Chương 238: Đại hội cung ngựa (mười lăm).
Chương 238: Đại hội cung ngựa (mười lăm).Chương 238: Đại hội cung ngựa (mười lăm).
Ban đêm Phàn Lâu cực kỳ náo nhiệt, khách khứa đầy cửa, gần như tất cả phòng đơn nhã thất đều có khách, ngay cả đại sảnh cũng ngồi đầy khách. Trong hoa viên trung tâm, một trăm nữ kỹ xinh đẹp đang vung nhẹ la phiến, hoặc lười biếng đáng yêu nằm trên đá xanh, hoặc đi dạo trong hoa viên, tư thái nổi bật, khiến tim người ta đập thình thịch.
Trên sàn gỗ cao cao, tiếng sáo trúc êm tai, từng chuỗi âm thanh mỹ diệu như trân châu hướng tới ba tầng đại đường Phàn Lâu.
Trong một gian nhã thất tầng ba Thu Lâu, Lý Diên Khánh và bạn bè đang tụ họp, uống rượu chúc mừng hôm nay Lý Diên Khánh giành được giải nhất trận đấu. Ngoài bốn người Nhạc Phi Vương Quý ra, hôm nay có thêm một vị khách đặc thù, đó chính là Dương Tái Hưng phủ Thái Nguyên. Hôm nay Dương Tái Hưng cũng phát huy xuất sắc, giành được bảy mươi ba điểm xếp thứ mười bốn. Chẳng qua đây là xếp thứ mười bốn trong bảng Hán Hồ, nếu như chỉ kể tới võ sĩ triều Tống, gã xếp hạng tám, dựa theo quy tắc, mười hạng đầu sẽ được tham gia trận đấu ngày mai, ngày mai Dương Tái Hưng cũng có cơ hội.
Sự tích anh dũng của Dương gia tướng đã truyền khắp thiên hạ thời triều Tống, nghe nói Dương Tái Hưng là hậu nhân của danh tướng Dương Nghiệp, mọi người cực kỳ tôn kính gã, đều lao nhao hỏi sự tích tổ tiên gã.
Dương Tái Hưng cười khổ nói:
- Thật ra cũng không thần kỳ giống như mọi người truyền miệng, chẳng qua đệ tử Dương gia đời đời kiếp kiếp đều ghi nhớ di huấn của tổ tiên, bảo vệ quốc gia, chống lại Thát Lỗ. Tất cả nam tử sáu tuổi đã bắt đầu học võ, bảy tuổi đọc sách, văn võ kiêm tu. Phụ thân ta cũng hi vọng ta vào Thái Học đọc sách, nhưng ta một lòng muốn tòng quân, lần này về Thái Nguyên ta hi vọng có thể gia nhập quân Chủng gia, phụ thân phản đối nữa ta cũng mặc kệ.
Nói đến đây, Dương Tái Hưng nhìn Lý Diên Khánh, trong mắt tràn ngập chờ mong. Lý Diên Khánh hiểu ý gã, cười nói:
- Không có vấn đề, ta sẽ viết một phong thư cho Chủng soái, hắn còn nợ ta một món ân tình, tin tưởng Dương huynh sẽ được Chủng soái coi trọng.
Dương Tái Hưng vui mừng, vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Đa tạ Diên Khánh ra mặt vì ta!
Lý Diên Khánh nâng chén cười nhạt nói:
- Đây thật ra là bản thân ngươi tranh thủ được, nếu ngươi không biểu hiện xuất sắc trong đại hội cung ngựa, ta viết một trăm phong thư cũng vô dụng.
- Rượu nơi này không tệ!
Vương Quý nhấm nháp rượu nho, uống một hơi cạn sạch. Gã sắp không ức chế được vui sướng trong lòng, trong trận đấu hôm nay gã lại phát huy vượt qua trình độ lần nữa, xếp thứ ba mươi bảy, tiến vào trong bốn mươi hạng đầu cung bộ, gã quả thực vui vẻ trong lòng.
