Chương 240: Đại hội cung ngựa (mười bảy).
Chương 240: Đại hội cung ngựa (mười bảy).Chương 240: Đại hội cung ngựa (mười bảy).
Trời còn chưa sáng, dân chúng Biện Kinh liền lục tục tuôn tới đại doanh hướng bắc, tất cả mọi người muốn chiếm vị trí tốt một chút. Dựa theo quy tắc, tiễn võ sĩ của hai nước Liêu quốc và Tây Hạ hôm nay chỉ tiến hành bắn tên mang tính chất biểu diễn, họ không tham dự trận đấu thập cường do triều Tống tự mình cử hành.
Trong đại trướng, mười tên tiễn võ sĩ tập trung một chỗ. Xu Mật Sứ Đồng Quán đang lâm thời triệu tập họ tuyên bố mấy chuyện lớn.
- Hôm nay có ba chuyện quan trọng muốn nói cho các ngươi. Chuyện thứ nhất, Thiên tử sẽ đích thân tới đấu trường, quan sát trận đấu ngày hôm nay, hy vọng mọi người phấn chấn tinh thần, đưa ra trạng thái tốt nhất, phát huy tiễn kỹ tốt nhất của mình.
Ngừng một chút, Đồng Quán quan sát vẻ mặt mọi người, thấy mắt mọi người đều lộ vẻ kích động, lão hài lòng gật đầu, rồi nói tiếp:
- Chuyện thứ hai chỉ sợ sẽ khiến một bộ phận võ sĩ thất vọng, đây cũng là do Thiên tử yêu cầu, mọi người chỉ có thể sửa chữa quy tắc, trận đấu tranh thập cường sẽ lập một tỉ số mới, nói cách khác, thành tích của trận chung kết không đưa vào trong trận tranh bá, ta rất xin lỗi!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tin tức này quả thực khiến phần lớn người vừa mừng vừa sợ. Sợ rằng ngoại trừ Lý Diên Khánh, trong lòng mỗi người đều thầm vui vẻ. Điều này có nghĩa họ đều có hi vọng tranh đoạt ngôi đầu, dù sao Lý Diên Khánh dùng tám mươi điểm ngày hôm qua đè ép trên đầu mọi người.
Đồng Quán đồng tình nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh, thấy mặt hắn không biểu tình, liền cất cao giọng tiếp tục nói:
- Tiếp theo lại tuyên bố chuyện thứ ba, liên quan tới phần thưởng đại hội cung ngựa lần này!
Trong đại trướng lập tức yên lặng, mỗi người đều ngừng thở. Đây cũng là chuyện họ cực kỳ quan tâm, mỗi người đều hi vọng có thể thăng quan phát tài. Ngay cả Dương Tái Hưng cũng hi vọng mình có thêm chút vốn liếng, tương lai sau khi tiến vào quân Chủng gia, không cần làm từ tiểu binh, ít nhất có thể làm từ Đô Đầu.
Chẳng qua Lý Diên Khánh lại hơi mê mang. Hắn tham gia đại hội cung ngựa chỉ vì thỏa mãn nguyện vọng của sư phụ. Hắn chỉ là học sinh Thái Học, tạm thời không hề liên quan với quân đội. Chính vì không có kỳ vọng, cho nên trong lòng hắn bình thản như nước, nếu không phải theo lễ pháp, thậm chí hắn muốn rời đi.
- Đại hội cung ngựa lần này có hai phần thưởng, một phần thưởng là do nơi các ngươi tới ban thưởng. Dựa theo kinh nghiệm khóa trước, hẳn là đều có. Võ sĩ đến từ Cấm Quân sẽ nhận được phần thưởng từ Cấm Quân. Võ sĩ đến từ Thái Học, Thái Học cũng sẽ có phần thưởng. Mỗi phần thưởng này đều không giống nhau, cũng không liên quan gì tới chúng ta, ta chỉ nói phần thưởng do triều đình ban tặng. Lần tranh tài trước, võ sĩ tiến vào mười hạng đầu, triều đình đều ban thưởng thăng quan một cấp. Lần này cũng giống như vậy, nếu như tiến vào tốp ba, triều đình sẽ ban thưởng thăng quan hai cấp, sắc lệnh Thiên tử đã ký tên, nơi này, ta muốn chúc mừng các vị trước.
Trong đại trướng lập tức có tiếng bàn luận xôn xao. Đồng Quán cười nói:
- Mọi người đi chuẩn bị đi! Chờ sau khi Thánh thượng đến, trận đấu chính thức bắt đầu.
Mọi người quay người rời trướng. Đồng Quán hô:
- Lý Diên Khánh lưu lại một chút, ta có lời muốn nói với ngươi.
Rất nhiều người đều quăng cho Lý Diên Khánh ánh mắt đồng tình, hắn chỉ là học sinh Thái Học, chẳng lẽ hắn còn có thể thăng quan hay sao?
