Chương 244: Thi đấu cung mã (hai mươi mốt)
Chương 244: Thi đấu cung mã (hai mươi mốt)Chương 244: Thi đấu cung mã (hai mươi mốt)
Người cuối cung ra sân là Hà Quán. Gã cũng thể hiện rất xuất sắc, được bốn trăm năm mươi điểm, đứng hạng ba, chỉ kém Hoa Vinh năm điểm.
Kết quả thi đấu cuối cùng được công bố. Lý Diên Khánh với năm trăm bốn mươi lăm điểm, tuyệt đối đứng hạng nhất. Hoa Vinh bốn trăm năm mươi lăm điểm hạng thứ hai. Hà Quán bốn trăm năm mươi điểm, đứng hạng thứ ba.
Cuộc thi đấu cung mã này đã hoàn toàn vượt quá dự kiến của mọi người Biện Kinh, không chỉ dự đoán hạng nhất không giống, mà ba hạng đầu cũng ngoài dự đoán rất xa, có nghĩa phần lớn người đặt cược đều thua.
Nhưng đây chỉ là một hình thức giải trí, chưa có ai lấy hết tính mạng thân gia đem đi đặt cược cả, ngoại trừ mấy nhà cái, vì dự đoán sai lầm nghiêm trọng nên danh dự bị ho tổn, thì không có ảnh hưởng gì quá lớn.
Khi thành tích được công bố, mấy vạn dân chúng xem chiến biết cuộc thi đã chấm dứt, bắt đầu lục tục rời sân về thành. Lúc này, lại một tin tức quan trọng được truyền ra, tiếp theo sẽ còn một trận đấu nữa, do đệ nhất tiễn thủ Tây Hạ khiêu chiến nhà vô địch cuộc thi hôm nay.
Tin tức này kích động ngàn cơn sóng, dân chúng rời sân lại nhao nhao chạy lại, mấy vạn người xem lại tập trung bốn phía đấu trường. Bọn họ lại càng thêm hứng thú, chờ mong trận tranh tài tiếp theo. Tính chất trận đấu đã hoàn toàn thay đổi, từ mười người thi đấu trở thành hai quốc gia khiêu chiến thi đấu, trở thành một loại cạnh tranh vinh dự giữa hai nước.
Trên khán đài, Đồng Quán đại biểu Đại Tống cùng sứ thần Tây Hạ Tiêu Ngạn Kiên rút thăm, quyết định ai thi trước ai thi sau. Vì khiêu chiến cung mã của người Tây Hạ cực kỳ tàn khốc, thường xảy ra thương vong, cho nên thứ tự trước sau cực kỳ quan trọng. Người chiếm trước tiên cơ thường có thể bắn đối phương bị thương trước, cũng có thể đánh bại dối phương.
Lúc này, một viên hoạn quan bước nhanh tới, thầm thì vào tai Đồng Quán vài câu. Đồng Quán ngạc nhiên mất nửa ngày mới bất đắc dĩ nói với Tiêu NGạn Kiên:
- Không cần rút nữa, Thiên tử nói phải hiếu khách, các ngươi bắn trước đi!
Tiêu Ngạn Kiên ngửa đầu cười ha hả:
- Vậy chúng ta là khách cứ theo chủ!
Trên sân thi đấu, Lý Diên Khánh lập tức bước ra ngoài tẳm bước, tay cầm đoản kiếm. Tiễn quyết là phương thức quyết đấu truyền thống của người Tây Hạ, vì tình, vì địch, hoặc vì tranh chấp tiền tài, song phương sẽ lần lượt bắn đối phương ba mũi tên, sống chết nhờ trời. Nếu như ba mũi tên không làm nhau bị thương thì hai bên xóa bỏ thù hận, không được đi tìm đối phương gây chuyện nữa.
Thời tiền Tần tiễn quyết cũng thường xuất hiện ở Trung Nguyên, nhưng từ sau khi quyết đấu bằng kiếm được lưu hành vào thời Hán, quyết đấu bằng cung tiễn cũng bớt xuất hiện, nhưng vẫn tồn tại trong phạm vi nhỏ. Cung tiễn là một thứ binh khí sát thương tầm xa, dùng nó quyết đấu cũng có ưu thế nhất định, chí ít sẽ không xuất hiện tình trạng lưỡng bại câu thương.
