Chương 248: Sư Sư mời khách (hạ).
Chương 248: Sư Sư mời khách (hạ).Chương 248: Sư Sư mời khách (hạ).
Chẳng mấy chốc, tiệc rượu gần tàn. Lý Diên Khánh uống chưa đủ, đứng dậy đi tới tiền viện giải quyết. Một thị nữ đưa hắn tới phòng khách quý thay quần áo. Rượu Thọ Mi thanh thuần mát lạnh, là loại rượu ngon nhất mà hắn đã từng uống, chỉ là ngấm khá mạnh, hắn đứng sững trước gương một lát, thị nữ đưa chậu nước tới, hắn rửa tay rửa mặt xong mới hơi chệch choạc quay lại.
Hắn men theo con đường mòn nhỏ, chợt hơi chóng mặt, vội bám lấy hòn núi giả. Thị nữ muốn dìu hắn, hắn khoát tay áo ra hiệu minh không sao. Lúc này, trong Lạc Nguyệt đình vọng ra tiếng nói khe khẽ.
- Chỉ sợ hắn không chịu tiếp nhận một phen khổ tâm của Sư Sư. Ta có thể nhìn ra được, hắn không thích nghe ta kể chuyện.
Đây là giọng của Chu Bang NGạn.
Ngay sau đó là tiếng thở dài của Sư Sư:
- Có lẽ ta quá lo lắng thôi. Nhưng ta thạt không hy vọng bi kịch Địch Thanh sẽ tái diễn ở hắn. Tương lai hắn là rường cột Đại Tống, bách quan triều đình lại không thể tha cho hắn. Ta thật sự rất lo lắng, không riêng vì hắn, mà còn là vì tương lai Đại Tống.
Sau nửa ngày, Chu Bang Ngạn gằn từng tiếng:
- Ta biết ngươi năm năm, còn chưa thấy ngươi quan tâm ai như vậy đâu.
Đột nhiên một dòng nước ấm len lỏi trong lòng Lý Diên Khánh. Hắn bình tĩnh lại, thong thả đi tiếp. Lý Sư Sư thấy hắn, giật nảy mình, vội vàng đón hỏi:
- Lý Thiếu quân, ngươi không sao chứ?
Hắn cười khổ:
- Hơi say rồi, uống hơi nhiều.
- Vậy ngươi ngồi tạm trong này một chút cho tỉnh.
Hắn thấy Chu Bang Ngạn đã quay lại, bèn đi vào trong đình ngồi xuống, dựa đầu vào cây cột.
- Sư Sư cô nương cũng đi xem thi đấu sao?
Hai má nàng nóng lên, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu:
- Từ khi bắt đầu vòng bán kết ta vẫn chiêm ngưỡng anh tư của Lý Thiếu quân!
- Thích không?
Mượn rượu làm loạn, hắn bất ngờ hỏi một câu rất đường đột.
Trong lòng lập tức hối hận, hắn vội giải thích:
- Ta không có ý đó. Cô nương đừng giận!
Hai má Lý Sư Sư đỏ bừng, nhưng nàng vẫn cắn môi đáp:
- Thiếu quân oai hùng anh phát, các thiếu nữ Biện Kinh đều ái mộ. Ta…. ta hô hơi to, ngươi không nghe thấy sao?
Hắn nhìn vào đôi mắt sâu hun hút mênh mang như thu thủy hàm yên, tim đập mạnh hơn, nhưng vẫn cố gắng nín xuống, gãi gãi đầu cười hỏi:
- Sư Sư xuất hiện ở đấu trường, chẳng lẽ không xảy ra rối loạn sao?
Nàng hé miệng cười:
- Ta ngồi trong xe ngựa, còn ở trên cao nữa, xem càng rõ.
Ngừng một lát, nàng lại nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi hôm nay đã khiến ngươi khó chịu.
- Không có gì, ta biết ngươi có ý tốt, nghĩ cho ta, trong lòng ta cảm kích còn không kịp, làm sao tức giận chứ?
Nàng khẽ giật mình, ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, mắt phượng sáng lên, lại chợt cúi đầu, lo âu:
- Ta nghe Chu ông nói, ngươi từ chối Quan gia nâng đỡ, đã khiến cho triều đình dậy sóng lớn. Thái Tướng công công khai mắng ngươi không biết điều, đám quan viên đều nói không ít lời khó nghe, cho rằng ngươi là kẻ dị loại trong số những người đọc sách. Lý Thiếu quân, ta thực lo lắng cho tương lai của ngươi. Ta sợ ngươi sẽ trở thành Địch Thanh thứ hai.