Thang Hoài vội vàng dùng tay đụng gã một cái, nháy mắt với gã. Lúc này Vương Quý mới chú ý tới Ngưu Cao mặt mũi u ám. Ngưu Cao lại không may mắn như Vương Quý, bị đào thải trong trận đấu bốn mươi hạng đầu, ngay cả một trăm hạng đầu gã cũng không tiến vào được, xếp sau một trăm năm mươi.
Vương Quý ngồi bên người Ngưu Cao, nắm bả vai gã cười nói:
- Lão Ngưu đừng như đưa đám vậy, cung bộ chúng ta vốn chỉ là làm nền, ngay cả cơ hội đánh bạc cũng không có, không vẻ vang như lão Lý, nếu không ta gọi người đẹp đến ca hát giải buồn thế nào?
Ngưu Cao đẩy nhẹ gã ra:
- Ta nghĩ mở rồi, chỉ là tiểu tử ngươi uống rượu toàn thân bốc mùi, bản thân ngươi không biết sao?
- Lão Lý, lão Ngưu nói ta uống rượu toàn thân bốc mùi, ngươi cảm thấy thế nào?
Lý Diên Khánh cúi đầu ngửi ngửi, vội vàng quạt quạt lỗ mũi nói:
- Một mùi thịt thối, tiểu tử ngươi xảy ra chuyện gì thế?
- Không thể nào!
Vương Quý hơi hoảng sợ, vội vàng nói với Thang Hoài:
- Ngươi ngửi xem!
Thang Hoài làm ra vẻ buồn nôn muốn ói:
- Đừng để ta ngửi, ta sắp nôn rồi!
- Ngũ ca!
Vương Quý vội vàng tiến tới trước mặt Nhạc Phi:
- Trên người ta có mùi sao?
Nhạc Phi ngửi ngửi:
- Không có mùi vị gì! Không phải có chút mùi rượu sao? Rất bình thường mà!
Vương Quý bỗng nhiên tỉnh ngộ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy người Lý Diên Khánh đang cúi đầu bật cười. Gã giận dữ trong lòng, xông tới bóp cổ Ngưu Cao ác độc nói:
- Bắt đầu từ ngươi, ta muốn bóp chết từng người các ngươi.
Lúc này, một người bước nhanh vào từ bên ngoài, vội vàng hỏi:
- Lý thiếu quân có đó không?
Mọi người nhất thời an tĩnh lại, quay đầu nhìn, thấy một nam tử trung niên mặc cẩm bào. Lý Diên Khánh nhận ra y, là Đại chưởng quỹ Phàn Lâu, họ Ngụy, ban đầu lúc tuyên truyền cho Bảo Nghiên Trai, y đặc biệt tới tiệm ở Tân Kiều.
- Ngụy chưởng quỹ, có chuyện gì không?
Lý Diên Khánh tới hỏi.
- Lý thiếu quân mang theo bằng hữu đi nhanh đi! Tiền rượu hôm nay ta sẽ không nhận, thực sự ngại quá.
Vương Quý giận dữ, tiến đến túm vạt áo y nói:
- Tên khốn! Có dạng đuổi khách như vậy sao?
Lý Diên Khánh biết chắc chắn có nguyên nhân, hắn vội vàng tiến đến ngăn Vương Quý lại:
- A Quý, đừng như vậy!
Hắn kéo Vương Quý ra, lúc này mới hỏi:
- Ngụy chưởng quỹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chúng ta có thể đi, nhưng ngươi phải cho ta một lý do.
Ngụy chưởng quỹ mặt mùi khó xử, thở dài nói:
- Trong nhã thất Tuyết Đường lớn nhất ở Xuân Lâu, một đám người đang bàn bạc thu thập ngươi thế nào, họ không biết ngươi ở cách đó không xa, mootju khi họ phát hiện, chỉ sợ sẽ tới đánh, Phàn Lâu không thể trêu vào họ!
Lý Diên Khánh hơi suy nghĩ:
- Là đám người Cao nha nội sao?
Ngụy chưởng quỹ gật đầu:
- Có mười mấy người, đều là con em quyền quý, ca kỹ nói cho ta, dường như có liên quan tới cửa hàng đánh bạc.