Một lát, mọi người rời đi hết, trong đại trướng chỉ còn lại hai người Đồng Quán và Lý Diên Khánh. Đồng Quán áy náy nói:
- Thành tích ngày hôm qua không thể đưa vào ngày hôm nay, chỉ sợ là tổn thất lớn nhất của ngươi, ta rất xin lỗi!
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Thái Úy không cần như vậy, ta cũng không để ý!
- Đúng vậy! Ngươi tiễn thuật cao minh, hôm nay cũng sẽ không kém đi nơi nào, chỉ là triều đình ban thưởng, làm học sinh Thái Học, phê chuẩn đặc thù phía Thái Học thăng cấp đến Quốc Tử Giám hơi khó khăn, có Thái Tướng Quốc chặn ngang ở giữa, chỉ sợ sẽ không quá thuận lợi, ngươi hiểu ý ta chứ?
- Thăng cấp đơn giản là học sinh trung đẳng thượng xá, học sinh cũng không để ý.
- Tuy nói như vậy, nhưng vẫn không công bằng với ngươi.
Đồng Quán trầm ngâm một chút nói:
- Như vậy đi! Nếu như lần này ngươi không nhận được phần thưởng, ta chỉ nói là nếu như, vậy coi như ta nợ ngươi, chờ sau khi ngươi nhập sĩ, ta chắc chắn sẽ đền bù cho ngươi. Đồng Quán ta nói là làm, sẽ không thất hứa.
Lý Diên Khánh không thể không bội phục gừng già Đồng Quán. Trong dăm ba câu, vốn là triều đình ban thưởng cho mình, liền biến thành phần thưởng của Đồng Quán lão. Thứ hắn vốn nên có được, cũng đổi thành ân tình của Đồng Quán lão.
Chẳng qua Lý Diên Khánh thực sự không hứng thú với loại ban thưởng thăng quan này. Nhiều khi, nhất là những năm cuối Bắc Tống, thăng quan chưa chắc là may mắn, trái lại sẽ là một cái bẫy. Hắn vẫn phải đi con đường của mình, không muốn hãm quá sâu cùng Đồng Quán. Trong lịch sử, dù là tâm phúc của Thái Kinh hay Đồng Quán, đều không có kết quả tốt đẹp gì, hắn phải kiềm chế một chút mới được.
Đồng Quán thấy Lý Diên Khánh không lên tiếng, liền không nhắc tới chuyện này, lại nhàn nhạt hỏi:
- Diên Khánh, ngươi là học sinh Thái Học, cảm xúc hẳn là sâu hơn ta một chút. Ngươi cảm thấy quan hệ giữa quân đội và Thái Học sẽ có liên quan gì nào không?
Lý Diên Khánh lập tức ý thức được, đây là Đồng Quán muốn vươn tay vào Thái Học, chỉ là lão dường như còn chưa nghĩ được nên làm gì?
Lý Diên Khánh đương nhiên biết nên làm gì. Hắn cười nói:
- Thái Úy còn nhớ sĩ tử quân huyện Thang Âm không? Mặc dù nói cách làm của Tưởng Tri Huyện hơi hoang đường, nhưng tất cả mọi người thừa nhận một điểm, sau khi huấn luyện quân sự một tháng, quan niệm kỷ luật và quan niệm tập thể của mọi người đều tăng cường rõ ràng. Quan trọng hơn là thân thể nhận được rèn luyện, một người yếu đuối nhiều bệnh, nhưng huấn luyện quân sự một tháng, thân thể trở nên tráng kiện rõ ràng. Biện pháp này cũng có thể dùng trong Thái Học, gọi là huấn luyện quân sự, mỗi học sinh Thái Học nhất định phải huấn luyện quân sự một năm, có lợi rất lớn cho thân thể họ, tương lai mang binh đánh giặc cũng không trở thành cái gì cũng không hiểu!
Đồng Quán nghe xong mắt càng sáng lên, lão hận không thể ôm lấy Lý Diên Khánh hôn hai cái, quả thực khiến lòng lão vui như nở hoa. Huấn luyện quân sự, đây là cái cớ tốt thế nào. Đồng Quán bắt đầu tưởng tượng kéo đám học sinh Thái Học tới quân doanh huấn luyện một năm, trong lúc đó thi ơn huệ nhỏ, sao phải sợ họ không hiệu trung với lão?
Lý Diên Khánh thấy Đồng Quán hơi thất thố, liền khom người nói:
- Nếu như Thái Úy không có chuyện gì, học sinh đi trước chuẩn bị.
- À! Đi thôi!
Lý Diên Khánh thi lễ liền quay người rời khỏi đại trướng. Đồng Quán một mình lưu lại trong trướng tiếp tục suy nghĩ.