Lý Diên Khánh thật cảm động, trầm mặc một lát mới hỏi:
- Ngươi rất sùng bái Địch Thanh sao?
Nàng lặng lẽ gật đầu:
- Tằng tổ phụ của ta là người phủ Tây An, năm mười sáu tuổi bị người Tây Hạ cướp đến Vi Châu làm nô, chịu nỗi khổ nô dịch thảm hại. Về sau lại có tổ phụ và phụ thân ta, ba thế hệ đều làm nô muối ở Diêm Châu. Tới tận hai mươi năm trước, Lữ Tướng công suất quân chiếm Diêm Châu, phụ thân ta mới lại được tự do, quay về quê hương, gặp mẫu thân ta, ba năm sau thì có ta. Từ nhỏ phụ thân đã kể cho ta nghe về tao ngộ cực khổ của tổ tông, chỉ tiếc, không lâu sau phụ thân tái phát bệnh cũ mà qua đời, không lâu sau mẫu thân cũng qua đời do thương tâm quá độ. Ta bị cữu phụ bán cho nhạc phường, tới Kinh thành. Năm đó ta mười sáu tuổi, nhưng trong thân thể ta đã chảy dòng máu bất khuất của tổ tiên, chảy cửu hận với Thát tử Tây Hạ. Hôm qua khi ngươi chiến thắng tiễn thủ Tây Hạ, ta không nhịn được mà khóc lên.
Hai hàng nước mắt kích động chảy dài hai má nàng. Trong lòng Lý Diên Khánh dâng lên thương cảm vô hạn, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu dỗ dành:
- Gia viên của chúng ta đẹp thế này, há có thể dung dị tộc tùy ý chà đạp? Nếu có một ngày sơn hà vỡ vụn, Lý Diên Khánh ta cũng sẽ đứng ra suất quân chống lại Thát lỗ, thu lại gia viên của chúng ta. Ta thề với nàng.
Dứt lời, hắn khẽ hôn một cái lên vầng trán mịn màng của nàng, toàn thân Lý Sư Sư run lên. Bỗng nhớ ra điều gì đó, nàng cuống quít đẩy hắn ra, vụng trộm nhìn thoáng qua đình cách đó không xa phu thê Triệu Minh Thành đng khe khẽ nói đùa, Chu Bang Ngạn gục xuống bàn uống rượu, có vẻ say chết rồi, mấy thị nữ đều biết điều né tránh.
Nàng thoáng thở ra nhè nhẹ, hờn dỗi lườm hắn một cái, xấu hổ nhỏ giọng mắng:
- Cái đồ Đăng Đồ Tử !
Trái tim Lý Diên Khánh rung lên, hắn lấy hết dũng khí cầm tay nàng. Nàng khẽ giật tay lại một cái, nhưng không mạnh, cũng không từ chối, chỉ cúi đầu thấp thật thấp, khuôn mặt đỏ ửng.
- Nàng yên tâm, ta có mục tiêu của mình. Ta biết chắc chắn nước Kim sẽ xâm nhập phía nam, thiên hạ sẽ đại loạn. Ta đang chuẩn bị cho ngày này. Năm sau ta sẽ thi khoa cử, đi trên con đường tiền nhân chưa từng đi.
- Chỉ còn cách khoa thi hơn một năm, kịp sao?
- Ta đã xem qua bài thi kỳ trước. Ta tự tin.
- Chàng vẫn luôn tự tin.
Nàng ngượng ngùng lườm hắn một cái, nhè nhẹ đu đưa, ngọt ngào nói:
- Chàng phải dốc tâm sốc sức học hành. Chờ khi chàng thi đậu tiến sĩ, ta sẽ mời rượu mừng công chàng, trong thời gian này không cho chàng tới PHàn Lâu.
Lý Diên Khánh khẽ gật đầu. Lúc này, có tiếng Lý Thanh Chiếu từ đình bên kia vọng sang, Lý Sư Sư vội vàng tránh khỏi tay hắn, điềm nhiên cười nói như không có việc gì:
- Chủ nhân rời tiệc, lãnh đạm atỷ rồi.
- Không còn sớm nữa, chúng ta cáo từ.
Bỗng Chu Bang Ngạn ngồi dậy:
- A, ta chợt nhớ ra một việc quan trọng. Ta cũng phải đi.