Thang Hoài lắc lắc cây quạt nói:
- Điều này ta biết một chút, Tam thúc nói cho ta, cửa hàng đánh bạc mở bảng tranh hùng không ngờ rằng lại xuất hiện Diên Khánh, dù đặt thứ nhất hay đặt tốp ba đều sẽ thua, gần như tất cả mọi người đều thua, đây là tối kỵ của cửa hàng đánh bạc, sẽ tạo thành ảnh hưởng ác liệt đối với danh dự của cửa hàng. Ta đoán chừng hậu trường cửa hàng đánh bạc muốn ra tay với Diên Khánh.
Ngụy chưởng quỹ vội nói:
- Vị tiểu quan nhân này nói không sai, cửa hàng đánh bạc Ngọc Đường Các lớn nhất Biện Kinh là sản nghiệp của Hướng gia, đám người vừa rồi do Hướng Tông chủ đạo.
- Diên Khánh, chúng ta đi hay không?
Nhạc Phi thấp giọng hỏi.
Lý Diên Khánh hơi lo lắng tới tiệm son phấn ở Ngự Nhai, đám nha nội này không động được hắn, sợ rằng sẽ trút giận lên tiệm son, hắn liền gật đầu nói:
- Chúng ta không gây phiền phức cho Phàn Lâu, hiện giờ rời đi.
Ngụy chưởng quỹ vui mừng, vội vàng nói:
- Ta dẫn các ngươi rời đi từ con đường bên trong, có thể trực tiếp đi qua cửa đông Phàn Lâu, bên kia không có khách.
Đám người Lý Diên Khánh thu dọn một chút liền theo Ngụy chưởng quỹ ra cửa, đi vài chục bước về bên phải, tới tước một cánh cửa nhỏ, đây là con đường nội bộ của Phàn Lâu. Mọi người vừa tiến vào cửa nhỏ, bỗng nhiên nghe cách đó không xa truyền đến tiếng rối loạn, mơ hồ có tiếng nữ nhân thét chói tai. Mọi người không khỏi dừng bước, dường như ở tầng hai, truyền đến từ bên Hạ Lâu.
Lúc này, một quản sự vội vàng chạy tới, gấp gáp nói với Ngụy chưởng quỹ:
- Đám mọi rợ Tây Hạ bắt đầu gây sự rồi.
Ngụy chưởng quỹ giậm chân một cái, thấp giọng mắng một câu, đành nói với đám người Lý Diên Khánh:
- Con đường này không có đường rẽ, đi thẳng đến cuối sẽ tới cửa đông, ta không tiễn các ngươi, hôm nay có chỗ thất lễ, mong Lý thiếu quân thông cảm nhiều hơn.
- Không sao, ai không có lúc khó xử chứ? Ngụy chưởng quỹ đi làm việc đi.
Lý Diên Khánh mở cửa:
- Chúng ta đi thôi!
Mọi người đi xuống thông đạo tối, Ngụy chưởng quỹ nhìn họ biến mất, lúc này mới đi theo quản sự vội vàng rời đi.
Ra khỏi cầu thang lầu chính là vườn hoa bên ngoài, một con đường nhỏ đá vụn khúc khuỷu nối tới một cánh cửa nhỏ kín đáo phía xa.
Lý Diên Khánh dừng bước cười nói với mọi người:
- Các ngươi ra ngoài trước đi! Ta muốn trở về một chuyến.
- Lão Lý, ngươi còn trở về làm gì?
Mọi người khó hiểu hỏi.
- Có người bạn, ta muốn đi chào hỏi, ta lập tức tới ngay.
- Lão Lý, vậy ta đi cùng ngươi!
Vương Quý quan tâm nói.
- Không cần, ta sẽ lập tức trở lại, các ngươi có thể chờ ta bên ngoài.
Mọi người đáp ứng, bước nhanh ra ngoài. Vương Quý nói với mọi người:
- Ta đi cùng lão Lý, các ngươi chờ bên ngoài đi.
- A Quý, không cần ngươi đi theo ta.
