Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 347 - Chương 243: Thi Đấu Cung Mã (Hai Mươi)

Chương 243: Thi đấu cung mã (hai mươi) Chương 243: Thi đấu cung mã (hai mươi)Chương 243: Thi đấu cung mã (hai mươi)

Trước Lý Diên Khánh đã có sáu người thi, trong đó, cao nhất vẫn là Hoa Vinh. Gã bắn trúng hai mươi lăm con diều, trúng đầu hai mươi con, trúng cổ ba con, bụng hai con, cộng thêm mười điểm khai cung, tổng điểm được bốn trăm bảy mươi lăm, nhưng tính toán thời gian không chính xác nên khi tiếng trống cuối cùng vang lên gã vẫn còn cách điểm xuất phát hai bước, nên bị trừ hai mươi điểm. Tổng điểm cuối cùng của Hoa Vinh là bốn trăm năm mươi lăm điểm, cao hơn Trương Thanh năm mươi điểm.

Lúc này, tất cả mọi người mới ý thức được khống chế thời gian mới là điểm khó nhất của cuộc thi, vừa phải tập trung bắn tên, vừa phải luôn để ý đếm tiếng trống, độ khó không phải bình thường. Trong số những người đã thi, Quan Thắng khống chế tóta nhất, chỉ thiếu chút nữa là đến vạch xuất phát, trừ mười điểm. Nếu không tính Dương Tái Hưng thì người khống chế kém nhất là Chu Dân, bị trừ những sáu mươi điểm.

Lý Diên Khánh chấp cung đứng ở điểm xuất phát, gió nhẹ phất qua khuôn mặt và nón trụ của hắn. Hắn híp hai mắt nhìn lên trời, cố gắng để cho hai mắt làm quen với ánh sáng chói chang. Bọn họ xuất phát từ hướng tây, chạy sang hương đông, không thể tránh khỏi ánh nắng chiếu thẳng vào mắt, cũng may giờ đã là cuối thu, nắng ấm nhưng không quá chói chang.

Bốn phía trên đài xôn xao. Phần lớn mọi người đã nhận ra Lý Diên Khánh, gần như tất cả mọi người đều đứng dậy, nín thở, chăm chú nhìn hắn thi.

Trên khán đài chủ, Đồng Quán nói khẽ với Triệu Cát:

- Bệ hạ bên dưới là Lý Diên Khánh!

Triệu Cát gật gật đầu. Lão đã nghe danh Lý Diên Khánh từ lâu, cũng rất tò mò về người học sinh Thái Học này. Đồng Quán quay sang cười nói với một đám Hoàng tử Đế cơ:

- Các vị Điện hạ, người tiếp theo ra sân là người đứng đầu vòng bán kết và chung kết, tên Lý Diên KHánh. Mọi người có thể xem tiễn thuật của hắn!

Hơn mười Hoàng tử Đế cơ lập tức xôn xao bàn tán. Triệu Cấu kích động, khẽ nói với Triệu Kim Phúc:

- A tỷ, hắn ra sân rồi!

Triệu Kim Phúc cong miệng:

- Ô, ra sân thi ra sân, có cần phải kích động thế không?

Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn chăm chú nhìn viên tướng trẻ tuổi dưới sân không chớp mắt. Cờ hồng trên đài cao vung lên, tiếng chuông xuất phát gõ vang.

Lý Diên Khánh phóng ngựa vọt ra. Hắn chỉ chạy được ba bước, tiếng trống đầu tiên đã vang lên.

Cùng với tiếng trống, con diều đầu tiên cũng được bắn lên trời. Lần này Lý Diên Khánh cực kỳ quyết đoán, diều vừa lộ đầu, hắn đã bắn ra một mũi tên, vừa nhanh vừa độc, trúng đầu diều. Lực bắn không quá lớn, chỉ kéo con diều bay xa bảy tám trượng là rơi xuống. Bốn phía nổ tung tiếng hoan hô, hơn một ngàn học sinh Thái Học bên cạnh khán đài lại càng kích động vạn lần, quơ cờ xí và hoành phi, hò hét trợ uy cho Lý Diên Khánh.

Lúc này, con diều thứ hai thứ ba gần như bay lên cùng một lúc. Lý Diên Khánh dùng hai chân khống chế ngựa, liên tục rút ra ba mũi tên bắn như liên châu. Ba con diều cùng trúng tên rơi xuống, đều là trúng đầu.