Lý Sư Sư khẽ liếc Lý Diên Khánh:
- Không còn sớm nữa, ngày mai Lý Thiếu quân còn phải chăm chỉ đọc sách, cũng nên sớm về nghỉ ngơi đi!
- Vốn còn muốn uống hai chén, tiếc rằng chủ nhân không giữ khách. Vậy không thể làm gì khác hơn là đi thôi!
Lý Sư Sư thở dài, cười:
- Xem ngươi kìa, cứ như ta đang đuổi khách ấy. Rượu ngon tuy tốt cũng không thể mê. Vậy đi, ngươi chờ một lát, ta quay lại lấy cho ngươi bình rượu ngon.
Hắn sờ sờ mũi:
- Nghe có rượu ngon ta không đi được nữa rồi.
Chu Bang Ngạn cười ha ha:
- Lời này nên là ta nói chứ, sao lại bị ngươi cướp rồi?
Đoàn người vui vẻ hân hoan. Phu thê Lý Thanh Chiếu cáo từ, Chu Bang Ngạn ý vị thâm trường liếc Lý Diên Khánh một cái, cũng quay người đi.
Lý Diên KHánh ngồi trong đình, không biết mình quyết định ở lại có sáng suốt không.
Không bao lâu sau, Lý Sư Sư tiễn khách quay lại, chắp tay sau lưng chậm rãi đi vào trong đình cười hỏi:
- Thật muốn ta lấy rượu ngon ra cho chàng sao?
Bọn thị nữ đều biết điều lui hết rồi, trên ngọn núi nhỏ chỉ còn lại hai người. Lý Diên Khánh bóp tắt đèn, tiến lên ôm nàng vào lòng, không cho nàng kịp phản ứng, liền cúi đầu hôn lên môi nàng. Lý Sư Sư chỉ kịp kêu một tiếng nho nhỏ, toàn thân mềm nhũn, ngã vào lòng hắn.
Thật lâu sau bọn họ mới từ từ tách ra. Lý Sư Sư khẽ thở dài, dựa vào ngực hắn, buồn bã nói:
- Chàng tin không? Đây là lần đầu tiên ta bị nam nhân hôn.
- Ta cảm giác được!
- Chàng cảm giác được?
Nàng đẩy hắn ra, như cười như không hỏi hắn:
- Chàng nói cho ta, chàng đã hôn bao nhiêu nữ nhân rồi?
Hắn lắc đầu:
- Kiếp này đây là lần đầu tiên. Kiếp trước đã từng.
Thấy được sự chân thành trong mắt hắn, nàng nhẹ nhàng dựa vào ngực hắn, thấp giọng cười trách:
- Oan gia! Vậy mà ta lại thích một tiểu đệ!
- Đừng quan tâm tới tuổi tác!
Lý Diên Khánh siết nàng chặt hơn một chút, thủ thỉ:
- Đó không phải tuổi thực sự. Ta có ký ức hai kiếp, trong lòng trưởng thành hơn ai hết
- Chàng có ký ức hai kiếp sao?
Nàng ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp ánh lên một tia tinh nghịch:
- Kiếp trước chàng là ai?
- Cũng là học sinh…
Nàng phì cười, duỗi ngón tay mảnh khảnh sờ sờ mặt hắn:
- Thật không có tiền đô. Ta còn tưởng chàng sẽ nói kiếp trước chàng là một đại tướng quân đó!
- Nhưng…
Không chờ hắn nói xong, một ngón tay chặn miệng hắn lại.
- Chàng không cần nói gì cả, tâm ta như gương sáng. Ta cảm giác chàng hoàn toàn không phải chỉ là một thiếu niên, sinh là nhân kiệt, chết làm quỷ hùng, đây không phải ý chí của người bình thường. Chàng cho rằng ta chỉ nghe ngươi nói một hồi đã quyết định giúp chàng dựng nên Bảo Nghiên Trai sao?
- Vậy là vì sao ?
Nàng duỗi cánh tay ngọc như ngó sen ôm lấy cổ hắn, hơi thở như lan quẩn quanh tai hắn:
- Chích nhân cảm quân nhất hồi cố
Sử ngã tư quân triêu dữ mộ!
(Cảm lòng chàng một phen ngóng lại
Tim này nhớ ai bao ngày sang!)
Nhu tình quẩn quanh, toàn thân Lý Diên Khánh như muốn tan chảy. Hắn lại một lần nữa ôm siết lấy nàng mà hôn ngọt ngào.
