Chương 241: Đại hội cung mã (mười tám).
Chương 241: Đại hội cung mã (mười tám).Chương 241: Đại hội cung mã (mười tám).
Lần trước, mười võ sĩ cuối cùng bao gồm tám binh sĩ Cấm Quân và hai sĩ tử Võ Học. Còn lần này, để thể hiện sự đa dạng, ngoài Cấm Quân và Võ Học, còn có thêm Sương Quân, Hương Binh, thậm chí còn có Thái Học, nhưng phe Cấm Quân xem như đông đảo nhất.
Cũng để thể hiện tính đa dạng, đại hội cung mã này có liên quan tới nhiều mặt lợi ích. Mặc dù Trương Bang Xương của Quốc Tử Giám thiên hướng Thái Kinh, cực kỳ phản cảm với việc Thái Học tham gia thi cung mã, nhưng các quan viên khác của Quốc Tử Giám lại không nghĩ vậy. Học sinh Thái Học liên tục đạt được danh hiệu đệ nhất trong vòng bán kết và chung kết, đương nhiên quan viên Quốc Tử Giám và thầy trò Thái Học vui mừng khôn xiết. Bên đài quan chiến cũng tập trung chừng một hai ngàn học sinh Thái Học, mang theo hoành phi lớn, trên đó ghi bốn chữ lớn “Thái Học tất thắng”, cực kỳ nổi bật.
Mười võ sĩ đang nghỉ ngơi trong lều lớn, rút thăm lần cuối. Lý Diên Khánh là người rút đầu tiên, bên trong ghi một chữ “Bảy” – hắn sẽ là người thứ bảy lên tràng.
Mọi người nhao nhao rút thăm, nhưng không ai lên tiếng. Lúc này một viên quan chạy tới hỏi:
- Ai là người đầu tiên lên tràng?
Trương Thanh giơ tay lên, gã rút được số một. Lý Diên Khánh nhìn gã một cái, không biết Trương Thanh này có phải nguyên hình của Một Vũ Tiễn Trương Thanh trong các hảo hán Lương Sơn hay không. Người này là thuộc cấp của Chỉ Huy Sứ Cấm Quân Đăng Châu Tôn Lập, cung kỵ siêu quần, nhưng không biết ném đá.
Phần lớn tên của người thời Tống chỉ có hai chữ, mà người bình thường lại không quá coi trọng việc đặt tên, thuận miệng là được. Cho nên mấy cái tên kiểu như Trương Thuận, Vương Thuận, Trương Thanh, Lý Anh, Vương Anh ở đâu cũng có, chỉ riêng trong Thái Học đã có tới bốn người tên Trương Thuận.
Nhưng hắn có thể khẳng định Quan Thắng chính là Đại Đao Quan Thắng của Lương Sơn Bạc, dáng dấp rất giống Quan Vũ, mắt phượng mày ngài, cũng dùng một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao, võ nghệ siêu quần, cung kỵ vô đối, mới hai bảy hai tám tuổi đã làm quan lên tới Phó Chỉ Huy Mã Quân, là chức quan cao nhất trong số các tiễn võ sĩ.
Ngoài năm người Hoa Vinh, Quan Thắng, Trương Thanh, Dương Tái Hưng, Hà Quán, trong số mười người tham gia thi đấu còn có một đôi huynh đệ, tên Chu Dân và Chu Nga. Hai người một người xếp hạng thứ năm, một người hạng thứ chín. Còn có một người tên Hạnh Siêu, là thị vệ cung đình, xếp hạng thứ tám. Người cuối cùng Lý Diên Khánh nhận ra là Vương Anh Kiệt đến từ quân Tây Bắc, ở Phàn Lâu, gã đã bại dưới tay Tát Kim khi tranh tài bắn tên, xếp hạng thứ mười.
Lúc này, Trương Thanh đứng lên hàng đầu. Hôm nay Thiên tử cũng tới xem thi đấu cung mã, mà ngài lại thờ phụng Đạo gia, cực kỳ coi trọng “Quét rác không làm hại mạng con sâu con kiến, yêu đèn không làm hại đến bươm bướm”, cho nên đám quan viên không dám dùng bồ câu làm bia, đành phải dùng diều thay thế. Họ bồi giấy cứng thành hình diều hâu, lớn hơn bồ câu một chút, dùng nỏ bắn lên trời, có thể bay ra mấy chục bộ.
