quản Thái Học không đắc lực, nhất định phải bổ nhiệm một Học Chính Thái Học. Ngươi lưu tâm một chút, xem ai tương đối phù hợp, cứ việc an bài.
- Hạ quan hiểu được.
Trương Bang Xương đáp một tiếng liền cáo từ vội vàng rời đi. Lúc này Thái Kinh mới quát về phía bên cạnh:
- Ngươi tránh cái gì mà tránh? Ta sớm thấy ngươi rồi.
Một thị vệ trẻ tuổi chuyển qua từ phía sau trụ lớn, chính là Thái Chinh tứ tôn của Thái Kinh. Thái Chinh chỉ hai mươi tuổi, vừa mới vào cung làm thị vệ hai năm, gã nơm nớp lo sợ tiến tới quỳ xuống nói:
- Tôn nhi tham kiến tổ phụ!
Thái Kinh thấy gã mặc thường phục, dường như chuẩn bị ra ngoài, liền hỏi:
- Ngươi định đi nơi nào?
Thái Chinh ấp úng nói:
- Tôn nhi muốn ra ngoài tìm bằng hữu uống rượu!
Thái Kinh thấy ánh mắt gã lập lòe, hiển nhiên không nói thật. Hôm nay tâm tình của Thái Kinh vốn không vui, hiện giờ ngay cả cháu trai cũng muốn lừa gạt lão, Thái Kinh liền tức giận nói:
- Súc sinh, ngay cả ta ngươi cũng dám lừa gạt?
Thái Chinh thấy tổ phụ nổi giận lôi đình, gã sợ hãi cuống quýt quỳ xuống dập đầu:
- Tổ phụ bớt giận! Bớt giận!
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nói!
Thái Chinh không dám giấu diếm nữa, đành thấp giọng nói:
- Hướng Tông phát Anh Hùng Lệnh, muốn mọi người ban đêm tới Phàn Lâu tụ hội, dường như có việc gì quan trọng, tôn nhi muốn đi xem.
Anh Hùng Lệnh là một thông lệnh triệu tập đồng bọn của đám nha nội kinh thành, biểu thị có chuyện quan trọng. Lúc đầu Thái Chinh không gia nhập đảng nha nội, nhưng Thái Kinh lại cổ vũ gã gia nhập, giữ gìn quan hệ với đám con em quyền quý.
- Xảy ra chuyện gì?
Thái Kinh thuận miệng hỏi.
- Tôn nhi cũng không rõ lắm, nghe nói là một học sinh Thái Học làm hỏng việc làm ăn của Hướng gia, Hướng Tông muốn dạy dỗ người này.
Trái tim Thái Kinh nhảy lên một cái, mấy chữ ‘học sinh Thái Học’ lúc này với lão mà nói quả thực quá nhạy cảm, lão vội vàng hỏi:
- Học sinh Thái Học tên là gì?
- Dường như họ Lý, tham gia đại hôi cung ngựa, tôn nhi không nhớ nổi tên.
- Là Lý Diên Khánh sao?
- Đúng, chính là cái tên này, Lý Diên Khánh.
Thái Kinh vừa suy nghĩ, lập tức hiểu được, chắc chắn Lý Diên Khánh làm lực lượng mới xuất hiện ảnh hưởng cửa hàng đánh bạc của Hướng gia, lão thầm may mắn: ‘Thực là trời cũng giúp ta! ’.
Thái Kinh lập tức kéo Thái Chinh qua một bên, khẽ dặn dò gã vài câu.
Thái Chinh liên tục gật đầu:
- Tôn nhi hiểu được.