Tiếng hoan hô bốn phía lại càng lớn hơn. Nhưng đối với Lý Diên Khánh, việc quan trọng nhất của hắn là đếm tiếng trống. Vừa lúc hắn bắn xuống con diều thứ tư là tiếng trống thứ bảy vang lên. Hắn giương cung lắp tên, bắn nhắm con diều thứ năm.

Trên đài, Đồng Quán cười nói với Triệu Cát:

- Bệ hạ, kẻ này bắn tên như nước chảy mây trôi, nhanh mà không loạn, thoải mái tự nhiên. Nếu tiểu khả đoán không lầm, nhất định tương lai kẻ này sẽ làm nên đại sự cho Bệ hạ.

Bên kia, Thái Kinh bất mãn, nhưng lại không dám nhiều lời, đành mặt mũi đen thui chăm chú nhìn xuống sân. Triệu Cát vẫn chỉ vuốt râu không nói, không ai biết lão đang nghĩ gì.

Đằng sau, Triệu Phúc Kim đã hoàn toàn quên đi ngạo khí cần thể hiện, cực kỳ tập trung quan sát màn thi đấu. Lý Diên Khánh bắn trúng một con diều, nàng cũng vỗ tay hoan hô như mọi người, Lý Diên Khánh liên tiếp bắn trúng năm con diều, nàng kích động đến nhảy dựng lên.

Ngay cả Triệu Cấu bên cạnh cũng nhìn nàng kỳ quái, không nhịn được kéo tay áo nàng khẽ gọi:

- A tỷ!

Ý thức được mình thất thố, hái má Triệu Phúc Kim đỏ hồng lên, ngồi xuống nói:

- Hắn thắng hay thua liên quan đến năm trăm lượng bạc ròng ta đặt cược, đương nhiên ta phải cực kỳ quan tâm!

Triệu Cát nghe được, quay lại nhìn nữ nhi, cười hỏi:

- Tứ Nương đã đặt cược vào hắn năm trăm lượng bạc ròng sao?

Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Phúc Kim lại càng đỏ hơn, vội đáp:

- Nữ nhi nghe tam ca tán dương tiễn thuật của hắn xuất chúng, nhất định có thể đứng hạng nhất. Con liền cho nội thị tới sòng bạc đặt cược.

Hôm nay Triệu Giai không tới, y không biết mình đã trở thành khiên chắn của tiểu muội.

Triệu Cát cực kỳ sủng ái nữ nhi bảo bối này, cười cươi:

- Biết vậy Phụ hoàng cũng cho người đặt cược!

Triệu Phúc Kim lập tức cười duyên dáng:

- Nếu nữ nhi thắng tiền, nhất định sẽ mua tặng PHụ hoàng một thọ lễ chơi thật vui.

- Ha ha, trẫm sẽ chờ lễ vật của con!

Trên san, Lý Diên Khánh đã quay đầu ngựa, cung tiễn cũng đổi sang tay trái, bả vai hất lên nhẹ nhàng, đẩy ống tên sang bên phải. Lúc này hắn bắn lại càng thuận tay, phát huy nghệ thuật cung đồng tên sắt tới vô cung tinh tế.

Lại có thêm hai con diều bay lên trời. Lý Diên Khánh rút hai mũi tên cùng bắn ra, hai con diều đồng thời bị bắn trúng đầu rơi xuống. Một màn nhị long xuất thủy cực kỳ đặc sắc khiến cho mấy vạn dân chúng vây xem tứ phía lại nhảy lên hoan hô, Hoa Vinh cũng phải kinh hãi thán phục. Mặc dù y cũng có thể bắn ra được nhị long xuất thủy nhưng tuyệt đói không thể bắn chuẩn cả hai mũi tên, khả năng khống chế tên của Lý Diên Khánh khiến cho y cũng mặc cảm.

Tát Kim trên khán đài chậm rãi nắm chặt cung tên, trong lòng tràn đầy khát vọng chiến thắng Lý Diên Khánh.

Lại một tiếng trống nữa, Lý Diên Khánh áng chừng là tiếng trống thứ năm mươi bảy, đã bắn ra hai mươi tám con diều, còn hai con diều nữa chưa bay ra, mà hắn chỉ còn cách điểm xuất phát vài chục bước.