Vốn đây là một loại đạn súng của quân Tống, tên Hỏa Diêu Tử, dùng vải dầu hoặc giấy cứng hồ thành, phần đuôi là ống trúc có nhồi thuốc nổ, dùng nỏ mạnh bắn lên đến giữa trời, cộng thêm lực đẩy của thuốc nổ, sẽ bay được rất xa, xa nhất là tới hơn ngàn bước. Quân Tống dùng nó để đốt doanh trại, có tính thực dụng rất cao.
Hỏa Diêu Tử hôm nay ngoài thuốc nổ thì cũng không cần dùng giấy dầu để chế tạo thành, chỉ là một con diều bình thường, để cho Thiên tử dễ nhìn thấy, nó được phủ một lớp sơn màu đỏ thẫm, cực kỳ nổi bật giữa không trung.
Thời gian kéo dài là năm mươi tiếng trống, chẳng qua hôm nay cũng không phân biệt số lần đánh trống, trong năm mươi tiếng trống bắn được ba mươi con diều, mười tiễn võ sĩ lấy số lượng bắn trúng và độ chuẩn xác làm điểm,. Làm như vậy không những yêu cầu tốc độ của các võ sĩ phải chính xác, mà còn phải thật nhanh, tương đương với trong khi đại chiến, không chỉ giết nhiều quân địch, mà còn phải một tên lấy mạng.
Đường vạch được vẽ ở giữa sân, vì dư giả thời gian cho nên yêu cầu các võ sĩ phải chạy một vòng, nhất định phải quay lại điểm xuất phát trong vòng năm mươi tiếng trống, không chỉ bắn trúng mục tiêu, còn phải đếm được tiếng trống, nếu không, về muộn sẽ bị trừ điểm, về sớm sẽ phí thời gian.
Đương! Một tiếng chuông vang lên, Trương Thanh phóng ngựa vọt ra ngoài, tứ phía lập tức sôi trào. Trong tiếng trống thong thả mà mạnh mẽ, con diều đầu tiên bay lên từ hướng tây sang hướng đông. Thật ra thời cơ cũng không nhiều, ngay trong nháy mắt con diều bay lên, Trương Thanh đã bắn xong mũi tên đầu tiên.
Chín người khác đang nghỉ ngơi trong lều lớn đều lặng lẽ chuẩn bị cho phần thi của mình, có người kiểm tra từng mũi tên, có người làm quen với lực cung, dù sao cũng phải bắn được ba mươi mũi tên trong thời gian ngắn nhất, đây coi như một khảo nghiệm lực cánh tay nghiêm trọng.
Lý Diên Khánh khoanh tay trước ngực, nhìn chăm chú con diều bay trên trời. Hắn đang tìm kiếm quy luật quỹ tích bay của con diều. Hà Quán bước lên trước, thấp giọng hỏi:
- Lão đệ phát hiện ra cái gì sao?
- Ta phát hiện ra đường bay của những con diều này đều tương đối thẳng, không mấy khi chệch hướng, cao nhất cũng chỉ mười trượng. Trên cơ bản là bay theo quỹ đạo của mặt trời mùa đông.
- Hỏa Diêu Tử thực sự trong quân không bay thẳng như vậy. Ngươi biết vì sao không?
Hà Quán cười hỏi.
- Vì sao?
Lý Diên Khánh khó hiểu nhìn gã.
- Bởi vì để bảo đảm an toàn tuyệt đối cho Thiên tử. Con diều không thể bay về phía Thiên tử.
Lý Diên KHánh gật gật đầu:
- Thì ra là vậy.
Lúc này, Trương Thanh đã thi xong, gã bắn được hai mươi tư con diều, thành tích không tệ. Tiếp theo là Chu Dân ra sân.
Lý Diên KHánh cảm thấy có gì đó hơi thiêu thiếu. Hẳn là lúc này Dương Tái Hưng sẽ tới trò chuyện với mình mấy câu, nhưng vẫn chưa thấy gã xuất hiện.
Bỗng Lý Diên Khánh nghĩ ra điều gi đó, vội vàng nhìn quanh một chút, không thấy Dương Tái Hưng đâu. Hắn tìm một lát thì thấy gã đang ngồi trong góc, tay đỡ trán, có vẻ hơi đau đầu. Lý Diên Khánh vội vàng xin lỗi Hà Quán, bước nhanh tới trước mặt Dương Tái Hưng.
- Ngươi sao vậy?
Lý Diên Khánh thấy sắc mặt Dương Tái Hưng còn nhạt hơn cả khi ở trong đại trướng, trán gã lấm tấm mồ hôi.
- Ta không sao, chỉ hơi căng thẳng thôi.
Gã thấp giọng đáp.