Quy tắc tiễn quyết của người Tây Hạ không khác triều Tống mấy, song phương đều có thể dùng binh khí đón đỡ, nhưng không được phép dùng thuẫn. Binh khí bao gồm binh khí ngắn và binh khí dài, không hạn chế, ngoài ra, không cho bắn ngựa, tới một mức nào đó, ngựa cũng là khiên thịt. Cuối cùng là yêu cầu về khoảng cách, khi bắn tên, khoảng cách giữa hai bên không thể nhỏ hơn trăm bước.
Bốn phía sân thi đấu lặng ngắt như tờ, từ quan viên đến binh sĩ, thậm chí cả thường dân cũng cực kỳ căng thẳng lo lắng. Võ sĩ Tây Hạ lại được bắn trước, khiến cho trái tim của mỗi người đều treo ngược lên cổ họng, không biết Lý Diên Khánh có thể ngăn được ba mũi tên của đối phương không.
Lúc này, tiếng trống trầm thấp vang lên, tiễn quyết bắt đầu. Tát Kim cười dữ tợn, giục ngựa bước từng bước lại gần Lý Dien Khánh, chậm rãi rút ra một mũi tên dài, bắt vào trường cung.
Tát Kim dùng cung hai thạch, cực kỳ ít người Tây Hạ dùng loại cung này, lực tên cực mạnh khiến cho gã đánh đâu thắng đó khắp Tây Hạ. Chí ít gã đã tham gia hơn mười trận tiễn quyết, lần nào cũng kết thúc bằng cách bắn chết đối phương.
- Ngươi đang run sao? Ta cảm nhận được ngươi đang sợ hãi, muốn quỳ xuống cầu xin ta.
Gã còn chưa nói hết câu đã bắn ra một mũi tên nhắm thẳng vào cổ họng Lý Diên KHánh. Lý Diên Khánh cũng không bị ảnh hưởng bởi tiếng gào của gã, híp mắt theo dõi sát sao từng cử động của đối phương, khi đối phương bắn tên ra, đoản kiếm của hắn vẽ ra một đường vòng cung giữa không trung, chém chính xác vào mũi tên.
Choeng! Một kiếm bổ trúng mũi tên, đánh bay mũi tên đầu tiên của đối phương ra ngoài. Người xem xung quanh sửng sốt nửa ngày mới kịp phản ứng lại, tiếng vỗ tay và hoan hô nổ bùng như sấm.
Tát Kim phóng ngựa chạy nhanh, vặn người lại, bắn ra một tên nữa, từ một góc độ cực nhỏ bắn thẳng vào chân Lý Diên Khánh. Tên này cực kỳ âm hiểm, vô luận Lý Diên Khánh trốn thế nào cũng chỉ có hai lựa chọn, một là trúng đùi, hai là trúng chiến mã.
Tát Kim đánh cược Lý Diên Khánh sẽ không để cho ngựa yêu của mình bị thương, nhất định sẽ dùng kiếm chém vào mũi tên, nên ngay sau khi bắn ra mũi tên thứ hai gã bắn tiếp mũi tên thứ ba. Mũi tên này hơi cao hơn một chút, chỉ cần Lý Diên Khánh chém mũi tên thứ hai nhất định sẽ khó mà tránh thoát được mũi thứ ba. Đây là sát chiêu tuyệt mệnh của Tát Kim, trong mười trận tiễn quyết gã tham gia, có tới tám người chết vì chiêu này.
Tát Kim phán đoán không lầm, Lý Diên Khánh phát hiện ra góc độ mũi tên này cực kỳ xảo trá, cho dù mình tiến lên trước hay lùi lại cũng không thoát được, đùi tránh được, nhưng ngựa không tránh được.
Đương nhiên Lý Diên Khánh sẽ không để cho ngựa của mình bị thương. Hắn vừa muốn nghiêng người vung kiếm chém tên, tâm niệm khẽ động, lập tức ý thức được mũi tên này là một cái bẫy, bèn đổi ý. Cái ló khó cái khôn, hắn nhấc một chân đá vào mũi tên. Lực bay của mũi tên cực mạnh, bị mũi ủng đá trúng, đổi hướng bay lên sượt qua da đầu hắn, dọa cho hắn toát mồ hôi lạnh sống lưng.
Lúc này, mũi tên thứ ba đã bắn ra. Nếu vừa rồi hắn xoay người bổ tên thì nhất định mũi tên này sẽ trúng mặt hắn. Còn hiện giờ mũi tên đang nhắm thẳng vào ngực, hắn đã có chuản bị, không chút hoang mang vung kiếm bổ tới, choeng mọt tiếng, mũi tên bị chém làm hai, bay ra xa hơn một trượng.