Hắn đưa tay rút hai mũi tên cuối cùng, vậy mà chỉ sờ thấy một, sững sờ, sao lại thiếu mất một mũi tên?

Nhưng thời gian không cho hắn suy nghĩ thêm, tiếng trống thứ năm mươi tám vang lên, hắn phóng ngựa chạy vội tới điểm cuối cùng. Hắn chỉ còn một cơ hội cuối, liệu có thể nắm lấy vào thời khắc mấu chốt không.

Lúc này, hai con diều cuối cùng cùng bay lên, ngay trong tích tắc hai con diều chập làm một, hắn bắn ra mũi tên cuối cung. Phập! Một mũi tên bắn trúng hai con chim, cả hai con diều đều bị trúng đàu, rơi xuống đất. Tiếng hoan hô tứ phía át cả tiếng trống, đây là một mũi ten đặc sắc nhất, khiến người ta phải than thở.

Chợt tiếng trống dừng lại, Lý Diên Khánh quay đầu ngựa sang phía đông, giơ cao hai tay. Hắn đã về tới vạch xuất phát.

Trong tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, thành tích cuối cùng của Lý Diên Khánh được công bố. Hắn bắn trúng hai mươi tám con diều, trong đó, hai mươi lăm con trúng đầu, một con trúng cổ, hai con trúng bụng, lại thêm mười điểm khai cung, cuối cùng hắn có năm tẳm bốn mưoi lăm điểm, tuyệt đối đứng hạng nhất.

Tuy ba người đằng sau còn chưa thi đấu, nhưng mọi người đều biết không thể có ngươi mạnh hơn.

Ngay cả Triệu Cát cũng vỗ tay nhè nhẹ thở dài:

- Không ngờ cuối cùng lại là học sinh Thái Học đoạt quán quân!

Đồng Quán thấy Thái Kinh không ở đây, vội vàng nắm lấy cơ hội nói với Triệu Cát:

- Bên hạ, Thái Học vốn là nơi tinh hoa Đại Tống tụ hội, mười năm song lạnh, học tập vất vả, rất nhiều sĩ tử trở nên yếu ớt, tương lai không gánh nổi áp lực chính vụ. Vi thần cân nhắc có nên bắt đầu từ lứa học sinh nhập học năm sau, Thái Học sẽ phải đến quân doanh, chịu huấn luyện theo phương thức quân đội một năm không. Như vậy, không chỉ khiến cho bọn họ khỏe mạnh hơn, đồng thời cũng huấn luyên được kỷ luật, bồi dưỡng kiến thức quân sự cho bọn họ. Hiểu rõ binh sĩ và quân đội, tương lai có mang binh đi đánh giặc cũng là một nho soái, không biết Bệ hạ thấy thế nào?

Đương nhiên Triệu Cát hiểu ý định thực sự của Đồng Quán, nói thi êm tai dễ nghe, nhưng trên thực tế là muốn nhúng tay vào Thái Học.

Nhưng Triệu Cát cũng không phản cảm. Khích đựo các đại thần đấu tranh lẫn nhau chính là thuật thống ngự truyền thống của Đế Vương. Sau khi Thái Du chết, lão không tìm được Tướng quốc thích hợp, thấy quyền thế của Thái Kinh ngày càng bành tướng, chỉ dựa vào một Lương Sư Thành không thể chống, thực sự lão con cần một tâm phúc khác có thể áp chế quyền thế của Thái Kinh.

Đồng Quán muốn nhúng tay vào Thái Học không nghi ngờ gì chính là một cửa đột phá không tệ để Đồng Quán kiềm chế Thái Kinh. Triệu Cát cười cười:

- Đề nghị này không tệ. Ái khanh viết tấu chương chính thức dâng lên đi, để trẫm cân nhắc thật kỹ!

Quan gia nói nghĩ một chút, trên cơ bản là cuẩn, chỉ là sẽ không nói đồng ý trực tiếp như vậy mà cần uyển chuyển một chút.

Đồng Quán mừng lớn:

- Cảm tạ Bệ hạ hiểu cho!

Quả thực Triệu Cát khá vui vẻ, cười nói với Đồng Quán:

- Đi nói với người Tây Hạ, chuyện luận võ, trẫm chuẩn!