Lý Diên Khánh sờ sờ trán gã một chút, nóng ran, hắn kinh hãi:
- Ngươi ốm rồi!
Gã cố gắng gượng cười:
- Tối qua uống rượu, đêm lại gặp lại, có thể bị cảm.
- Nếu không ngươi từ bỏ đi! Dù sao cũng đã định ra mười vị trí đầu tiên từ hôm qua rồi, hôm nay ngươi không tham gia chi ít cũng đứng thứ mười.
Dương Tái Hưng kiên quyết lắc đầu:
- Con cháu Dương gia sẽ không từ bỏ. Nếu ta từ bỏ, sẽ không có mặt mũi nào đi gặp tổ tiên.
- Vậy ngươi số mấy ?
Gã mở tờ giấy ra, trên đó viết một chữ “Năm”. Vẫn còn chút thời gian, Lý Diên Khánh vội báo giám khảo đi tìm quân y đến. Thi võ nghệ đều có quân y đi theo, cũng là sợ vạn nhất. Không bao lâu sau, quân y vội vàng chạy đến châm cứu thoa thuốc cho gã.
Lúc này Chu Dân cũng kết thúc, tiếp theo là Hoa Vinh ra sân, lập tức bốn phía ào lên hoan hô.
- Lý Thiếu quân!
Một giám khảo vội vàng bước tới bên cạnh Lý Diên Khánh, khẽ nói với hắn:
- Bên ngoài có người tìm ngươi!
- Là ai?
Lý Diên Khánh nhướn mày hỏi. Lúc này ai tới tìm mình chứ?
- Lý Thiếu quân vẫn nên đi gặp một chút đi.
Lý Diên Khánh hơi hiểu ra, nếu là người bình thường thì giám khảo đã đuổi đi từ lâu rồi. Hắn đánh xoay người đi ra ngoài lều lớn. Bên ngoài có hai người, một tiểu nương và một thiếu niên, đằng sau còn có một đám thị vệ.
Hắn lập tức nhận ra tiểu nương này, là Diên Khánh Đế cơ Triệu Phúc Kim. Hôm nay nàng mặc một bộ váy lụa màu đỏ lựu, khoác áo mềm màu vàng, tóc chải búi song hoàn kế, khuôn mặt trang điểm nhe nhẹ, dung nhan xinh đẹp, đeo một sợi dây chuyển bảo thạch bảy màu lại càng hiển hiện ra khí chất bất phàm bừng bừng của nàng.
Nàng hơi hếch cằm kiêu ngạo, chờ Lý Diên Khánh chào mình, nhưng khóe mắt lại liếc nhìn hắn.
Lý Diên Khánh nhận ra nàng, vội vàng hành lễ:
- Lý Diên Khánh tham kiến Đế cơ Điện hạ!
- Hừ!
Triệu Phúc Kim khẽ hừ một tiếng:
- Nghe nói ngươi rất nổi tiếng, đoán chừng ngươi quên ta từ lâu rồi!
- Tiểu nhân thân phận hèn mọn, không dám nhớ tới Đế cơ!
Nàng dậm chân cả giận:
- Nói vậy ngươi quên ta thật?
- Đương nhiên không quên, chỉ có điều…
- Có điều làm sao?
Triệu Phúc Kim trừng mắt với hắn.
- Chỉ có điều, ta sợ gặp lại Đế cơ, sẽ lại bị đổi tên.
Nàng buồn cười lắm mà vẫn phải nhịn, nhưng sắc mặt đã hòa hoãn hơn không ít, liếc hắn một cái, nhẹ nhàng nói:
- Đổi tên thì không cần. Ta tới đây là muốn nói cho ngươi lần này ta đặt cược vào ngươi năm trăm lượng bạc ròng, đây là tiền tiêu cả một năm của ta đấy. Ngươi đừng có để cho ta thua!
Lý Diên Khánh cười hỏi:
- Làm sao Đế cơ biết ta cũng tham gia đại thi đấu cung mã?
- Cái này ngươi đừng có quan tâm, ta tự có cách!
Lúc này, đột nhiên Hoàng tử theiéu niên sau lưng nàng đỏ bừng mặt lên chỉ chỉ:
- A tỷ ta…
- Đệ gấp cái gì. Ta sẽ giới thiệu cho đệ.
Triệu Phúc Kim quay đầu trừng mắt với nó, lại quay sang Lý Diên Khánh giới thiệu:
- Đây là huynh đệ của ta, Quảng Bình Quận vương Triệu Cấu. Nó rất sùng bái tiễn thuật của ngươi, nhất định đòi đi theo ta gặp ngươi.