Đã qua ba mũi tên, Lý Diên Khánh vẫn bình yên vô sự, cơn tức nghẹn trong lòng người xem bốn phía cũng được xả ra, nơi nơi rống to:
- Đến lượt chúng ta. Bắn chết gã!
Tát Kim thấy Lý Dien Khánh nhìn ra được mưu kế của mình vô cùng thất vọng, ném mạnh trường cung xuống đất, rút trường kiếm. Bọn họ đều có kinh nghiệm, đối phó với tên dày đặc, dùng binh khí dài tốt hơn, nhưng đơn đả đọc đấu thì dùng kiếm vẫn linh hoạt hơn một chút.
Lý Diên Khánh cười lạnh, rút cây cung đồng. Sau lưng hắn chỉ có ba mũi tên sắt. Đây cũng la cung đồng tên sắt mà hắn đã sử dụng trong vòng thi thứ nhất.
- Tên của ta nặng lắm, cẩn thận đấy!
- Bớt nhiều lời. Bắn thì bắn đi!
Lý Diên Khánh rút một mũi tên sắt, dựng cung lên dây, hai chân giục ngựa, chiến mã bắt đầu chậm rãi chạy. Khi đứng vuông góc với đối phương thành hình chữ “Đinh” thì hắn chớp lấy thời cơ, quả quyết bắn tên.
Sau một tiếng “Băng” vừa vang vừa lớn, mũi tên sắt bắn thẳng vào mặt Tát Kim như thiểm điện. Lý Diên Khánh lại lập tức lắp mũi tên thứ hai vào dây cung, kéo cung căng như trăng tròn, bắn tiếp. Ngay sau đó là mũi tên thứ ba. Ba mũi liên châu tiễn cùng bắn tới đối phương với lực bay cực kỳ mạnh.
Tát Kim có nằm mơ cũng không thể ngờ nổi tên của đối phương lại nhanh như vậy, chớp mắt đã đến trước mặt, dọa cho gã khẽ run lên, vung kiếm bổ tới. Choang một tiếng, mũi tên sắt và kiếm sắt va chạm vào nhau, mặc dù tên bị ngăn lại một cách miễn cưỡng, nhưng cánh tay gã bị chấn động run lên, bủn rủn, suýt rơi kiếm.
Không cho gã kịp thở một cái, mũi tên thứ hai đã lao tới trước mặt, với quỹ tích giống mũi tên đầu tiên như đúc, nhắm thẳng mặt gã. Gã không còn sức dùng kiếm chém tên nữa, cũng không kịp, đành theo bản năng ngả người ra đằng sau, một chiêu thiết bản kiều tránh được.
Nhưng mũi tên thứ ba lại tới trước mặt. Lý Diên Khánh đoán được Tát Kim không còn con đường nào khác ngoài nằm xuống tránh tên, nên mũi tên thứ ba hơi thấp xuống một chút, vẫn nhắm thẳng mặt gã.
Tát Kim không thể tránh, tuyệt vọng nhắm mắt, theo bản năng gã vòng hai tay ôm lấy đầu hét thảm.
Mũi tên trúng ngay cùi chỏ bên trái của gã, lực tên cực mạnh chấn vỡ khớp khuỷu tay, chỉ còn chút da thịt nối tay lủng lẳng. Tát Kim kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế, lập tức hôn mê bất tỉnh, ngã xuống khỏi ngựa.
Bốn phía xôn xao, tất cả mọi người đều bị ba mũi tên cường đại của Lý Diên Khánh dọa sợ ngây người. Bọn họ chỉ thấy hắn liên tục bắn ra ba mũi tên là có thể giết được đối phương, cuối cùng, kẻ địch ngã khỏi ngựa, không rõ sống chết. Ngay lập tức, tiếng hoan hô kích động òa tới từ bốn phương tám hướng, toàn bộ trường đấu đều sôi trào.
Hơn mười người lính tuần tra chạy vội tới, dùng cáng cứu thương khiêng Tát Kim xuống dưới, dắt chiến mã đi. Lý Diên Khánh cúi người nhặt ba mũi tên sắt của mình, giơ cao hai tay, tiếng gào kích động lại một lần nữa nhấn chìm cả trường đấu.
- Lý Thiếu quân!
Một viên quan chạy tới hô to:
- Bệ hạ triệu kiến!