Không biết bao lâu sau, hai bờ môi mới lưu luyến không rời tách ra. Lý Sư Sư gối đầu lên vai hắn, thấp giọng hỏi:
- Lý lang, chàng thật sự không chê thân phận của ta sao?
Thân thể Lý Diên Khánh hơi chấn động một chút, lập tức lắc đầu:
- Ta không nghĩ vậy.
- Chàng không cần an ủi ta. Thật ra ta hiểu, sẽ không có người không để ý.
Nàng chăm chú nhìn vào mắt hắn, giọng nói nhàn nhạt ưu thương:
- Khi Chu ông suýt nữa lỡ miệng, ta cũng cảm giác được trong lòng chàng không thoải mái.
Nàng ngồi xuống, nhìn mây đen xa xa:
- Ta không gạt chàng, quả thực một nửa Phàn Lâu là của ta. Là Quan gia cho ta. Ta có gặp ngài hai lần, một lần vào năm kia, một lần vào năm ngoái, đều là ở Phàn Lâu. Nhưng không phải giống như người ngoài đồn đại, ngài không thích nữ nhân vừa thấy mặt liền ôm ấp yêu hương, ngài nói ngài chỉ muốn nghe ta ca hát, đánh đan, cùng nói chuyện âm nhạc với ta. Đương nhiên, có lẽ sẽ có một ngày ngài sẽ có ý nghĩ không an phận với ta, nhưng lòng ta đã thuộc về người, tuyệt sẽ không theo ngài. Cho dù ngài là Thiên tử cao quý, cũng đừng mong khuất phục được ta.
Nút thắt trong lòng Lý Diên Khánh lập tức được giải thoát. Hắn lại ôm nàng vào lòng, hôn một cái vào vành tai nho nhỏ của nàng:
- Ta biết, trong cơ thể nàng chảy dòng máu bất khuất của tổ tiên.
Lý Sư Sư nhoẻn cười. Nàng chủ động hôn trả lại hắn, thâm tình nhìn hắn:
- Mặc dù ta bất hạnh thân ở nhạc phường, nhưng vẫn luôn giữ thân như ngọc. Chàng an tâm đi đọc sách đi, từ hai năm trước ta đã không còn bồi nam nhân nào uống rượu nữa rồi, tương lai cũng sẽ không. Cho dù là Thiên tử cũng đừng mong. Ta sẽ một lòng chờ chàng. Chàng đi đi.
Lý Diên Khánh gật gật đầu, xoay người xuống núi, được vài chục bước, bỗng có tiếng Lý Sư Sư khẽ gọi:
- Lý lang!
Không kìm được cảm xúc, nàng chạy xuống, nhào vào lòng hắn. Hắn ôm lấy nàng. Một lúc lâu sau nàng mới gỡ xuống một sợi dây chuyền trên cổ, đặt vào trong tay hắn, nhỏ giọng dặn dò:
- Chàng nhớ kỹ, ta họ Quách. Cha ta đặt tên ta là Quách Tư Tư, ý là nhớ nhà. Mặt dây chuyền từ muối này là cha ta để lại cho ta, mặc dù nó không đáng tiền, nhưng là thứ ta trân ái nhất. Chàng chớ cô phụ ta !
Hai tay Lý Diên Khánh ôm lấy hai má nàng, lại một lần nữa hôn xuống, dịu dàng thủ thỉ:
- Một ngày nào đó, ta sẽ dẫn nàng đi bái tế lăng mộ của mẫu thân ta!
Dứt lời, hắn xoay người bước nhanh đi. Lý Sư Sư nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ khôi ngô của hắn, trong lòng dâng lên vô hạn ngọt ngào và ưu sầu, không nhịn được khẽ hát:
Nhân sinh nhược chích như sơ kiến,
Hà sự thu phong bi họa phiến
Đằng nhàn bién khước cố nhân tâm
Khước đạo cố nhân tâm dịch biến
Ly sơn ngữ bãi thanh tiêu bán,
Lệ vũ linh linh chung bất oán
Hà như bạc hạnh cẩm y lang,
Bỉ dực liên chi đương nhật nguyệt
(Đời người nếu dư dễ phai nhạt
Cớ sao phong thu làm tủi quạt
Cố nhân xưa nay lạnh nhạt
Trách hờn lòng ai nỡ tàn phai
Ly Sơn canh vắng lời vừa hết
Rốt cuộc sầu chi mưa tối rét
Bởi đâu bội bạc áo vàng ai
Chắp cánh liền cành như nhật nguyệt)