Lý Diên Khánh trở về đại trướng chuẩn bị, đầu tiên hắn cần thay đổi khôi giáp, thấy Dương Tái Hưng đã thay xong khôi giáp trong đại trướng, cũng chưa đi, hiển nhiên là đang chờ hắn.
Binh lính hầu hạ hắn vội vàng tiến đến khoác khôi giáp cho hắn. Dương Tái Hưng đi tới nói:
- Ta nghe nói đêm qua võ sĩ Tây Hạ đánh nhau với một đám nha nội ở Phàn Lâu, sao lại trùng hợp như vậy?
Lý Diên Khánh thoáng nhìn qua binh sĩ, lại nháy mắt với Dương Tái Hưng, cười nói:
- Võ sĩ Tây Hạ rất thích ẩu đả, nơi nào cũng sẽ đánh nhau với người ta. Ta lại cảm thấy rất bình thường, cũng có khả năng họ b ị người khác châm ngòi nổ.
Thực tế Lý Diên Khánh đang ám chỉ Dương Tái Hưng, là hắn châm ngòi võ sĩ Tây Hạ. Dương Tái Hưng lập tức hiểu được, hóa ra tối qua Lý Diên Khánh trở về quả nhiên là vì chuyện này.
Gã cũng không nhịn được cười nói:
- Nếu thực như vậy, đoán chừng hôm nay họ cũng không lật nổi cơn sóng gì.
- Phần lớn võ sĩ Tây Hạ đều không lật nổi sóng, nhưng có một người ngoại lệ.
- Ngươi nói là Tát Kim?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Hôm qua mặc dù hắn thua dưới tay ta, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không chịu phục. Nếu như là ta, ta cũng không phục, bản thân đoạn nghe trống đã có lỗ thủng, dễ dàng bị lợi dụng sơ hở. Lỡ như tay trống này tương đối ái quốc, lúc ta bắn tên thả chậm tiếng trống một chút thì sao?
Dương Tái Hưng gật đầu:
- Có lẽ ngươi nói đúng, hắn quả thực không phục, nhưng hắn có thể làm gì?
- Ta cũng không biết, tóm lại hôm nay phải lưu thủ mới được.
Sắc trời sáng rõ, chung quanh diễn binh tràng đã người đông nghìn nghịt, gần tám vạn dân chúng và binh sĩ Biện Kinh chen chúc ba mặt đông tây nam, năm ngàn tên lính phụ trách duy trì trật tự.
Đêm qua khán đài phía bắc đã dựng lại lần nữa, thêm mấy chục chỗ ngồi cao ở giữa, đó là chỗ ngồi giành cho Thiên tử và đám đế cơ vương tử, chung quanh là văn võ bá quan. Thiên tử đã đến, rất nhiều quan viên triều đình đương nhiên cũng sẽ đến.
Quan giám khảo và các tướng lãnh cao cấp cũng không có chỗ ngồi, đều an bài dưới đài, miễn cưỡng an bài cho họ một số ghế đẩu thấp bé.
Mặt trời ngày càng cao, nhưng trận đấu chậm chạp chưa bắt đầu. Tiếng nghị luận của dân chúng chung quanh càng lúc càng lớn, dường như muốn nổ tung.
Đúng lúc này, từng đội binh sĩ Ngự Lâm Quân xuất hiện, từng đội từng đội tinh kỳ và ô dù xuất hiện trên khán đài phía bắc. Chung quanh dần yên tĩnh lại, dân chúng và binh sĩ đều ý thức được, hóa ra Thiên tử cũng tới xem tranh tài.
Lúc này, một chiếc hoàng la tán cực lớn xuất hiện trên khán đài, mười mấy cung nữ vây quanh một nam tử trung niên, chính là Thiên tử Đại Tống Triệu Cát. Y mặc thường phục màu vàng bình thường, đầu đội mũ sa, mặt mũi tươi cười. Hơn mười thiếu niên nam nữ đi theo phía sau y, mỗi người tinh thần phấn chấn, quần áo xinh đẹp, chính là đám con cái của y, phía sau là rất nhiều quan viên văn võ.
Đồng Quán vội vàng tiến lên khom mình hành lễ:
- Vi thần hoan nghênh bệ hạ đến!
Mặc dù tối qua xảy ra chuyện Phàn Lâu, nhưng không ảnh hưởng tới tâm tình của Triệu cát lúc này, y ngồi xuống long ỷ chính giữa, nhìn người đông nghìn nghịt chung quanh, tràn ngập phấn khởi nói:
- Cùng vui với dân chúng mà! Đã rất lâu rồi trẫm không tham gia loại hoạt động này.
- Các võ sĩ đều nghe nói bệ hạ đến, đều mài quyền chưởng, muốn bày ra tuyệt kỹ vì bệ hạ!
Triệu Cát mỉm cười:
- Thời gian không còn sớm, hãy bắt đầu đi!