Quyết định này lại khiến cho Đồng Quán cảm thấy rất áp lực. Mặc dù lão biết Quan gia chỉ muốn giáo huấn người Tây Hạ cuồng vọng một chút, nhưng chuyện luận võ thế này không có gì là chắc chắn tuyệt đối. Nhỡ Lý Diên Khánh không đủ kinh nghiệm mà thất thủ hì phải làm sao

Nhưng Thánh ý không thể trái, y liền đứng dậy đi vè phía người Tây Hạ.

Trong lều lớn, mọi người nhao nhao vây quanh Lý Diên Khánh chúc mừng. Hoa Vinh hỏi:

- Vì sao hiền đệ chỉ có hai mươi chín mũi tên?

Nghe vậy Lý Diên Khánh mới suy tính đến nguyên nhân. Khi cản hoạn cho Dương Tái Hưng, hắn đã bắn ra một mũi tên. Khi ấy hắn đang mải lo lắng cho bệnh tình của Dương Tái Hưng, không hỏi bù tên cho mình.

- Trước đố ta đã dùng một mũi tên, sau này quên mất.

Mọi người nhớ ra, Hà Quán cười nói:

- Nhưng cũng may mắn nhờ thiếu một mũi tên chúng ta mới được xem tuyệt kỹ một tên bắn hai con chim của Diên Khiến.

Trương Thanh dựn ngón cái khen:

- Cơ hội này chỉ thoáng qua một lát, muốn bắt được nói nhất định phải phán đoán được tình hình. Đây mới thực sự là cao thủ!

Lý Dien Khánh cười nói:

- Thật ra tất cả mọi người đều có thể làm được, ta lại gặp phải, tình thế bức bách mà thoi.

Đồng Quán bước nhanh vào lều lớn. Cả đám người nhao nhao thi lễ, Đồng Quán khoát tay áo nói với Lý Diên Khánh.

- Ngươi chuẩn bị một chút đi, người Tây Hạ khiếu chién với chúng ta. Thiên tử đã đồng ý.

Mọi người ngẩn ra, nhưng trước đó Lý Diên Khánh đã nghĩ đến, bèn vội vàng hỏi:

- Không biết bọn họ định khiêu chiến thế nào?

Đồng Quán thở dài:

- Theo như quy định của người Tây Hạ, mỗi bên bắn ra ba mũi tên sinh tử là do tời định!

Lý Diên Khánh im lặng, trong đại trướng thì như ong vỡ tổ. Tất cả mọi người đều phẫn hận:

- Nơi này là Đại Tống, sao có thể làm theo quy củ của người Tây Hạ? Cho dù có khiêu chiến cũng phải theo quy củ của Đại Tống.

Đồng Quán cao giọng nói với mọi người:

- Trong nghị hòa KHánh Lịch, hai bên đã từng so kiếm ở Tây Hạ. Khi ấy, là theo quy củ của Đại Tống, cho dù là bọn họ có đưa ra nguyên tắc ngang ngược la Thiên tử cũng đống ý.

Trong lều lớn an tĩnh lại. Thiên tử đã đồng ý, mấy người kia còn có thể nói. Tất cả mọi người đều nhìn hắn. Hắn trầm mặc một lát rồi nói:

- Ta có thể so tiễn thuật với ngừoi Tây Hạ, nhưng ta cần phải đổi cây cung mới, xin chờ một lát.

- Cung của ngươi ở đâu?

- ở bên ngoài, bằng hữu ta cầm giúp.

Đồng Quán gật gật đầu:

- Ngươi không cần đi, để ta đi lấy cho ngươi.

Dương Tái Hưng đứng lên hỏi:

- Tôi biết bọn họ ở đâu. Để tôi đi!

Gã bước nhanh ra ngoài, Đồng Quán vội lệnh cho hai binh sĩ đuổi theo. Không bao lâu sau, binh sĩ dẫn lý Diên Khánh cầm theo bao tên được binh sĩ thân thiết lại đến.

Lý Diên Khánh nhận lấy bộ cung nặng nề, cười lạnh một tiếng. Quả nhiên Tát Kim này không hết hy vọng, vậy đừng trách hắn ra tay không lưu tình.

Bình Luận (0)
Comment