Vương QUý lại kéo Lý Diên Khánh thấp giọng cười nói:
- Ngươi muốn làm gì ta biết rõ trong lòng, đừng nghĩ bỏ ta lại!
Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, đành mang theo Vương Quý trở về thông đạo. Họ lần theo cầu thang tối mờ chạy lên trên. Vương Quý thấp giọng hỏi:
- Hiện giờ nói cho ta, ngươi muốn làm gì?
- Vừa rồi ngươi không nghe thấy người kia nói sao? Một đám mọi rợ Tây Hạ muốn gây chuyện, ta đoán chừng là võ sĩ Tây Hạ.
- Sao ngươi biết là bọn hắn, lỡ như là người Tây Hạ khác thì sao?
- Chỉ là suy đoán, đám người kia không tham gia trận đấu ngày mai, hôm nay coi như kết thúc rồi, tám chín phần mười họ chắc chắn tới Phàn Lâu uống rượu.
Hai người lại đi ra khỏi thông đạo, thấy tiếng cãi vã còn chưa dứt, hắn liền đi tới chỗ rối loạn, thấy được một vũ kỹ khóc lóc vội vàng chạy tới, khóe mắt còn có máu ứ đọng.
Lý Diên Khánh kéo cổ tay nàng nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Nữ kỹ giật nảy mình, liều mạng giãy dụa nói:
- Ngươi mau buông ta ra!
Lý Diên Khánh ôm eo nàng, đẩy nàng vào góc hẻo lánh, nhìn chằm chằm vào mắt nàng hung ác nói:
- Ngươi nói cho ta đám người Tây Hạ kia muốn làm gì, ta sẽ để ngươi đi, nếu không hôm nay coi như ngươi không may!
Nữ kỹ tránh thoát không xong, trong lòng sợ hãi, đành thấp giọng nói:
- Họ muốn tìm Sư Sư bồi rượu, chưởng quỹ để chúng ta bồi họ, lại bị họ đánh ra, họ nói nếu như Sư Sư không đến, họ sẽ phá hủy quán rượu.
- Là một đám võ sĩ Tây Hạ sao?
Vũ kỹ gật đầu:
- Một đám hung thần ác sát, giống như ma quỷ.
Nàng chợt nhớ tới nam tử trước mắt này cũng rất hung thần ác sát, nàng lập tức sợ hãi mặt mũi trắng bệch. Lý Diên Khánh buông nàng ra, áy náy nói:
- Vừa rồi là ta thất lễ, đại tỷ chớ trách, ta chỉ muốn hỏi một chút chuyện người Tây Hạ.
Vũ kỹ thấy hắn thả mình, quay người vội vàng chạy đi.
Vương Quý tiến tới cười nói:
- Lần đầu tiên thấy lão Lý ôm nữ nhân, đương nhiên rồi! Hỉ Thước không tính, nàng chỉ là tiểu nha đầu.
- Chớ nói nhảm, ngươi đi tìm mấy ly rượu hoặc là ly trà tới cho ta.
Vương Quỹ vừa nghĩ liền hiểu ra, lập tức nói:
- Giờ ta đi tìm!
Gã suy nghĩ, liền xoay khăn trên đầu đeo lên, lại khoác một miếng khăn lông trắng lên cánh tay, hiển nhiên trở thành bộ dạng một tiểu nhị.
Gã quay người đẩy cửa tiến vào nhã thất, chỉ nghe gã cười ha ha truyền tới từ trong phòng:
- Các vị tiếp tục uống rượu, tiểu nhân là tiểu nhị bản điếm, bản điếm cung cấp trà Quan Diêu thượng đẳng, nếu như mọi người có hứng thú, tiểu nhân đổi cho mọi người một chút.
Lý Diên Khánh nhịn không được cười lên, còn trà Quan Diêu thượng đẳng, thiệt thòi gã nghĩ ra. Một lát, chỉ thấy Vương Quý đi ra, trong ngực ôm bảy tám bát trà sứ đen, nháy mắt với Lý Diên Khánh:
- Chúng ta đi mau!